Vật Trong Tay

Chương 18




“Tôi sẽ ra.” Nghe tiếng cô gầm lên qua điện thoại, Phó Thận Hành cười khẽ: “Tốt, tôi chờ cô.”

Hà Nghiên đi ra rất nhanh, vừa rời cổng tiểu khu liền trông thấy ngay chiếc xe màu đen nổi bật đỗ bên kia đường. Đêm đông, đường nhỏ vắng vẻ, người qua lại thưa thớt nhưng Hà Nghiên vẫn phải nhìn ngó xung quanh rồi mới chạy chậm tới, kéo cửa sau, nhìn Phó Thận Hành, hỏi: “Rốt cuộc thì anh muốn gì?”

Hắn hất hàm vào trong, thản nhiên ra lệnh: “Lên xe.”

Hà Nghiên nghiến răng, chui đầu vào. Vừa bước được một chân lên cô đã bị hắn bất ngờ nghiêng người túm chặt cánh tay kéo ngồi vào trong lòng mình, sau đó giữ gáy ép cô ngửa đầu, hôn xuống. Hà Nghiên hoảng hốt, giãy dụa, ngửa người ra sau để né tránh: “Phó Thận Hành, anh nổi cơn động dục đấy à?”

“Là yêu đương vụng trộm.” Hắn sửa lời, tay bắt đầu cường ngạnh lột bỏ quần áo của cô.

Vì là sinh nhật nên Hà Nghiên ăn mặc rất đẹp, áo khoác cashmere màu hồng tươi, áo len trắng dài bên trong, sau cùng là chiếc áo lót trắng làm nổi bật làn da mịn màng trắng muốt. Phiếm hồng, diễm lệ, nóng bỏng, như một bức tranh mê hoặc hồn người.

Dưới ảnh hưởng của rượu, hắn không do dự cúi đầu ngậm một bên trong đó.

Hà Nghiên vừa sợ vừa giận nhưng khổ nỗi lại vùng vẫy không nổi. Vô tình thấy cửa xe vẫn mở hé, cô cuống quýt đẩy hắn ra, làm vẻ đau khổ năn nỉ: ‘Đóng cửa xe vào, đừng làm ở đây.”

Lúc này, hắn tạm dừng xâm phạm, chăm chú nhìn cô, vươn tay nhấn nút tự động trên trần xe, đóng cửa lại, sau đó tiếp tục nhấn nút bộ đàm, bảo A Giang ngồi trước lái xe đi. Chiếc ô tô nhanh chóng lăn bánh, tấm kính hai lớp ngăn không gian bên trong thành một thế giới vô cùng yên tĩnh. Phó Thận Hành cất giọng khàn đặc: “Tự cởi hay để tôi xé hỏng, hửm?”

Sắc mặt Hà Nghiên trắng bệch, con ngươi đen kịt tĩnh mịch, tràn ngập hận ý và lửa giận, nhìn hắn chằm chằm, cởi từng món đồ trên người mình, từ chiếc áo khoác ngoài đến chiếc áo len rối. Ngay khi cô vươn tay ra sau lưng định cởi móc khóa thì hắn đột nhiên nắm lấy tay cô, từ từ ghé sát, phả mùi rượu lên cổ cô: “Để tôi.”

Hắn vòng hai tay ra phía sau cô, thong dong gỡ bỏ nút thắt, sau đó chậm rãi lướt xuống, lưu luyến ở vòng eo mảnh mai, thưởng thức từng tấc từng tấc đường cong đẹp đẽ, đối xử như với một món ăn ngon hiếm thấy trên trần gian. Rõ ràng, đã thèm đến nhỏ dãi nhưng không nỡ bỏ vào miệng.

Sự kiên nhẫn của Hà Nghiên gần như đạt đến cực hạn. Cô nghiến răng hỏi hắn: “Chẳng phải đàn ông làm mấy chuyện hư hỏng này giỏi lắm mà? Anh có thể nhanh hơn chút không?” Nói xong, cô miễn cưỡng đứng dậy, định cởi nốt chiếc quần lót trên người.

