Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào ta: "Ngươi muốn g.i.ế.t Hoàng thượng?"
Ta cười nhìn nàng ta: "Ta chỉ muốn g.i.ế.t Hoàng thượng, nhưng mình ta không thể làm được, nhưng ta biết nương nương có thể, nương nương thực sự sắp ra tay g.i.ế.t hắn ta rồi, phải không?"
Hoàng hậu cười nhạt một tiếng: "Bổn cung đã trở thành tù nhân, việc g.i.ế.t vua, không có tâm cũng chẳng có sức."
Ta cười nhẹ: "Ta từng đoán với nương nương rằng đứa con của Tiết Thường Khiết có lẽ là con của hòa thượng ở Quang Hoa tự, nương nương lập tức khẳng định không phải, nên nương nương rất rõ hành tung của Hoàng thượng ở Quang Hoa tự." Ta nhìn Hoàng hậu: “Nên ta đoán Quang Hoa tự này, phần lớn tăng nhân trong chùa có lẽ đều là người của nương nương, đây mới là nguyên nhân chính khiến Thái hậu và Vũ Uy Hầu đồng ý đưa nương nương đến đây phải không? Hơn nữa ta đoán Vũ Uy Hầu chắc chắn còn để lại người cho nương nương và Thái hậu, chỉ cần ông ta rời khỏi Ảnh đô an toàn, là nương nương có thể ra tay, đúng không?"
Hoàng hậu chăm chú nhìn ta một lúc, sau đó cười nhẹ: "Bổn cung càng ngày càng thích dáng vẻ thông minh này của ngươi."
Ta dùng hộ giáp tơ vàng che mắt trái, cười quyến rũ: "Nương nương thích nhất dáng vẻ này của ta phải không? Mỗi lần nương nương nhìn ta dịu dàng như vậy, nương nương đang nghĩ gì nhỉ? Có phải đang nghĩ đến hình ảnh ta treo trên cột trụ hoa biểu ở Phương Hoa điện không?"
Hoàng hậu cười nói: "Bổn cung cảm thấy, chắc chắn Hoàng thượng sẽ yêu c.h.ế.t dáng vẻ đó của ngươi."
Ta cười rạng rỡ: "Vì vậy ta muốn mượn tay nương nương để g.i.ế.t hắn ta, bởi vì chỉ có hắn ta chết, ta mới có thể sống, ta vốn chỉ lo cho tính mạng của bản thân, nương nương cũng biết rõ điều đó mà."
Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Hoàng hậu cười nhìn ta: "Hiện giờ Hoàng thượng sủng ái ngươi như vậy, ngươi không hề động lòng sao?"
Ta thở dài: "Nhưng Hoàng thượng chỉ coi ta là vật thay thế cho Tiết Thường Khiết thôi, Hoàng thượng không nỡ treo nàng ta lên cột trụ hoa biểu, nhưng chưa chắc không nỡ treo ta lên đó, càng được sủng ái, ta lại càng thấy sợ."
Hoàng hậu cười nói: "Ngươi đối với Hoàng thượng, không có chút chân tình nào sao?"
Ta nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Ta nghĩ ta có thích Hoàng thượng, từ lần đầu gặp hắn ta năm sáu tuổi, ta đã thấy hắn ta rất đẹp rồi. Lúc mười hai tuổi ta đã thích hắn ta, người mà hắn ta thích vốn là ta, đáng tiếc hắn ta lại nhận nhầm, dành hết tất cả điều tốt đẹp cho Tiết Thường Khiết." Ta thở dài: “Hắn ta là khán giả trên sân mã cầu, hắn ta còn tìm nhiều người khác làm khán giả cho đài múa trống Khương, hắn ta còn vì Tiết Thường Khiết mà muốn g.i.ế.t ta, nên ta không biết phải thích hắn ta thế nào nữa."
Hoàng hậu cười nói: "Hiện giờ nhìn cách Hoàng thượng đối xử với ngươi, có vẻ như đã động chân tình."
"Thế thì sao?" Ta vuốt ve bụng mình, cười nhìn Hoàng hậu: “Nương nương có biết tại sao ta vẫn giữ đứa trẻ này không? Ta biết rõ nó sẽ là một đứa trẻ ngu dại."
Hoàng hậu nhìn ta, ta cười nhẹ: "Bởi vì Hoàng thượng thực sự quan tâm đến nó, nên ta muốn sinh nó ra, rồi tự tay bóp c.h.ế.t nó trước mặt Hoàng thượng."
Hoàng hậu nhìn ta với ánh mắt phức tạp.
Ta cười nói: "Vũ Uy Hầu đã rời kinh, nếu nương nương muốn g.i.ế.t Hoàng thượng, ta có thể làm nội ứng, đến lúc đó nương nương cứ mang theo một đứa trẻ vào cung nói là do ta sinh, có Vũ Uy Hầu đã đến đất phong, dù quyền quý Bắc Tề có bất mãn cũng không dám động đến nương nương, ngay cả khi có kẻ không hiểu chuyện la ó, cũng có thể áp chế trấn an, dù sao cũng tốt hơn việc nương nương phải sống nửa đời sau ở ngôi chùa tồi tàn này, đúng không?"
Hoàng hậu khẽ cười: "Giờ đây ta chỉ có một mình, làm sao có thể g.i.ế.t được Hoàng thượng chứ?"
Ta cười đáp: "Thế lực của Nương nương trong cung vẫn còn, Vũ Uy Hầu đã rời kinh. Hoàng thượng đang chờ Nương nương ra tay, để có cớ một lưới bắt hết người của Nương nương."
Hoàng hậu cười nói: "Nếu Hoàng thượng thắng, ngươi sẽ là Liễu Quý phi vinh sủng vô hạn, còn nếu bổn cung thắng, ngươi không sợ sẽ c.h.ế.t như Liễu Diệp sao?"
Ta khẽ vuốt ve hộ giáp vàng, mỉm cười: "Độc của Thất bộ liên phát ngày càng nặng, thần thiếp muốn c.h.ế.t trước khi bị mù lòa và phát điên. Nhưng thần thiếp lại yêu Hoàng thượng, muốn ở bên Hoàng thượng cả đời, nên thần thiếp sẵn lòng mượn tay Nương nương, đưa Hoàng thượng lên đường."
Hoàng hậu trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng không đưa ra ý kiến gì.
Không đưa ra ý kiến, hơn phân nửa chính là đồng ý.
Dạo này ta hay mệt mỏi nên ngủ một canh giờ ở Quang Hoa tự rồi mới về cung. Vì ta trễ một canh giờ này mà Cao Thành đã tìm được niềm vui mới.
Đó là Liễu Nhứ, nàng ấy vẽ một cành hoa đào ở góc trán trái, dàn dựng một cuộc gặp gỡ tình cờ dưới tường thành, vấp phải chân Cao Thành đang vội vã đi tìm ta.
Sắc mặt Bán Hạ tái xanh, ta chỉ mỉm cười.
Khi cung nữ của Xuân Hoa cung đến mời, ta nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi, đi dạo một chút cũng tốt.
Đôi mắt vốn yêu kiều của Tiết Thường Khiết giờ đây toát ra vẻ lạnh lẽo như đã chết. Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta: "Ta muốn gặp Hoàng thượng."
Ta cười nói: "Lần nào cũng nói câu này, ngươi không biết đổi sang cái gì mới mẻ hơn sao?"
Giọng Tiết Thường Khiết the thé: "Ta muốn gặp Hoàng thượng!!"
Ta thở dài: "Dù có gặp được Hoàng thượng, ngươi cũng không thể nói được gì, nếu không Tiết Tướng sẽ gặp rắc rối. Chúng ta đã nói đến chuyện này rồi, không phải sao?"
Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Đôi mắt Tiết Thường Khiết đầy sự ngoan độc: "Ngươi chỉ là một yêu phi! Hoàng thượng chỉ tạm thời bị ngươi mê hoặc! Người ngài ấy yêu là ta! Từ khi ta tám tuổi, ngài ấy chỉ yêu mỗi mình ta! Ban đầu ngài ấy có thể liếc nhìn ngươi, chẳng qua là vì đôi mắt ngươi giống ta mà thôi!"
Ta khẽ cười: "Hoàng thượng thích ngươi, chẳng qua là vì dáng nhìn nghiêng của ngươi hơi giống ta mà thôi."
Tiết Thường Khiết cười nhạo: "Không phải là ngươi điên rồi chứ?"
