Vật Thay Thế

Chương 7




Màn đêm buông xuống, đèn neon sáng lên, Hạ Ngôn ngồi ở trong xe, ngẩng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Chú Trần thấy tâm trạng cô không được tốt, bèn bật một đài phát nhạc.

Ca khúc trữ tình nhẹ nhàng vang lên như để xoa dịu tâm trạng, giúp người nghe bình tĩnh trở lại. Sau khi bản nhạc được bật lên, nữ phát thanh viên nhẹ nhàng nói một câu.

“Trên thế gian này, cuộc hôn nhân tốt nhất, là gả cho tình yêu của mình.”

Trái tim của Hạ Ngôn lỡ một nhịp, cô thu hồi tầm mắt, nhìn vào bảng điều khiển trung tâm ở giữa. Nữ phát thanh viên sau khi nói xong, tiếp tục cười nói: “Đương nhiên, tình yêu tốt nhất phải kết thúc bằng hôn nhân, mãi mãi đồng hành với nhau.”

Nam phát thanh tiếp lời, nói: “Đúng vậy, nếu bạn yêu một ai đó, bạn nhất định sẽ muốn lấy cô ấy làm vợ”.

Nữ phát thanh viên cười nói: “Chúng ta tiếp tục nghe bài hát tiếp theo nào.”

Một ca khúc nhẹ nhàng ấm áp lại lần nữa vang lên, Hạ Ngôn quay mặt đi tiếp tục nhìn cảnh đêm bên ngoài. Trở lại biệt thự, Hạ Ngôn cảm ơn chú Trần, sau đó xách túi bước xuống xe.

Cô bước lên bậc thềm mở cửa, không để ý ánh đèn trong phòng khách, thay giày xong, chị Trương từ trong bếp đi ra: “Cô về rồi à? Hạ Ngôn ~~”

Cô ngước mắt lên cười nói: “Vâng.”

Chị Trương nói: “Trong phòng bếp tôi có hầm tổ yến, cô tắm rửa xong là có thể uống.”

“Vâng.”

Nói xong, Hạ Ngôn đi về phía cầu thang, bước lên lầu, cô dừng lại một chút. Vài giây sau, cô quay đầu nhìn sang, Văn Liễm hai tay đút túi quần, đang dựa vào cửa ban công nhỏ nói chuyện điện thoại. Anh khẽ nhướng mày nhìn cô. Hạ Ngôn dừng lại, nhìn đi chỗ khác, bước nhanh lên cầu thang.

Văn Liễm hơi nheo mắt.

Bên kia Văn Trạch Tân nói: “Chú nhỏ, lão gia lại chọn vợ cho chú.”

Văn Liễm thu hồi ánh mắt, nói: “Không cần bận tâm đến ông ấy.”

Sau khi vào phòng, Hạ Ngôn đứng ở cửa vài giây, sau đó đặt chiếc túi nhỏ xuống, lấy đồ ngủ đi tắm, tắm nước nóng xong, cô lau tóc rồi đi ra, điện thoại kêu “bíp bíp” vài tiếng, cô bèn cầm nó lên.

Văn Liễm: [Xuống dưới.]

Hai từ, mang theo vài phần mệnh lệnh. Hạ Ngôn mím môi, đặt điện thoại trở lại, cô cầm lấy tấm thảm tập yoga rồi mở nó ra, sau đó bắt đầu duỗi người theo tư thế chó hướng lên và tư thế chó úp mặt.

Nhìn ngược lên thấy người đàn ông cao lớn đi vào, ngay sau đó anh giơ tay ôm lấy eo cô, dùng sức lật cô lại, đẩy cô ngã xuống chiếc giường mềm mại, Hạ Ngôn theo phản xạ rụt lại đôi chân thon dài, Văn Liễm nắm lấy đôi chân dài của cô, trực tiếp kéo nó về phía mình.

Anh nâng cằm, cởi khuy cổ áo.

Hạ Ngôn chống khuỷu tay lên giường.

Đột nhiên, cô lật người, hai chân thon dài đặt xuống đất, Văn Liễm dễ dàng ôm lấy eo cô, lại lần nữa đẩy cô ngã xuống giường, anh bóp chặt cằm cô.

“Em phát cáu cái gì?”

Hạ Ngôn mím chặt môi không lên tiếng.

Thấy dáng vẻ cố chấp kia của cô, anh cười khẩy một tiếng, đầu ngón tay khẽ mềm một chút, sau đó ôm chân thon dài của cô kéo về phía mình, cúi đầu lấp kín đôi môi đỏ mọng của cô, nói: “Nếu tức giận thì cứ nói thẳng ra, không cần làm loạn như vậy, được chứ?”

Hạ Ngôn tránh nụ hôn của anh, giữ sự tức giận của mình đến cùng.