Nhưng không gian trong xe có hạn, Hà Nghiên đứng không vững, té nhào xuống đất. Bấy giờ hắn mới giơ tay, vòng ra phía trước, tiếp tục làm chuyện cô chưa hoàn thành. Sau đó, ôm cô trần truồng như một đứa trẻ vào lòng.

Tình huống này quá xấu hổ, cũng quá khuất nhục, thân thể Hà Nghiên mơ hồ run rẩy, đôi mắt ngập nước, thấp giọng nói: “Phó Thận Hành, anh giết tôi luôn đi, coi như làm việc thiện, được không?”

“Không được.” Giọng hắn khàn trầm, lạnh lùng vô tình.

Sau lưng vang tiếng kim loại va đập rất nhỏ, Hà Nghiên biết đấy là tiếng cởi dây lưng. Cô nhắm mắt lại, quả nhiên, giây tiếp theo, hắn tiến đến. Sự xâm phạm bất ngờ khiến Hà Nghiên đau đớn, cô cắn răng nhả từng chữ một: “Phó Thận Hành, nếu không giết tôi, một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận.”

“Thật không? Vậy tôi sẽ chờ ở đây xem cô nhìn tôi hối hận như thế nào.” Hắn cười khẩy, bắt đầu làm những chuyện hắn muốn với cô trong xe, làm những chuyện hắn chưa từng quên mấy hôm trước, làm những chuyện gần như khiến hắn bị nghiện.

Cô chỉ biết nhẫn nhịn thừa nhận, khi không chịu đựng nổi, tiếng kêu đau đớn phát ra khỏi cổ họng, nhưng âm thanh chưa kịp tràn qua khóe môi đã bị ép nuốt vào. Vẻ quật cường này của cô làm hắn vừa yêu vừa hận, càng khiến hắn thay đổi phương thức giày vò cô hơn. Sau cùng, hắn ép cô xuống ghế, đối mặt với cô, thở hổn hển ra mệnh lệnh: “Kêu lên đi, tôi muốn cô kêu lên.”

Lần này hắn làm lâu hơn so với mấy lần trước, cơn đau làm Hà Nghiên tỉnh táo. Cô không ngang ngược một cách mù quáng mà học vẻ yếu đuối thích hợp, thuận thế phát tiếng rên khe khẽ, thậm chí khi hắn không tự chủ gia tăng tốc độ, cô còn rên thêm mấy tiếng, căng cứng cơ thể, ý đồ thúc hắn bộc phát nhanh hơn.

Không ngờ hắn đột nhiên dừng động tác, vòng tay qua hai bên, đưa mắt nhìn cô, nhếch môi đùa cợt: “Hà Nghiên, cô nghĩ là tôi không biết phân biệt thật giả sao?” Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô, hơi thở tuy vẫn dồn dập nhưng giọng đã lạnh như băng: “Mặt không đỏ, thở không gấp, tim đập không mạnh. Hà Nghiên, cô diễn còn sâu hơn đám cave kia đấy.”

Hắn nói không sai chút nào, toàn  bộ những biểu hiện ấy của cô đều là giả bộ. Cô vốn đang phải nhẫn nhịn, thậm chí phải chịu đau đớn. Một chút ẩm ướt xuất ra từ cơ thể chỉ đơn thuần là phản ứng bảo vệ. Cô không còn sức lực để căm hận, bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: “Vậy anh muốn tôi làm gì, gọi anh như thế nào đây?”

Hắn muốn chinh phục cô! Hắn muốn cảm nhận được sự chân thành của cô, muốn cô ở trong lòng mình thút thít nỉ non, muốn sắc mặt cô phải ửng đỏ, run rẩy cơ thể, muốn cô thở hổn hển lên đỉnh cùng hắn? Hắn muốn nhiều như vậy nhưng cuối cùng chỉ trào phúng cười lạnh, ghé sát tai cô, tục tằn trả lời: “Muốn cô cầu xin tôi giống như một con đĩ.”

“Được, tôi sẽ cầu xin anh.” Hà Nghiên đờ đẫn lặp lại lời hắn.

Hắn không chịu bỏ qua, từng bước ép sát: “Cầu xin gì?”

“Cầu anh cho tôi.” Cô đáp.

