Thang Mang Lâm tựa vào trong ngực Lăng Khắc Cốt từng trận khó chịu tới phát run, đôi môi cô
run rẩy nói: "Anh, em đau quá. . . . . ."
"Lái nhanh một chút!"
Lăng Khắc Cốt khẩn trương hướng tài xế rống to, sắc mặt của Thang Mang
Lâm rất khó coi, anh cũng sợ cô gặp chuyện không may. Mọi thứ ban đầu
đều nắm trong lòng bàn tay, không ngờ Hi Nguyên thế nhưng lại ra tay đả
thương người.
Tài xế bị sợ đến vội vàng đạp mạnh cần ga, nhanh chóng hướng tới bệnh viện.
Thang Mang Lâm vừa vào bệnh viện liền được đưa vào phòng cứu cấp, thời điểm
đến bệnh viện, giữa chân của cô đã chảy ra không ít máu, bác sĩ chỉ nói
câu tình huống nguy cấp, liền đẩy cô vào phòng.
"Thanh Long, đi
tìm Sơn Miêu cho tôi !" Lăng Khắc Cốt ra lệnh cho mình tỉnh táo lại,
điện thoại gọi cho Sơn Miêu không thông thì anh lập tức bấm điện thoại
của Thanh Long, phân phó anh ta đi tìm người.
Thanh Long nghe được lệnh xong, lập tức đi ra ngoài tìm người.
Lăng Khắc Cốt lo lắng tựa vào trên tường, chờ đợi bác sĩ ra ngoài nói cho
anh biết tất cả đều bình an. Nhưng sự thật cũng không đúng như anh mong
muốn, khi cửa phòng cứu cấp mở ra thì bác sĩ chỉ hỏi anh một câu: "Là
muốn bảo vệ người mẹ hay đứa bé?"
"Nói nhảm! Đương nhiên là bảo
vệ người mẹ!" Sơn Miêu lo lắng đã chạy tới, không đợi Lăng Khắc Cốt trả
lời, lập tức tức giận rống to. Khi anh vừa nghe Thanh Long nói Mang Lâm
bị đưa vào phòng cứu, lập tức chạy tới, trên đường không biết xông qua
bao nhiêu đèn đỏ.
Bác sĩ ngẩng mặt nhìn Lăng Khắc Cốt, không biết nên nghe ai.
"Nghe anh ta." Lăng Khắc Cốt lạnh lùng nói.
Bác sĩ vội vàng trở lại phòng cấp cứu cứu người.
"Tôi không có bảo vệ tốt cho Băng Nhi." Lăng Khắc Cốt sâu kín nhìn cửa phòng cấp cứu, không biết là thông báo, hay là nói xin lỗi.
"Lão đại,
tôi. . . . . ." Sơn Miêu ở sau lưng Lăng Khắc Cốt vò đầu bứt tóc, không
biết nên làm sao giải thích sự việc của mình và Thang Mang Lâm. Anh sợ
lão đại tức giận, nhưng anh lại không có cách nào nhìn Thang Mang Lâm gả cho lão đại. Vừa bắt đầu, anh là bị gương mặt rất giống Băng Nhi của
Thang Mang Lâm mê hoặc, sau đó lại không thể tự kềm chế yêu thân thể
của cô. Anh bân đầu chỉ cho là mình yêu cũng chỉ có thân thể của cô,
nhưng sau khi biết cô muốn gả cho lão đại, anh mới biết mình không thể
mất cô, giống như trong sinh mệnh của anh đã không thể không có cô. Anh
cứ như vậy yêu không giải thích được, yêu không có lý do gì, lại yêu
điên cuồng.
"Bỏ cái vẻ trướng mắt đó của anh đi!" Lăng Khắc Cốt
hung hăng trợn mắt nhìn Sơn Miêu một cái, cũng không muốn nghe anh ta
giải thích.
"Lão đại, cậu biết?" Sơn Miêu kinh ngạc trợn to hai
mắt, lời Lăng Khắc Cốt nói ý tứ rõ ràng như vậy, giống như chuyện anh
cùng Thang Mang Lâm cậu ta đã sớm biết.
