Vật Trong Tay

Chương 44




Hà Nghiên đứng ngoài cửa, mãi không nhúc nhích. Tuy lo lắng về chiếc điện thoại, nhưng quan trọng hơn cả là cô không biết nên đối mặt với cha mẹ như thế nào.

Vì Lương Viễn Trạch báo án nên cảnh sát đã đến đây gặp ông bà Hà để tìm hiểu tình hình, bấy giờ chuyện Hà Nghiên và Lương Viễn Trạch ly hôn mới bị phơi bày. Bà Hà vừa nghe tin liền như thấy sấm sét giữa trời quang, không tin nổi chuyện con gái và con rể đột nhiên ly dị. Mãi cho tới khi nhận được câu trả lời chính xác từ miệng Hà Nghiên, ông bà Hà mới không không thể không tin.

Ông Hà tức giận suýt ngất, chỉ tay vào con gái, há miệng thốt mãi không nên lời. Bà Hà vừa tức vừa lo, khổ sở rơi lệ, vừa khuyên nhủ chồng, vừa quay sang trách mắng con gái: “Nghiên Nghiên, con trúng phải tà gì vậy? Đang yên đang lành sao lại bị ma ám thế?”

Hà Nghiên không thể giải thích, chỉ cúi đầu dùng sự im lặng để đáp trả câu hỏi của cha mẹ, sau đó để mặc họ lên án quở trách. Tình hình trong nhà khi ấy loạn hết cả lên, đến giờ nhớ lại Hà Nghiên vẫn còn cảm thấy run.

Điện thoại vang lên lần nữa. Hà Nghiên giật mình, cúi đầu nhìn màn hình, tắt máy, lôi chìa khóa mở cửa phòng. Bà Hà đang cầm điện thoại ngồi trong phòng khách. Thấy cô bước vào, bà nhìn lướt ra đằng sau, vội vàng hỏi: “Viễn Trạch đâu?”

Hà Nghiên rủ mắt, tránh né ánh nhìn thăm dò của mẹ, thản nhiên trả lời: “Mẹ, con và Lương Viễn Trạch đã ly hôn, anh ấy sẽ không trở về nữa.”

Vừa dứt lời, cửa thư phòng bật mở, ông Hà xuất hiện ở cửa, điệu bộ phẫn nộ: “Vậy mày còn quay về đây làm gì? Mau cút ra ngoài cho tao. Nhà họ Hà không có loại người bạc tình bạc nghĩa như mày, đồ con gái vô liêm sỉ.”

Hà Nghiên vành mắt đỏ ửng, im lặng không đáp.

Bà Hà sợ chồng nổi điên, vội vàng chạy lại an ủi, vất vả lắm mới khuyên được ông quay trở vào thư phòng. Sau đó, bà quay sang dò xét Hà Nghiên. Nhìn dáng vẻ con gái, bà thật sự vừa đau lòng vừa tức giận, tiến lên nắm chặt hai tay Hà Nghiên, tận tình khuyên nhủ: “Nghiên Nghiên, con nói thật cho mẹ biết, chẳng phải con và Viễn Trạch vẫn đang rất ổn đấy sao? Từ đâu lại xuất hiện Phó Thận Hành hả?”

Hà Nghiên và Lương Viễn Trạch giấu nhẹm vụ án năm xưa khiến ông bà Hà không hay biết chuyện con gái cùng bọn Thẩm Tri Tiết. Giờ biết con gái vì một gã đàn ông xa lạ mà ly hôn với Lương Viễn Trạch, trong lòng đương nhiên cảm thấy khó hiểu.

Vì đã giấu tiệt chuyện trước kia, nên chuyện ngày nay, Hà Nghiên càng không muốn cha mẹ hiểu rõ. Cô gượng cười, nói dối: “Mẹ, chuyện tình cảm sao có thể nói rõ ràng được. Gặp gỡ rồi thích đâu phải là chuyện sai trái.”

“Nói năng lung tung!” Bà Hà giận dữ, mắt đỏ hoe, nói: “Con và Lương Viễn Trạch bên nhau từ năm mười bảy, mười tám tuổi, yêu đương quấn quýt. Mười năm tình cảm chẳng lẽ con không đau lòng chút nào sao? Sao con lại hồ đồ như vậy chứ?”

Sao không đau cho được? Không chỉ đau tim, mà đến cả lục phủ ngũ tạng cũng rất đau. Hà Nghiên có thể kiên cường trước mặt bất kỳ ai, nhưng cô không thể đối mặt với người đã nuôi dưỡng, yêu thương chiều chuộng mình như mẹ. Cô kìm nén nỗi oan khuất, ngẩng đầu nhìn bà Hà, nước mắt long lanh: “Mẹ, có phải con đã làm sai không? Bố mẹ mất mặt vì con, bố mẹ giận con, không còn quan tâm đến con nữa đúng không?”

Bà Hà giận cô làm chuyện sai trái, nhưng vẫn thương con hơn ai hết. Bà giận dỗi vừa đánh vừa mắng con gái: “Mẹ không cần con sao được? Con là miếng thịt mẹ rớt từ trên người ra mà. Nhưng con làm sao để mẹ bớt lo lắng đây? Nghiên Nghiên, con hãy nghe mẹ khuyên, trở về tìm Viễn Trạch đi. Nó là đứa khoan dung độ lượng, chỉ cần con thật tình hối lỗi, nhất định nó sẽ tha thứ cho con.”