Hắn vẫn không buông tha, lạnh giọng hỏi: “Cô là con cá chết đấy à? Hà Nghiên, lúc cùng với chồng, cô cũng có phản ứng này sao?”

Toàn thân Hà Nghiên run lẩy bẩy, biên độ lớn như vậy, gần như muốn làm nát khung xương. Nhưng cô nghiêng đầu đi, hai tay vòng qua cổ hắn, ghé sát người hắn, giọng run run: “Phó Thận Hành, tôi xin anh, xin anh hãy cho tôi được sung sướng.”

“Được, tôi sẽ cho cô.”  Hắn gằn giọng.

Nhưng hắn không cho cô được sung sướng, hắn chỉ cho cô sự khuất nhục và tổn thương. Thân thể cô càng lúc càng khô khốc, ngay cả việc tự bảo vệ tối thiểu cũng không thể thực hiện được. Mỗi động tác của hắn khiến cô cảm thấy đau đớn vô cùng. Hắn nhanh chóng cảm nhận được sự thay đổi ở cô, trong lòng cảm thấy bất lực và khó chịu: “Không sao, hôm nay tôi có nhiều thời gian để dây dưa với cô. Cô hoàn toàn không cần lo lắng về sức chịu đựng và bền bỉ của tôi đâu.”

Hắn cúi xuống hôn môi cô.

Hà Nghiên không kháng cự trước sự tấn công thần tốc của hắn mà cố gắng buông lỏng cơ thể, nhắm mắt lừa gạt bản thân. Gã đàn ông này không phải tên cầm thú cô căm hận. Hắn là Lương Viễn Trạch, là chồng của cô, cô đang hưởng thụ niềm vui sướng anh mang tới.

Phó Thận Hành ngạc nhiên trước biến đổi của Hà Nghiên, động tác vô thức dịu dàng hơn, từ ngang ngược quấy nhiễu biến thành mơn trớn trêu chọc, từ trên xuống dưới, không bỏ sót chỗ nào. Cô liên tục nhắm mắt, vùi đầu vào hõm cổ hắn, tâm chí đắm chìm trong tưởng tượng. Ám hiệu tâm lý kích thích sinh lý, thân thể cô cuối cùng cũng bị hắn khai mở chút ít.

Hà Nghiên đuổi theo tiết tấu của hắn, bị hắn kéo vào cơn điên loạn, giữa những cơn sóng dữ dội, bị hắn đưa lên đỉnh núi cao. Cũng trong khoảnh khắc đó, hắn không kìm được khó chịu, ôm cô thật chặt, hung hăng hôn môi cô, trút toàn bộ thủy triều cuồn cuộn vào trong cô, giao phó hết yêu hận, tình thù, cả một linh hồn mất kiểm soát cho cô.

Cơn cuồng phong cuối cùng cũng chấm dứt, hắn xụi lơ, còn cô vẫn nằm im nhắm mắt, không lên tiếng. Hắn ngẩng đầu, nhìn Hà Nghiên chăm chú, có chút xót xa, sờ nhẹ chóp mũi của cô, giọng khàn khàn: “Nghe lời từ sớm có phải tốt không.”

Hà Nghiên mở choàng mắt, đẩy hắn ra. Hắn không tức giận, im lặng nhìn cô hoảng hốt, lấy khăn ướt trong xe đưa cho cô, hỏi với vẻ tử tế: “Có cần tắm rửa không?”

Sao cô có thể đi tắm rửa chứ? Bảo cô tắm rửa xong quay lại bàn ăn giải thích với người nhà sao đây? Cô lòng tràn đầy căm phẫn nhưng vì sợ chọc giận tên bạo quân nên không dám la mắng hắn, chỉ rũ mắt hờ hững chỉnh đốn trang phục, trả lời: “Không cần, xin hãy đưa tôi về, gia đình tôi đang chờ tôi.”

Hắn cảm thấy cô quả là không biết điều, trái tim vừa dịu đi lại nguội lạnh. Hắn cười mỉa mai, ấn bộ đàm, nói: “A Giang, quay về chỗ ban nãy.”

A Giang giọng không cảm xúc: “Rõ ạ.”