"Tôi phải biết cái gì?"
Lăng Khắc Cốt nhíu mày nhìn Sơn Miêu, không thừa nhận cũng không phủ
nhận. Trong tròng mắt phượng kia âm lãnh đến khiến cho Sơn Miêu sợ đến
lòng bàn tay đổ mồ hôi.
"Lão đại, đây tất cả đều là sai lầm của
tôi, cậu đánh tôi đi." Sơn Miêu cung kính đứng ở trước mặt Lăng Khắc
Cốt, chờ anh trách phạt, "Tôi chỉ cầu xin cậu nhường Mang Lâm cho tôi."
"Băng Nhi không phải quà tặng!" Lăng Khắc Cốt không đồng ý hừ lạnh.
"Lão đại?" Sơn Miêu mắt choáng váng, Lăng Khắc Cốt không có đánh anh, nhưng
cũng không có đồng ý với anh. Lòng anh gấp không biết nên nói gì cho
phải, tấc lưỡi luôn uốn ba lần của anh lúc này không có tác dụng.
"Trừ phi Băng Nhi cam tâm tình nguyện, nếu không hôn lễ vẫn như cũ. Đến lúc
đó nhớ gọi cô ấy là chị dâu." Lăng Khắc Cốt đầy uy hiếp nói. Hành vi
việc làm của Sơn Miêu tổn thương rất sâu tới "Băng Nhi" , anh sẽ không
dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy, nên để cái tên lãng tử Sơn Miêu này
chịu chút hành hạ, cũng coi như thay "Băng Nhi" trừng phạt anh ta. Nếu
không phải là nể tình huynh đệ, anh sớm một quyền đánh chết anh ta rồi.
Cam tâm tình nguyện? Trong lòng Thang Mang Lâm trừ lão đại, căn bản không
có sự hiện hữu của anh, làm sao có thể lại cam tâm tình nguyện gả cho
anh? Sơn Miêu thất bại dựa vào trên tường.
Khi Thang Mang Lâm được đẩy ra, bác sĩ mặt không biến sắc nói cho bọn anh biết: "Tiểu thư Thang đã thoát khỏi nguy hiểm."
"Cám ơn!" Lăng Khắc Cốt trịnh trọng nói lời cảm tạ bác sĩ. Tâm cả nửa ngày níu chặt lúc này mới buông lỏng.
Mới vừa rồi Thang Mang Lâm được đẩy vào phòng giải phẫu thì anh thật lo
lắng sẽ mất cô. Mặc dù cô chỉ là thế thân của "Băng Nhi", nhưng anh đã
sớm coi cô như em gái ruột, phần quan tâm phát ra từ nội tấm còn chưa có kịp cho Băng Nhi thì năm đó anh đã mất cô, người thân duy nhất của anh, hôm nay, anh có vô số tiền bạc, rốt cuộc lại thiếu chút nữa mất đi cô
em gái Thang Mang Lâm này.
Khác với sự tỉnh táo của Lăng Khắc
Cốt, Sơn Miêu đã sớm mất đi đột nhiên lại có lại vô cùng mất khống chế,
như đứa bé gấp gáp nhào tới bên cạnh xe đẩy, khẩn trương kêu tên Thang Mang Lâm: "Mang Lâm, đừng sợ, anh ở đây."
Thang Mang Lâm bị anh đánh thức, vừa nhìn thấy anh thì nén lệ nói: "Anh đi đi!"
Cô không ngờ mất đi đứa bé xong, mở mắt ra liền nhìn thấy cái kẻ oan gia
Sơn Miêu này. Cô đã không có lợi thế gả cho Lăng Khắc Cốt, tất cả cố
gắng lúc trước cũng uổng phí. Cô không muốn để cho Sơn Miêu cười nhạo
cô.
"Mang Lâm!" Sơn Miêu sợ không dám tiến lên, anh sợ sự xuất
hiện của mình khiến Thang Mang Lâm tức giận mà ảnh hưởng tới bản thân,
chỉ có thể trơ mắt nhìn cô được đẩy đi.
"Động não cái đầu của anh
chút đi! Thật hoài nghi cái người này tước hiệu “Sơn Miêu” làm sao mà có được thế không biết!" Lăng Khắc Cốt cười lắc đầu, xem ra Sơn Miêu đối
với Thang Mang Lâm là thật tâm, vậy anh an tâm rồi. Chỉ là, anh phúc hắc cười lạnh, chuyện này còn mất công gọt rũa đây.
"Đó là bởi vì
tôi túc trí đa mưu." Sơn Miêu hắc hắc cười gượng hai tiếng. Anh dù túc
trí đa mưu, quỷ kế đa đoan thế nào, thời điểm ở gặp phải tình yêu, cũng
trở thành đứa ngốc.
Đối mặt Thang Mang Lâm, anh chỉ có bó tay hết cách.
"Tặng cho anh hai chữ —— ngu ngốc!" Lăng Khắc Cốt đập Sơn Miêu một quyền, sau đó cười lạnh đuổi theo xe đẩy. Cùng bác sĩ đẩy cô vào phòng bệnh VIP.
Sơn Miêu như tội nhân canh giữ ở ngoài phòng bệnh, một bước cũng không dám
rời đi. Anh lo lắng qua cửa thủy tinh nhìn vào trong, chỉ thấy lão đại
cẩn thận giúp Thang Mang Lâm chuẩn bị mọi thứ, mà sắc mặt của Thang Mang Lâm tái nhợt đến không có một chút huyết sắc.
Anh thật hận không được đẩy cửa ra xông vào, nhưng lại sợ Thang Mang Lâm đuổi anh.
Lão đại nói rất đúng, anh chính là tên đần độn! Một người ngu ngốc không hiểu được yêu như thế nào.
Thang Mang Lâm không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên tỉnh lại, cô lo lắng sờ
về phía bụng mình đã bằng phẳng, đau lòng khóc lên. Mặc dù đứa bé này là công cụ cô dùng để buộc Lăng Khắc Cốt lại, thế nhưng mấy tháng qua, cô
đã sớm sinh ra tình cảm với nó. Đứa bé là thịt trên người cô, hiện tại
đột nhiên mất đi, làm tâm của cô đau đớn.
Thấy cô rơi lệ, Lăng Khắc Cốt ngồi ở mép giường, vội vàng kéo cô vào trong ngực: "Đừng khóc!"
"Anh, tâm của em rất đau, giống như bị lấy hết vậy." Thang Mang Lâm bi
thương rơi lệ, tay của cô níu chặt lấy ngực áo của Lăng Khắc Cốt. Phần
bi thương này không cần ngụy trang, bởi vì tâm cứng rắn của cô đã bị xé
rách.
Tại sao phải tới khi mất đi cục cưng, cô mới biết mình có bao nhiêu yêu thương nó.
Thấy bộ dáng Thang Mang Lâm khổ sở, sắc mặt của Lăng Khắc Cốt trở nên chìm
lãnh, tay ôm Thang Mang Lâm dùng sức nắm thành quả đấm. Anh chỉ chú ý
cấp cứu "Băng Nhi", lại quên dạy dỗ đầu sỏ gây nên cho "Băng Nhi" biến
thành như vậy. Coi như anh cưng chiều cô thế nào, cũng không cho phép cô ác tâm tổn thương "Băng Nhi" như vậy .
Là thời điểm nên cho cô chút dạy dỗ!
"Là chúng ta cùng nó không có duyên phận, Băng Nhi, đứa bé rồi sẽ lại có,
không nên quá đau lòng." Lăng Khắc Cốt nhẹ giọng an ủi Thang Mang Lâm.
"Anh, anh còn có thể lấy em sao?" Thang Mang Lâm lo lắng nhìn gương mặt Lăng
Khắc Cốt đẹp đến như được nghệ thuật gia điêu khắc mà thành, khẩn trương đến mức lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.
