Vật Sở Hữu

Chương 1




Tác giả: Tình Phong Bút Hạc
Edit: Dưa
MÌNH CÓ CHÚ THÍCH CÔNG THỤ RÕ RÀNG TRONG PHẦN GIỚI THIỆU TRUYỆN. MONG MỌI NGƯỜI TUYỆT ĐỐI KHÔNG NGHỊCH CP!!!. PHÁT HIỆN BẤT KÌ BÌNH LUẬN NÀO NGHỊCH CP CHỦ NHÀ XIN PHÉP ĐƯỢC XOÁ
Truyện đang trong quá trình beta
———
Tần Ngọc chơi game được vài tháng, chơi DPS (1) vô cùng nát, mỗi lần lăn lộn trong phó bản (2) đều sẽ bị chửi, sau đó không thể làm gì khác hơn là đổi một đồng đội mới, nhưng nát vẫn hoàn nát, Tần Ngọc yêu thích chơi game nhưng lại một mình hành hiệp, làm xong nhiệm vụ hằng ngày, cậu nhìn tin tức kêu gọi lập tổ đội, cắn cắn móng tay, cũng tạo một tin như vậy, sau khi tin tức phát đi liền có chút hối hận.
(1): DPS là từ viết tắt của của Damage Per Second, tức Sát thương gây ra trong mỗi giây, một khái niệm phản ánh hiệu quả của việc xây dựng hệ thống skill và vật phẩm.
(2): Là những bản đồ có quái và BOSS được tạo ra để người chơi luyện cấp và kiếm trang bị. Phó bản có nhiều loại khác nhau, có phó bản chỉ có thể đi một mình và cũng có phó bản phải đi cùng tổ đội.
Phải chào hỏi với đồng đội mới như thế nào? Nếu đồng đội mới không thân thiện thì sao? Lỡ như người ta ghét cậu thì sao?
Ba phút sau, thông báo có người muốn hợp tổ độ hiện lên.
"Bồi Phong muốn trở thành đồng đội của bạn.", tin tức nhắc nhở khiến da đầu Tần Ngọc tê dại, tay run run ấn chấp nhận.
Bồi Phong: "Chào cậu."
Tần Ngọc: "....Chào cậu"
Bồi Phong: "Trước khi hợp tổ đội có cần kiểm tra kĩ năng không?"
Tần Ngọc: "Không không không không không cần, tôi không quan trọng kĩ năng."
Bồi Phong: "Tốt, nhưng tôi mới vừa chơi, kỹ năng không được tốt lắm."
Tần Ngọc: "Không sao."
Hai người cùng nhau đánh thử hai trận cũng dần dần trở nên thân thiết, Tần Ngọc cảm thấy vị đồng đội này thật không tệ, cả hai đều là dân gà, dân gà hỗ trợ nhau tiến bộ, cuối cùng bản thân cũng hữu dụng, khiến cho cậu có cảm giác thỏa mãn. 
Hai giờ sáng. Trong bóng tối, người đàn ông đeo kính ngồi ngược sáng, hai tay thon dài đặt trên bàn phía gõ một chuỗi kí tự, dừng lại một chút, lại dùng nút "back" xóa đi, chỉ để lại một câu "cảm ơn", người nhận bên kia gần như trả lời lại chỉ sau vài giây, "Không cần cám ơn, lượng máu của tôi đầy đủ, 36E! ! Cứu sống cậu không thành vấn đề." Nhìn không sót một chữ trong lời nhắn ngu ngốc kia, lại khiến cho người đàn ông cười thật lâu.
Tần Ngọc: "Lại đánh một ván?"
Bồi Phong: "Được."
Ban đầu Tần Bồi Phong không tin vào lời đề nghị của bác sĩ có thể khiến cho bệnh tình dễ nóng nảy của anh thuyên giảm, cho nên anh ôm tâm tình muốn chơi thử, trong trò chơi phối hợp cùng một "vú em", anh cũng là lần đầu chơi game, phó bản lại quá khó chơi, lực công kích của "vú em" tuy không cao, nhưng vẫn rất tận lực tận trách hỗ trợ anh, khiến cho Tần Bồi Phong cảm thấy rất hứng thú.
Tần Ngọc: "Nhận lấy ngụm máu của tôi."
Bồi Phong: "Đã nhận được, rất ngon."
Tần Ngọc: ".....Xấu hổ."
Hai người hoàn toàn dựa vào nhắn tin để trao đổi, nên sau nửa tiếng mới qua phó bản thứ hai, lúc này đã trễ lắm rồi, Tần Ngọc hắt xì, do dự một chút, "Chúng ta kết bạn nhé?", suy nghĩ một chút, lại ghi thêm một câu, "Như vậy sau này sẽ thành đồng đội cố định, tôi đảm bảo sẽ hỗ trợ cậu thật tốt."
Đợi vài giây, tin tức từ hòm thư "đing đing" vang lên
"Được."
Tần Ngọc cười hì hì, vậy là cậu có được đồng đội rồi, thật ra thì cũng không đến nổi khó lắm, cậu nằm trên giường lướt weibo nửa tiếng, càng lướt càng hăng hái, liền dứt khoát để điện thoại xuống lên lại trò chơi, nhìn thấy trạng thái vẫn còn đang hoạt động của đồng đội mình.
Tần Ngọc: "Trễ vậy rồi, sao cậu còn chưa đi ngủ?"
Bồi Phong: "Tôi không buồn ngủ."
Tần Ngọc: "Tôi cũng vậy, qua nửa đêm tôi càng có tinh thần hơn."
Sau đó cũng không biết phải nói gì, Tần Ngọc lúng túng gãi mái đầu ổ gà của mình, nỗi sợ giao tiếp thật kinh khủng.
Bồi Phong: "Vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ trễ không tốt cho cơ thể."
Tần Ngọc: "Ừ"
Tần Ngọc liếm môi, hơn nửa đêm cảm giác có chút khát, lúc cậu đứng dậy đã một cước đá trúng dây nguồn của máy, khiến trò chơi bị tắt.
Xong đời, đồng đội sẽ không tức giận chứ.
Tần Ngọc vội vàng cắm dây lại, sau khi mở máy phát hiện màn hình Windows đang cập nhật.
Oa! Máy nhiễm virus.
Cậu ôm ly nước vùi mình trên ghế đợi, cứ đợi cứ đợi như vậy cho đến khi ngủ luôn trên bàn, sáng hôm sau, cậu bị âm thanh của đồng hồ báo thức kéo dậy, thiếu chút nữa thì tới trễ, khiến cho giờ giấc đi học bị xáo trộn, giáo viên phụ đạo lại giao cho cậu một đống bài tập, bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt, đợi đến lúc lên game lần nữa đã là ba ngày sau.
Tần Ngọc chột dạ mở danh sách bạn bè, phát hiện Bồi Phong đang online, hơn nữa cấp bậc và trang bị đã cao hơn cậu không biết bao nhiêu lần.
Bồi Phong: "Chào cậu."
Tần Ngọc: "Chào."
Bồi Phong: "Tới đánh phó bản sao?"
Tần Ngọc: "Phải."
Bồi Phong: "Bật mic đi, thuận tiện trao đổi."
Bất thình lình vậy sao! Tần Ngọc nghe thấy tiếng nói, luống cuống tay chân đeo tai nghe vào.
"Nghe được không?"
Thanh âm toát lên vẻ tao nhã lịch sự, Tần Ngọc thích những người ôn nhu, vậy nên hảo cảm đối với người đồng đội này càng cao hơn.
"Nghe nghe được." Tần Ngọc nói xong liền muốn cắn mình một cái, lại cà lăm, quả là mất mặt mà.
"Thật đáng yêu, nghe được thì tốt." Người bên kia tựa hồ cười nhẹ một tiếng, làm Tần Ngọc càng mắc cỡ.
"Đã mấy ngày cậu không lên chơi, gần đây bận rộn nhiều việc sao?"
"Có một chút, trường học có chút việc phải xử lý. . .Chúng ta nhanh vào phó bản đi."
Dùng giọng nói để chơi game, đúng là phương pháp tốt để rèn luyện sự tự tin, ban đầu Tần Ngọc khẩn trương vô cùng, nói cũng không nhiều, chờ đến khi vô trận rồi miệng liền bắt đầu không nghe theo ý mình, giọng nói phát ra có chút vừa sợ vừa tức giận.
"Tôi lại bị đánh, ai da! Tên kia sao phải đánh tôi."
Ngược lại giọng nói của Bồi Phong cho tới nay vẫn không lộ ra vẻ gấp gáp gì, tại thời điểm Tần Ngọc lúng túng còn kịp thời an ủi cậu, "Đừng sợ, tôi tới yểm trợ cậu, quay lại."
"Cậu thật lợi hại!" Tần Ngọc nhìn Tần Bồi Phong một người một ngựa đưa cậu ra khỏi tay quái vật, kỹ năng so với mấy ngày trước khác nhau hoàn toàn, tiến bộ có thể dùng từ "thần tốc" để hình dung.
"Ừm, cũng không khó, luyện nhiều một chút sẽ được."
"Hì hì hì, tôi có thể ôm bắp đùi đại thần, thật vui vẻ nha." nói nói, trong lòng cậu lại có chút sa sút, ban đầu còn chân thành thề việc hỗ trợ đồng đội giao cho cậu sẽ không thành vấn đề, nhưng nhìn lại tình huống bây giờ, rõ ràng rất có vấn đề.
Thời gian Tần Ngọc chơi game không cố định, thỉnh thoảng online vào ban ngày, Bồi Phong cũng có mặt, dường như không khi nào là người nọ không có trên game.
"Xin chào, cậu giống như rất thích trò chơi này, tới tận bây giờ cũng chưa từng thấy cậu off game bao giờ."