Xe đổi hướng, quay lại đường cũ, lần nữa chạy nhanh tới con đường nhỏ lúc trước. Xe chưa dừng hẳn, cửa sau đã bật mở, Hà Nghiên không thể chờ đợi nhảy xuống chạy vội. Nhưng chưa được mấy bước đã bị Phó Thận Hành gọi giật lại. Cô không thể không xoay người, thấy hắn cũng xuống xe, hai tay đút túi quần, dáng vẻ áo mũ chỉnh tề, cười như không cười: “Cô giáo Hà, đi đường chú ý một chút, đừng để chồng cô nhìn ra sơ hở.”

Cô nhìn hắn, đáp: “Được.”

Lương Viễn Trạch không nhìn ra sơ hở, anh tin tưởng cô, sẽ tuyệt đối không nghi ngờ cô. Sau khi về nhà, thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt Hà Nghiên, Lương Viễn Trạch xót xa động viên: “Nếu thấy công việc vất vả quá thì xin nghỉ em ạ. Dù sao học tiến sĩ xong cũng phải thay đổi công việc, đừng cả ngày vì đám nhóc sinh viên kia mà hao tổn tâm trí, đến sinh nhật mình cũng không được yên.”

Hà Nghiên rất muốn khóc, áy náy và xấu hổ giày vò cô. Cô không dám nhìn vào mắt Lương Viễn Trạch, cố gắng mỉm cười, cầm quần áo đi vào phòng tắm: “Chỉ gần đây mới bận thôi, chẳng phải sắp cuối năm còn gì.”

Cô len lén khóa cửa phòng tắm, trốn một mình bên trong khóc thật lâu. Sau đó, tắm đi tắm lại vô số lần xong mặc quần áo tử tế đi ra. Lương Viễn Trạch đang ngồi trong phòng khách xem tivi, chú ý tới ánh mắt đỏ hoe của cô liền hỏi: “Mắt em sao vậy?”

“Không sao đâu, lúc nãy gội đầu em bị bọt dính mắt.” Cô bình tĩnh ngồi xuống cạnh anh, dựa người vào vai anh, lặng lẽ nhìn màn hình tivi, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Viễn Trạch, chúng ta ly hôn đi, được không?”

Lương Viễn Trạch hoảng hốt, hỏi: “Em bảo gì cơ?”

Ánh mắt cô hoen đỏ nhìn anh chằm chằm, một lúc lâu sau bỗng nhiên bật cười, giơ tay không ngừng lau khóe mắt: “Em trêu anh đấy. Hôm nay ở trường nghe đồng nghiệp nói đùa, bảo rằng nếu tự dưng vợ đòi ly hôn chồng, thì cánh đàn ông chắc sẽ rất ngạc nhiên. Nên mọi người đều hẹn nhau về nhà làm thử xem sao.”

Lương Viễn Trạch vẫn tin lời cô, dở khóc dở cười, cưng chiều dí trán cô: “Đồ nhóc con xấu xa làm anh hết hồn. Sau này không được đùa thế đâu nhé. Hai từ ‘ly hôn’ có thể tùy tiện nói ra thế à?”

Cô lau khô khóe mắt, không quên vấn đề ban nãy, tiếp tục truy hỏi: “Anh vẫn chưa trả lời đấy.”

“Trả lời gì?” Anh hỏi: “Ly hôn á?”

“Vâng.” Cô gật đầu, trông rất nghiêm túc: “Viễn Trạch, anh phải cho em một đáp án. Nếu em nói muốn ly hôn, anh sẽ làm gì?”

Lương Viễn Trạch khẽ nhíu mày như không muốn trả lời câu hỏi này. Nhưng nhìn dáng vẻ không thể bỏ qua của cô, đành phải đáp: “Thôi được, anh sẽ trả lời. Nếu em không còn yêu anh thì anh sẽ ly hôn, sẽ buông tay để em được tự do, bởi vì anh yêu em. Nếu như em vẫn yêu anh nhưng vì vấn đề rắc rối nào đó  buộc phải ly hôn thì chúng ta sẽ giải quyết vấn đề ấy. Nếu tự giải quyết được thì anh sẽ tự giải quyết. Nếu không tự giải quyết được thì anh sẽ kéo em vào cùng giải quyết, bởi vì, chúng ta yêu nhau mà.”