Văn Liễm siết chặt tay, xốc làn váy lên, anh lại lần nữa lấp kín môi cô, lúc này trực tiếp đẩy cô lên chăn, chỉ một lúc sau, hai tay Hạ Ngôn nắm chặt chăn, cổ đỏ bừng.

Văn Liễm hôn lên vành tai của cô, ôn nhu nói: “Về nhà ăn cơm, không vui sao?”

Hai mắt Hạ Ngôn tràn ngập nước, nhìn lông mày của anh, hơi thở của cô càng yếu ớt, “Tối hôm qua anh ngủ ở đâu?”

“Ôn gia.”

Anh nói xong liền ôm eo cô.

Cơ thể cứng ngắc của Hạ Ngôn buông lỏng ra, trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

Ba giờ sau, Văn Liễm bế cô đặt lên giường, vừa lúc có tiếng gõ cửa, anh thắt lại dây lưng, đi về phía cửa, chỉ một lúc sau, trong tay anh bưng tổ yến và cờ vây đi vào, đem chúng đặt lên bàn trà, khôi phục lại ván cờ ở dưới lầu.

Hạ Ngôn buộc lại mái tóc đã sấy khô của mình, ngồi ở mép giường.

Văn Liễm cúi đầu nói: “Lại đây.”

Hạ Ngôn mím môi, xỏ dép lê đi tới, liếc mắt liền thấy cục diện trên bàn. Văn Liễm cầm một quân cờ đen, nói: “Cha để lại thế cờ này để anh giải, em ngồi xuống đây, chơi với anh một lát.”

Thế cờ kia nhìn qua không dễ phá.

Hạ Ngôn theo lời anh ngồi xuống, cầm lấy quân cờ trắng.

Văn Liễm đánh cờ đen xuống.

Hạ Ngôn vừa nhìn thấy, cô đuổi theo chặn anh lại, Văn Liễm sớm đã đoán được đường đi của cô, anh lấy cờ đen đặt xuống theo một con đường khác, Hạ Ngôn lập tức xuất chiêu đánh chặn, Văn Liễm thấy thế ngẩng đầu cười nói: “Anh đã dạy em bao nhiêu lần, trong lúc đánh chặn cũng phải bắt đầu bày trận, lại đi theo con đường dại dột này.”

Hạ Ngôn siết chặt cờ trắng, “Em vẫn luôn chơi như vậy.”

Văn Liễm mỉm cười, ánh mắt lướt qua đầu ngón tay cô đang siết cờ trắng, có chút ửng hồng, rất xinh đẹp.

Anh nói: “Được, tiếp tục đi.”

Hạ Ngôn ra tay, nhưng vẫn chỉ chặn lại, nhìn ván cờ này, cô đại khái có thể đoán được vừa rồi anh bảo cô đi xuống, chắc là muốn cô chơi cờ cùng anh.

“Đi bên này, nước cờ của anh sẽ có sơ hở.” Văn Liễm chỉ vào con đường trước mặt. Hạ Ngôn cố tình không đi qua đó, cô đi một con đường khác, chặn đường đi khác của anh. Văn Liễm thấy thế cười khẽ, cầm quân cờ đen lên, thả đặt nó xuống, đột nhiên toàn bộ cục diện toàn là một màu đen.

Hạ Ngôn phản ứng lại.

Anh phá game.

Cô mím môi, có chút bực bội, buông quân cờ trắng trong tay xuống định rời đi.

Văn Liễm cười đứng dậy, dùng bàn tay to nắm lấy eo cô, đem cô đặt ở trên đùi, “Không phải lần đầu tiên thua anh, tức giận cái gì.”

“Anh cố ý chơi đùa em.” Hạ Ngôn đẩy vai anh, Văn Liễm hất tóc cô ra, lấp kín môi cô, mơ hồ nói: “Anh cố ý chỗ nào? Em nói xem—”

“Uống tổ yến, nhé?” Liếm môi cô xong, anh nghiêng người dịch chén yến hầm sang một bên. Hạ Ngôn lặng lẽ nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, cánh tay ôm lấy cổ anh siết chặt.

Văn Liễm bưng chén lên, mở nắp, dùng thìa múc.

Đút cho cô.

Hạ Ngôn mở miệng.

Bíp bíp vài tiếng, màn hình chiếc điện thoại màu đen đặt bên cạnh bàn cờ sáng lên, khóe mắt Hạ Ngôn liếc nhìn, nhưng người đàn ông này lại duỗi tay lật úp chiếc điện thoại xuống.

Hạ Ngôn đột nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía anh.

Văn Liễm vẫn giữ thần sắc tự nhiên, “Ngọt không?”

Hạ Ngôn khẽ cắn môi, không đáp.

Cô nuốt tổ yến kia xuống.

Anh đút cho cô một miếng, cô ăn một miếng, nhưng Hạ Ngôn không tập trung, luôn nhìn chiếc điện thoại di động màu đen trên bàn. Cho đến khi hai người nằm trên giường, anh ôm lấy eo cô, hôn lên trán cô, cũng không cầm điện thoại lên xem.

Nửa đêm, Hạ Ngôn đi toilet, lau tay xong bước ra ngoài, dưới ánh trăng, ánh mắt cô lướt đến chiếc điện thoại màu đen trên bàn, cô im lặng vài giây rồi đi về phía bàn trà. Cô đứng bên cạnh bàn, cứ như vậy nhìn chiếc điện thoại bị lật ngược, một lúc lâu sau, cô đưa đầu ngón tay chạm vào mặt sau của điện thoại.

Lạnh lẽo.

Cuối cùng, cô thu tay lại.

Vài giây sau.

Cô trở về giường, leo lên giường nằm cạnh Văn Liễm, người đàn ông trong lúc ngủ vô thức duỗi tay ra, kéo cô vào lòng. Hạ Ngôn thở ra một hơi, nhìn vào quai hàm góc cạnh rõ ràng của anh. Cô vùi mình vào cổ anh.

Văn Liễm bị cọ tỉnh, cúi đầu, nhéo cằm cô.

Giọng nói khàn khàn.

“Hửm?”

Hạ Ngôn không trả lời, dụi vào trong lòng anh.

Văn Liễm: “Ngủ đi.”

Lúc này cô mới ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Hạ Ngôn xuống xe, đi vào sảnh, cửa thang máy đúng lúc mở ra, Hạ Tình bước ra ngoài cùng Tần Lệ Tử và Lâm Viện, cô ta mặc quần jean, áo ngắn, giày cao gót, mái tóc dài hơi xoăn, cả người trông cực kỳ bắt mắt, khí chất vô cùng nổi bật. Hạ Ngôn và cô ta cùng nhau đối mặt.

Bước chân Hạ Tình hơi khựng lại, cô ta cười nói: “Chào buổi sáng, em gái.”

Hạ Ngôn mím môi nói: “Chào buổi sáng, chị.”

“Ăn sáng chưa? Chị vừa mới mua một ít đồ ăn sáng để ở văn phòng nhóm B của em.”

Hạ Ngôn ngữ khí nhàn nhạt: “Em ăn ở nhà rồi.”

Ánh mắt Hạ Tình lóe lên, ngay sau đó lại cười nói: “Tốt thôi, nghe nói em muốn tranh cử chức đội trưởng đội múa, cố lên.”

Hạ Ngôn: “Em sẽ cố.”

Hạ Tình gật đầu, “Được, vậy chị đi trước, lát nữa nhớ về nhà ăn cơm.”

Hạ Ngôn “ừ” một tiếng.

Sau đó hai người đồng thời bước đi, hai chị em lướt qua nhau, mắt Hạ Ngôn nhìn thẳng, ý cười trên khóe môi Hạ Tình cũng nhạt dần, trước đây Tần Lệ Tử nhìn thấy Hạ Ngôn thì nói rất nhiều, nhưng ngược lại, hôm nay cô ta đi theo Hạ Tình lại im lặng, chỉ liếc nhìn Hạ Ngôn một cái. Trái lại là Lâm Viện, cô ta đi lướt qua Hạ Ngôn.

Nhẹ nhàng nói ra một câu.

“Hạ Ngôn à, cô thật sự phải cố lên nha.”

Giọng điệu mang theo ý khiêu khích và khinh thường.

Hạ Ngôn phớt lờ cô ta, đi thẳng vào thang máy, Khương Vân nhìn thấy cô bước vào thì nhanh chóng nhấn nút đóng cửa, cô ấy ôm ngực, nói: “Vừa rồi thấy các cậu như vậy, giống như là sắp đánh nhau tới nơi ấy.”

Hạ Ngôn không trả lời.

Trước khi thang máy đóng cửa, cô nhìn thấy rất nhiều ánh mắt nhìn trộm, xem kịch vui ở sảnh. Đi theo Khương Vân ra khỏi thang máy, hai người đi về phía phòng tập, vừa vặn đi ngang qua văn phòng của nhóm B. Trong phòng ồn ào nhốn nháo, mọi người chốc lát thì ồ lên, chốc lát lại nói: “Chị Hạ Tình thật tốt bụng, bữa sáng này rất ngon.”

“Tôi đã xem video chị Hạ Tình tập múa ba lê hiện đại. Thật sự rất lợi hại nha.”

“Ở đâu? Cho tôi xem.”

“Để tôi gửi nó cho cậu.”

“Đẹp thật, chính là lực đạo này, thật đơn giản, tôi rất mong chờ màn trình diễn của chị ấy ở Bắc Kinh lần này.”

Tất cả đều khen ngợi Hạ Tình, Khương Vân theo bản năng liếc nhìn Hạ Ngôn, Hạ Ngôn mặt không biểu cảm giơ tay đẩy cửa phòng tập ra. Chỉ một lát sau, cô giáo Từ bước vào, bắt đầu nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn đang luyện tập.