Ta mỉm cười: "Ngươi làm mặt ta bị thương, vậy mà từ đó Hoàng thượng lại sủng ái ta, ngươi có biết tại sao không?"
Tiết Thường Khiết hừ lạnh một tiếng: "Cũng chỉ là một đóa yêu hoa thôi! Độc của Thất bộ liên đã ngấm vào xương, đôi mắt ngươi sẽ sớm bắt đầu thối rữa! Đợi khi ngươi chỉ còn nửa gương mặt, ta muốn xem Hoàng thượng còn thích một cái đầu lâu mù lòa như thế nào."
"Ngươi có biết Hoàng thượng bắt đầu không thích ngươi từ khi nào không? Chính là từ khi ngươi nói bừa bãi rằng người nào bị mù mới thích ta." Ta cười quyến rũ: "Mắt trái Hoàng thượng bị mù, hắn ta đã dùng hết thuốc hay để có được dung mạo bình thường. Ngay cả Hoàng hậu cũng không dám nhắc đến chữ mù trước mặt hắn ta, vậy mà ngươi lại tự tìm đường c.h.ế.t như vậy. Ngươi thử nghĩ xem, dù ngươi có làm ầm ĩ với Hoàng thượng thế nào, hắn ta cũng không nỡ lạnh nhạt ngươi quá lâu. Nhưng lần đó, suốt hơn hai tháng ngươi không được hầu hạ. Hai tháng ấy, ngày nào hắn ta cũng ở trong cung của ta, si mê hôn lên mắt trái của ta, lẩm bẩm như người mộng du rằng không sợ, không có mắt cũng chẳng sao."
Trong mắt Tiết Thường Khiết thoáng hiện vẻ run rẩy: "Không thể nào, không bao lâu sau ngài ấy đã..."
"Rất nhanh sau đó hắn ta đã tha thứ cho ngươi, nhưng chưa bao giờ nhắc lại chuyện này với ngươi, phải không?" Ta cười nói: "Ta được sủng ái, ban đầu là vì đóa hoa bỉ ngạn này, nhưng quan trọng nhất là vì Hoàng thượng phát hiện mắt trái của ta dần dần không nhìn thấy được nữa, giống như chính hắn ta vậy. Sự yêu chiều và nâng niu của hắn ta dành cho ta, ta tưởng là hắn ta thương tình ta, nhưng sau này ta phát hiện không phải, hắn ta như vậy, chẳng qua là vì hắn ta cảm thấy có lỗi."
"Hoàng thượng cảm thấy có lỗi?"
Ta khẽ cười: "Hoàng thượng yêu người trong lòng đến cực điểm, lo sợ bản thân không xứng đáng với nàng."
Trong mắt Tiết Thường Khiết dần hiện lên vẻ kiêu ngạo, khinh thường liếc nhìn ta: "Dù ngươi được sủng ái đến mức này, người Thành ca ca yêu nhất vẫn mãi là ta. Hoàng thượng chỉ là sợ không xứng với ta, nên mới lấy ngươi làm vật thay thế thứ đẳng mà thôi."
Ta chớp hàng mi dài, nụ cười sáng ngời: "Ta quả thật là một vật thay thế, nhưng không phải của ngươi, mà ngươi cũng chẳng khác gì ta, ngươi cũng chỉ là một vật thay thế mà thôi."
Tiết Thường Khiết sững sờ, rồi cười nhạo: "Nói bậy, ta quen biết Hoàng thượng từ khi tám tuổi, Hoàng thượng..."
"Nhưng Hoàng thượng mãi đến mười tám tuổi mới nhận ra ngươi, người trong lòng hắn ta chưa bao giờ là ngươi cả." Ta cười thoải mái: "Khi Hoàng thượng đang nồng nhiệt, ngươi chưa bao giờ nghe hắn ta thì thầm hai chữ sao? Ngươi tưởng đó là tên của ngươi ư?"
Đôi gò má xanh xao của Tiết Thường Khiết ửng hồng, giận dữ nói: "Chẳng lẽ không phải sao? Ngài ấy đang gọi tên ta, dù ngài ấy có ở cùng ngươi... Bất kể ngài ấy ở cùng ai... Ngài ấy đều gọi tên ta!"