Hà Nghiên luôn nghĩ cho cha mẹ, muốn họ có thời gian từ từ tiếp nhận chuyện rời bỏ Lương Viễn Trạch. Cô gật đầu, nói khẽ: “Mẹ, mẹ yên tâm đi. Con và Lương Viễn Trạch sẽ không biến mối quan hệ trở nên cứng nhắc đâu. Hiện tại bọn con rất lý trí, đã thống nhất sau này trở thành bạn bè rồi.”

Bà Hà không muốn con gái trả lời như vậy, ngoài cảm giác thương tâm và bất lực, sau một hồi im lặng, bà đành nản lòng thoái chí: “Thôi được, con là người trưởng thành, bố mẹ không quản nổi con. Con tự giải quyết chuyện của Viễn Trạch đi. Mẹ chỉ hy vọng, sau  này con không hối hận là được.”

Hà Nghiên nghẹn ngào, trả lời: “Cảm ơn mẹ đã hiểu.”

“Không, mẹ không hiểu con.” Bà Hà cười khổ, buông lỏng tay con gái: “Đi đi, ba con đang nóng, con hãy tránh ba con trước đã.”

Hà Nghiên gật đầu, đứng dậy cầm túi ra ngoài, kìm nén nước mắt cho đến khi bước vào nhà mới dựa cửa bật khóc. Không gì đau đớn hơn sự hiểu lầm của những người thân mà không có chỗ để trút. Đó tựa như vô vàn mũi kim châm vào lòng, lan tỏa nỗi đau khắp nơi, một mũi dao đâm thẳng cũng không bằng.

Cô ngồi tựa cửa phòng, khóc cho tới mệt mới đi vào phòng tắm tắm rửa. Sau đó, ép mình cố ăn rồi quay trở lại tủ quần áo lựa đồ phải mặc cho buổi tối. Cô đã tìm ra một số sở thích của Phó Thận Hành. Hắn thích phụ nữ đàng hoàng, nhất là loại phụ nữ có vẻ ngoài tử tế, nhưng khi lên giường tháo bỏ lớp vẻ ngoài ấy ra, cô ta lại phải là một con đĩ thực sự.

Không được quá bảo thủ, không được quá lộ liễu.

Trong tủ của Hà Nghiên có rất nhiều quần áo. Cô thích tự phối đồ, Lương Viễn Trạch cũng thích ngắm cách cô phối đồ. Có vài bộ trang phục thích hợp mặc buổi tối, cô đã lấy ra xong lại cẩn thận treo vào. Mấy bộ này Lương Viễn Trạch đã thấy cô mặc, thậm chí, có những bộ anh đã mua cho cô, cô không thể mặc chúng đến gặp Phó Thận Hành. Không thể để những bộ quần áo đó được cởi ra bởi bàn tay của tên khốn kia.

Hắn không xứng!

Hà Nghiên kiên quyết đóng tủ quần áo, cầm tiền ra ngoài, đến thẳng trung tâm mua sắm, chọn lấy chiếc váy kín đáo nhưng quyến rũ mặc vào. Khi bước ra, cô giật mình, xuống siêu thị ngầm mua một gói băng vệ sinh.

Trước tấm gương lớn của bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, cô cẩn thận sửa sang lại cách ăn mặc. Khuôn mặt vốn trắng trẻo, vốn không cần trang điểm, chỉ có màu môi là nhợt nhạt. Cô cố ý tô màu son đỏ chót, khiến khuôn mặt càng trở nên trắng như tuyết, ánh mắt càng thêm sâu vời vợi.

Lúc A Giang gọi điện đến, cô đang ở trong tiệm thuốc, uống mấy viên thuốc giảm đau vừa mua, còn lại nhét vào trong túi xách.

Địa điểm đến không phải là “Túy Kim Triêu” mà là căn biệt thự ở Lâm Giang. Lúc Hà Nghiên tới, mấy người trong phòng đang chơi mạt chược. Cô nhìn lướt qua không thấy Đầu Trọc nhưng bắt gặp gã thanh niên trẻ từng đi cùng Đầu Trọc, cô nhớ bọn chúng gọi gã là ‘Tiểu Ngũ’.

Phó Thận Hành ngồi ngay cửa, nghe tiếng động liền ngước lên nhìn, dừng vài giây không nói gì. Ngược lại, Tiểu Ngũ ngồi bên chỉ tay về phía cô, cười hì hì chào hỏi: “Cô Hà đây á…cô là người mà anh Hành mời tới cứu binh sao?”

Đám người ngồi quanh nghe xong đều cười, chỉ có Phó Thận Hành khẽ nhếch môi, hạ giọng mắng: “Cút sang bên đi.”

Hà Nghiên quen biết phần lớn đám người trong phòng, chúng gật đầu chào cô, cô nhếch môi xem như đáp trả, cởi áo khoác giao cho người giúp việc, vẻ mặt tự nhiên đi đến sau lưng Phó Thận Hành, hơi cúi người nhìn bài thay hắn, sau đó không hỏi ý kiến, trực tiếp giơ một cây bài ra.

Phó Thận Hành thoáng ngạc nhiên, hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô.