Cao Thành kinh hãi giận dữ: "Hành thích?"
Ta khiến cho bản thân có vẻ hơi e ngại do dự: "Thần thiếp, thần thiếp cũng không nói chắc được... Nhưng tại sao Hoàng hậu ở rất sát Hoàng thượng khi dâng hương, sao lại phải nâng cánh tay cao như vậy? Thần thiếp thấy hộ giáp tơ vàng đ.â.m về phía cổ Hoàng thượng, nên nghĩ rằng nàng ta..."
Môi Tiết Thường Khiết tái nhợt, giọng nói the thé oán độc: "Cái gì mà nâng cánh tay cao? Thần thiếp nhìn thấy rõ ràng, nàng ta rõ ràng là nắm hộ giáp tơ vàng muốn đ.â.m mạnh về phía cổ Hoàng thượng! Thần thiếp sợ hãi quá mới vội vàng xông lên ngăn cản, nên bị nàng ta đẩy mạnh về phía bàn thờ Phật như vậy." Nàng ta lại nức nở ngã vào lòng Cao Thành: "Hài tử của thần thiếp, Hoàng thượng, Thành ca ca, chúng ta sẽ không bao giờ có con được nữa, hức hức..."
Ba chữ "Thành ca ca" vừa thốt ra, sự thương xót của Cao Thành lập tức giảm đi vài phần. Tiết Thường Khiết từ trước đến nay không biết rằng, mỗi lần nàng ta gọi Cao Thành như vậy, chân mày Cao Thành đều khẽ nhíu lại trong chớp mắt.
Sau khi ta vào cung, ta rất ngạc nhiên vì sao Tiết Thường Khiết đã lâu như vậy mà vẫn chưa phát hiện ra Cao Thành không thích cách gọi này. Nàng ta lẽ ra phải hiểu điều đó vào ngày cập kê rồi chứ.
Thấy Tiết Thục Phi lại khóc đến quên lời, ta đành phải chen vào giữa những tiếng nấc nghẹn của nàng ta: "Hành động của Hoàng hậu quả thật... Sau buổi dâng hương hôm nay vốn định sẽ chép kinh cầu phúc, tại sao Hoàng hậu lại đeo hộ giáp tơ vàng đến? Đã đeo rồi, sao lại còn nắm trong tay?” Ta nhìn Cao Thành với ánh mắt đáng thương: "Thần thiếp bị dọa sợ."
Ánh mắt Cao Thành lại có ý định đứng dậy, nhưng lại không tiện đẩy Tiết Thường Khiết đang dựa vào lòng mình ra. Khi nhìn lại Tiết Thường Khiết, hắn ta lại nhíu mày, sự thương xót trước đó giờ nhiều lắm cũng chỉ còn ba bốn phần.
Cao Thành cau mày, miễn cưỡng xoa nhẹ mái tóc của Tiết Thường Khiết: "Thục Phi, lúc này thân thể nàng đang rất yếu, không nên khóc lóc mãi như vậy. Việc Hoàng hậu làm..." Ánh mắt hắn ta trở nên u ám: "Người đâu, truyền chỉ cho Vũ Uy Vương, bảo ông ta lập tức vào cung. Mới phong vương được nửa canh giờ đã muốn g.i.ế.t vua, kẻ ra tay lại chính là Hoàng hậu của trẫm. Xem ra nhà họ ngoại của trẫm quả thật có bản lĩnh."
Cao Thành nhíu mày nhìn ta: "Nàng và Thục Phi cứ yên tâm nghỉ ngơi, đừng can dự vào chuyện này nữa. Thục Phi đã mất con, trẫm đau lòng lắm rồi. Hôm nay trẫm tuyệt đối không thể để mất thêm một đứa con nữa."
Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta vừa ra khỏi phòng Tiết Thường Khiết đã thấy Thái y chính đang lén lút nhìn ngó vào phòng ta. Với tính khí bạo ngược của Cao Thành, với sự sủng ái mà ta đang được hưởng, với sự khôn khéo của Thái y chính, sao ông ta lại dám liều mạng như vậy trong tình cảnh ngày hôm nay?
Một tiếng "Thái y chính" của ta khiến ông ta gần như ngã quỵ xuống đất, nhưng ta không có thời gian để truy cứu, chỉ vội hỏi: "Mộc Đàn thế nào rồi?"
Thái y chính run rẩy quỳ phục xuống đất, có vẻ còn hoảng sợ hơn cả viên tiểu y quan ban nãy. Trong lòng ta càng thêm nghi hoặc: "Hoàng thượng chẳng phải đã sai ngươi đến chỗ Mộc Đàn rồi sao? Phật đường trong Từ Ninh cung, ngươi dám đi lung tung như vậy sao?"
Thái y chính dù sao cũng là người khôn khéo, chỉ trong chốc lát đã trấn tĩnh lại: "Khởi bẩm Quý phi nương nương, lão thần đang định đến bẩm báo tình hình của Đàn Mỹ nhân. Lúc này ba vị nương nương đều bị thương, Phật đường vô cùng hỗn loạn, lão thần trong lúc cấp bách đã thất lễ, xin Quý phi nương nương tha tội."
"Trong lúc cấp bách?" Ta vội hỏi: "Mộc Đàn thế nào rồi?"
Thái y chính dập đầu: "Lão thần đến muộn, e rằng... Đàn Mỹ nhân cũng luôn hỏi han về tình hình của Quý phi nương nương, lão thần nghĩ Hoàng thượng và nương nương đều tình sâu nghĩa nặng với Đàn Mỹ nhân, nên vội vàng đến..."
"Dẫn ta đến đó!"
"Nương nương, lão thần phải bẩm báo cho Hoàng thượng..."
Ta giận dữ nói: "Hoàng hậu hành thích Hoàng thượng, Hoàng thượng đã đích thân đi thẩm tra, trước khi đi người đã dặn dò phải bảo vệ Đàn Mỹ nhân bình an vô sự!"
Thái y chính sững người: "Hoàng hậu, Hoàng hậu nương nương hành thích Hoàng thượng? Làm sao có thể chứ?! Điều này không thể nào, không thể nào..."
"Ta biết Thái y chính vốn trung thành với Hoàng thượng…" Ta nhìn chằm chằm vào ông ta nói: "Trung thành cả với Hoàng hậu, nhưng tội g.i.ế.t vua mưu phản có thể tru di cửu tộc, Thái y chính thật sự muốn cùng chung vinh nhục với Hoàng hậu sao?"
Thái y chính sững sờ, ta nóng nảy: "Mau cứu Mộc Đàn! Đừng có kéo dài ở đây nữa!"
Thái y chính sợ hãi run lẩy bẩy: "Vâng, vâng..."
Phật đường toàn là phòng trống, phòng của ta và Tiết Thường Khiết kề sát nhau vô cùng rộng rãi, nhưng phòng của Mộc Đàn lại ở một hơi hẻo lánh. Bọn nô tài trong Phật đường cũng biết nhìn người để đối xử lắm, quả nhiên ngày càng tiến bộ.
Ta không đợi Thái y chính, vội vã xông vào. Thái y chính theo sát sau lưng ta, gấp gáp: "Từ từ thôi! Thái khí của nương nương đang không ổn định, tuyệt đối không thể chạy như vậy..."
"Mộc Đàn đâu rồi?!"
Thái y chính sững người, ánh mắt mới nhìn về phía nhuyễn tháp trống không, ngớ người: "Hả? Hả?! Cái này, cái này, Đàn Mỹ nhân đâu rồi? Vừa nãy còn ở đây mà."
Ta tức giận: "Vừa nãy là bao lâu trước đây? Hoàng thượng ra lệnh cho ngươi dùng toàn lực cứu chữa Đàn Mỹ nhân, ngươi không những cãi lệnh bỏ bê nhiệm vụ, mà còn lén lút đi lại lung tung trong Phật đường, rốt cuộc ngươi định làm gì?"
Thái y chính "huỵch" một tiếng quỳ xuống: "Quý phi nương nương, lão thần, lão thần thật sự vừa mới rời đi..."
Ta nhìn chằm chằm ông ta: "Cho dù ngươi muốn đi báo với Hoàng thượng rằng Mộc Đàn đã không thể cứu được, thì ở đây cũng phải để lại một tiểu y quan chứ? Tại sao ngươi không để ai ở lại?"
"Cái này, nương nương, vì thân phận của Đàn Mỹ nhân vốn chỉ có thể mời một vị Thái y cấp thấp, hôm nay lão thần đến chẩn mạch cũng là do Hoàng thượng đặc cách..."
"Cho nên vừa nãy ngươi chỉ để một mình Đàn Mỹ nhân ở đây sao?"
"Lão thần nghĩ chạy qua tâu báo Hoàng thượng và nương nương chỉ trong chớp mắt, nên..."
"Vậy Hoàng tử do Đàn Mỹ nhân sinh ra đâu rồi?"
Thái y chính sững người, rồi lo lắng nhìn về phía nhuyễn tháp, hoảng sợ: "Hoàng tử vừa nãy còn ở trên nhuyễn tháp, nằm bên cạnh Đàn Mỹ nhân."
"Cho nên ý ngươi là chỉ trong chốc lát ngươi đi ra ngoài, Đàn Mỹ nhân và Hoàng tử đã biến mất như vậy sao? Ngươi chẳng phải nói Đàn Mỹ nhân đang trong tình trạng nguy kịch sao? Rốt cuộc nàng ta đã biến mất như thế nào?"
Thái y chính lo lắng đến mức lau mồ hôi liên tục: "Cái này, cái này, sao lại thế này? Lão thần, lão thần đã tận tâm cứu chữa cho Đàn Mỹ nhân rồi, nàng..."
Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta: "Phật đường xảy ra chuyện, Thái y chính đến nhanh hơn cả thỏ, chắc là do Hoàng hậu nương nương đã dặn dò từ trước phải không? Nhưng Thái y chính không ngờ được Hoàng hậu lại hành thích vào lúc này sao?" Giọng ta lạnh lẽo, nhưng tốc độ nói rất chậm: "Thái y chính thật sự muốn chôn cùng với Hoàng hậu sao?"
Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Thái y chính lo lắng đến mức không ngừng dập đầu: "Nương nương! Xin nương nương cứu mạng lão thần! Cả đời lão thần chỉ trung thành với Hoàng thượng! Lão thần, lão thần có thể đảm bảo long thai trong bụng nương nương bình an vô sự! Lão thần..."
Ta lạnh lùng ngắt lời: "Không muốn c.h.ế.t thì nói sự thật! Các ngươi để Mộc Đàn một mình trong phòng tối của Phật đường, bao lâu rồi?"
"... Từ khi lão thần phụng mệnh Hoàng thượng đến..."
"Vừa nãy ngươi hành động lén lút, là đang làm việc Hoàng hậu bảo ngươi làm, đúng không?"
Thái y chính dập đầu: "Nương nương, nương nương oan uổng cho lão thần rồi, lão thần chỉ trung thành với một mình Hoàng thượng."
Ta cười lạnh: "Ngươi vừa nãy quay mặt về phía cửa phòng khách của ta, có vẻ đang do dự không biết có nên vào hay không, nhưng thực ra ngươi đang lùi lại, ngươi đi lùi ra khỏi căn phòng đó, ngươi đã làm gì trong phòng khách đó?"
Thái y chính lại bắt đầu run rẩy, run rẩy dữ dội, hắn không nói nên lời, ta lạnh lùng quan sát, cuối cùng hắn run rẩy nói: "Xin Quý phi nương nương tha mạng! Lão thần thật sự không biết chuyện Hoàng hậu hành thích! Lòng trung thành của lão thần đối với Hoàng thượng, trời xanh có thể..."
"Trời Bắc Tề lúc nào cũng âm u, làm gì có thời gian để chứng minh lòng trung thành của ngươi." Ta cười lạnh rồi bước về phía phòng khách của mình, Thái y chính hoảng hốt đứng dậy, muốn ngăn cản ta nhưng lại không dám, không dám ngăn cản nhưng cũng không dám để ta đi.
Ta biết chắc chắn có điều gì đó không ổn trong căn phòng khách tại Phật đường của ta, ta đã từng nghĩ Hoàng hậu sẽ chu đáo đến mức này, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ Mộc Đàn sẽ... chu đáo đến mức đó.
Mộc Đàn đột nhiên mất tích, lại đang ở trong phòng khách tại Phật đường của ta.
Không chỉ có Mộc Đàn, bên cạnh nàng ta còn có tiếng khóc của trẻ sơ sinh, dưới tay nàng ta cũng có.
Tiếng khóc yếu ớt đó, như tiếng mèo con rên rỉ, nhưng khi chúng ta bước vào, tiếng khóc đã biến mất dưới những đường gân xanh nổi lên trên tay Mộc Đàn.
Mộc Đàn run rẩy toàn thân, đổi vị trí đứa trẻ đã c.h.ế.t với đứa còn sống, nàng ta hoàn toàn không nhận ra có người đã vào phòng.
Ta ngẩn ngơ nhìn, bỗng nhiên bật cười khúc khích.
Thì ra là vậy.
Ta cười gọi nàng ta: "Mộc Đàn.”