"Đó không phải tên ngươi, đó là hắn ta gọi Cao Li Trưởng Công chúa." Ta cười nhẹ nhìn nàng ta: "Trưởng tỷ, Sương Khiết, giọng Hoàng thượng trầm khàn lúc nồng nhiệt, nghe thật giống nhau đấy."
Tiết Thường Khiết sững sờ, rồi phẫn nộ: "Ngươi nói bậy! Ngươi dám bôi nhọ Hoàng thượng!"
Ta bật cười: "Hoàng thượng cần ta bôi nhọ sao? Ngoài triều thần ra, trên thiên hạ này tiếng mắng hắn ta vang dội, ta bôi nhọ hắn ta thì sao? Dù sao cũng chẳng thiếu một mình ta. Tiết Thường Khiết, Cao Li Trưởng Công chúa mất sớm, Hoàng thượng một lòng si mê nhưng vì lễ giáo nên chưa từng nói ra, đến khi muốn nói thì không còn cơ hội nữa, nên Hoàng thượng dần dần trở nên phóng đãng, không còn quan tâm đến cái gọi là lễ giáo thế tục. Trong lòng Hoàng thượng, Cao Li Trưởng Công chúa cao quý thánh khiết, yêu kiều xinh đẹp, hắn ta tự thẹn tự hối, tự thương tự ti, hắn ta luôn cảm thấy bản thân mù một mắt không xứng với Cao Li Trưởng Công chúa, nên hắn ta ép buộc tất cả những người hắn ta yêu thích phải chấp nhận chuyện mù lòa này. Ta và ngươi may mắn, có lẽ vì dung mạo giống Cao Li Trưởng Công chúa nên chưa từng bị đưa đến Phương Hoa điện, nhưng dù có giống Cao Li Trưởng công chúa đến đâu cũng không phải là nàng ta, chúng ta chẳng qua chỉ là vật thay thế. Một vật thay thế không cẩn thận duy trì chút mong manh trong lòng Hoàng thượng, ngược lại còn đi chạm vào nghịch lân của hắn ta, như vậy chẳng phải là tự tìm đến cái c.h.ế.t sao? Tiết Thường Khiết, ngươi công khai chê bai Hoàng thượng là kẻ mù, dù hắn ta có coi ngươi là Cao Li Trưởng Công chúa đến đâu, hắn ta cũng không muốn gần gũi ngươi nữa."
Toàn thân Tiết Thường Khiết run rẩy.
"Cao Li Trưởng Công chúa trong lòng Hoàng thượng hoàn mỹ như vậy, làm sao có thể lén lút mang thai với người khác chứ? Tiết Thường Khiết, giờ đây Hoàng thượng nhắc đến ngươi, cũng chỉ nhắc đến những kỷ niệm đẹp do hắn ta tưởng tượng ra, nhưng mỗi lần đến thăm ngươi, hắn ta lại phát hiện ngươi có điểm khác biệt so với tưởng tượng của mình, vì vậy hắn ta càng ngày càng không muốn đến gặp ngươi."
"Ta không tin! Những gì ngươi nói, ta không tin một chữ nào cả!" Tiết Thường Khiết gào thét điên cuồng, ta im lặng nhìn, im lặng chờ đợi.
Sau khi trút giận, Tiết Thường Khiết bỗng cười âm tàn: "Ngươi đừng đắc ý, Hoàng thượng thích cái mới, sớm muộn gì cũng chán ngươi thôi! Cũng chỉ là vật thay thế, ngày ấy sẽ nhanh chóng tìm được cái mới!"
Ta khẽ cười: "Đã tìm được rồi, nên Tiết Thường Khiết à, hôm nay ta có thể khẳng định, Hoàng thượng sẽ không đến tìm ngươi nữa đâu."
Tiết Thường Khiết hoảng loạn: "Cái gì?!"
"Ngươi cũng biết lúc nóng vội Hoàng thượng như thế nào mà, ta không có trong cung, hắn ta thà sủng ái người mới còn không đến tìm ngươi, vậy thì sau này hắn ta cũng sẽ không đến tìm ngươi nữa."
Toàn thân Tiết Thường Khiết run rẩy, mắt đầy sự sợ hãi.
Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta cười nhẹ nhàng: "Vì vậy Tiết Thường Khiết à, từ nay về sau những trận đấu cầu ở chỗ ngươi sẽ không cần phải kiềm chế e dè gì nữa."