"Tôi cũng không phải thường xuyên online, chẳng qua là khi cậu vào chơi, trùng hợp cũng là lúc tôi đang chơi thôi."
Thật sự trùng hợp như vậy? Tần Ngọc cảm thấy thật kỳ diệu, "....Vậy chúng ta......Hẳn là rất có duyên với nhau."
"Ừ."
————————————————
Tần Ngọc cầm trái táo cắn dỡ, nhai rồm rộp, hướng về phía microphone hàm hồ nói, "Phong Phong, cậu không cần sợ, tôi lập tức tới hỗ trợ cậu! Ôi cha! Bọn họ đánh tôi, cậu ráng chịu đựng!!"
Một trận hỗn chiến tan nát, đương nhiên cuối cùng phải chuốc lấy kết cục thảm bại.
"Thua.", Tần Ngọc nuối tiếc nói. "Đối thủ quá hung hãn." , hôm nay bọn họ bất chợt nảy ra ý nghĩ muốn đến sân đấu đánh một trận, vừa vào trận đã gặp ngay đối thủ là player dát vàng nhân dân tệ.
"Ừ."
Tai nghe truyền đến âm thanh của đồng đội, rõ ràng mang theo giọng cười.
"Đã thua mà cậu còn cười." Tần Ngọc quăng hạt táo vào thùng rác, chuyển tay lại lấy trái đào bỏ vào miệng gặm.
"Chơi cùng cậu, dù thua tôi cũng rất vui."
Tần Ngọc nghe được trong lòng siêu cấp cảm động, cậu cảm thấy Bồi Phong là một người siêu cấp tốt, cho tới nay cũng chỉ có y hợp tổ đội với cậu, theo lẽ thường mà nói, cảm giác chính là một nhân sĩ thành công.
"Cảm giác Phong Phong khá chính chắn."
" Chính chắn? Ừm. . .Đại khái là vậy, dù sao qua hết năm nay, cũng tròn ba mươi. "
"Hả?" , Tần Ngọc quên cả việc gặm đào, cậu hoàn toàn không nghĩ tới Bồi Phong so với cậu lại lớn hơn nhiều như vậy.
"Có chút ngoài ý muốn?"
"Ừm. . .Còn. . .Ổn"
Cậu lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Bồi Phong, khiến cho Tần Ngọc nghe mà gò má đỏ cả lên, cũng không biết tại sao, cậi luôn cảm thấy trong tiếng cười của Bồi Phong có nồng đậm mùi vị cưng chiều.
"Nghe giọng điệu của cậu, có phải là người ở H thị?"
"Ừ? . . .Sao anh biết?"
"Lúc cậu nói chuyện mang theo giọng mũi, ai mà chẳng phân biệt được."
Tần Ngọc che miệng, tiếng phổ thông của cậu mặc dù không phải thuộc hàng đẳng cấp, nhưng cũng không đến nổi tệ.
"Anh đừng lừa tôi."
"Không phải, tôi từng tới H thị, ngữ điệu của cậu rất giống với những người ở đó."
"Chỉ vậy mà anh có thể nghe ra được!", nội tâm Tần Ngọc rất khiếp sợ, "Anh thật lợi hại, anh là cảnh sát phải không? Hình cảnh?"
"Anh khoan hãy nói, để tôi đoán một chút." Tần Ngọc đột nhiên cảm thấy hứng thú, bắt đầu chơi trò chơi trinh thám.
"Không phải hình cảnh. . .Vậy thì luật sư? Giáo sư? Bác sĩ? Nhân viên chính phủ?", nghề nghiệp về sau càng lớn hơn một bậc, FBI? Anh không phải gián điệp do nước ngoài phái tới đó chứ?"
"Thật đáng tiếc, đều không phải, tôi chẳng qua chỉ là một thương nhân bình thường, tương đối thích quan sát, đối với cử động của con người tương đối hứng thú."
"Thật là cao thâm. . . .Vậy anh còn quan sát cái gì?"
"....Anh còn biết em là sinh viên đại học, học năm nhất, tính cách hướng nội, không nội trú trong trường mà ở bên ngoài."
Tác giả có lời muốn nói
Đơn thuần ngốc fufu công X tao nhã lịch sự, bệnh thần kinh thụ. Tần Ngọc X Tần Bồi Phong, A Ngọc là công! ! ! Công ! ! Tác giả là dân công khống, mẹ ruột của công, nếu đạp phải lôi, xin đem tác giả ra mắng chứ đừng mắng công, cám ơn _(′_'" ∠)_
Hết chương 1.
Chào mọi ngừi, Dưa lại đào hố, và mọi người yên tâm là các chiếc hố mà Dưa đào thì Dưa sẽ lấp, chỉ là sớm hay muộn thôi, mọi người đừng lo. Đoạn đầu có vài thuật ngữ game, Dưa không rành nên chỉ dịch theo cảm tính, nếu có sai sót mong mọi người bỏ qua <3