"Chỉ cần em muốn, anh liền cưới em." Lăng Khắc Cốt lau nước mắt Thang Mang Lâm, như anh trai
cưng chiều em gái, đầy quan tâm nhìn Thang Mang Lâm.
"Anh!" Thang Mang Lâm hưng phấn nhào vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, "Em muốn! Mang Lâm muốn gả cho anh!"
Cô còn tưởng rằng không có đứa bé, Lăng Khắc Cốt sẽ bỏ kế hoạch cưới cô. Không ngờ anh còn có thể đồng ý cưới cô.
"Chăm cho bản thân béo tốt lên một chút, tôi không hy vọng ngày đó kết hôn em biến thành cây gậy trúc." Thang Mang Lâm tái nhợt khiến cho anh lo
lắng, bởi vì xảy thai, cô mất máu quá nhiều, thân thể cực độ suy yếu,
Sơn Miêu gấp đến độ tìm một đống lớn chuyên gia dinh dưỡng, đặc biệt vì
cô chăm sóc thân thể.
Thang Mang Lâm ở trong ngực Lăng Khắc Cốt thở dài: "Anh, em ăn không vô. Ngực của em giống như bị tảng đá chận, thật khó chịu."
Mặc dù có thể tiếp tục gả cho Lăng Khắc Cốt cô thật vui mừng, nhưng mất đi
đứa bé khiến cô đau như có tảng đá rơi trên ngực, cô không cách nào thôi sót thương.
Lăng Khắc Cốt ôm cô không nói gì, dùng lồng ngực rộng rãi để cho Thang Mang Lâm dựa vào.
Ở trong phòng sát vách phòng chăm sóc đặc biệt, Sơn Miêu đứng ở bên cạnh
lò vi ba, vừa nhìn sách nấu ăn đầu bếp đưa cho, vừa nhìn cháo gà, trong
miệng còn nói lẩm bẩm: "Chờ cháo gà trắng bệch, bỏ vào chút muối tinh,
rắc rau thơm vào."
Anh nắm chút muối bỏ vào trong cháo gà, sau đó múc một chút nếm thử một miếng: "Hơi nhạt. Thiệt là, chút ít này rốt
cuộc là bao nhiêu? Cũng không nói cho rõ ràng ra."
Anh lại bỏ
thêm chút muối vào, cho đến khi mùi vị khiến cho anh hài lòng, cái khuôn mặt gương mặt tuấn tú không kềm chế được kia mới lộ ra nụ cười.
Đem cháo gà đã nấu xong xuôi rót vào trong chén, anh bưng nó đi tới trước phòng bệnh sát vách, lại bồi hồi không dám vào đi.
"Còn không đi vào?" Lăng Khắc Cốt đột nhiên mở cửa, hướng về phía anh nói.
Sơn Miêu giống như phạm nhân đạt được đặc xá, mừng rỡ đi vào. Mấy ngày nay, Thang Mang Lâm căn bản không cho anh đi vào, mỗi lần nhìn thấy anh, đều giống như nổi điên, đem tất cả mọi thứ bên trong phòng bệnh có thể ném
đều vứt hết lên trên người anh.
Hiện tại được lão đại cho phép,
anh có thể quang minh chánh đại đi vào: "Mang Lâm, mau nếm thử cháo gà
này, là tôi mới mua về từ Shangri-La."
"Shangri-La khi nào thì
bắt đầu bán cái này?" Lăng Khắc Cốt nhạo báng hỏi. Cái tên Sơn Miêu điên này, lại đem phòng bệnh VIP biến thành phòng bếp, ngày ngày ngâm mình ở trong đó nghiên cứu những thứ thức ăn bổ dưỡng.
“Bắt đầu từ hôm qua! Không được sao?" mặt của Sơn Miêu có chút ửng đỏ.
"Được! Cho dù là mười phút trước mới bắt đầu bán tôi cũng không có ý kiến."
Lăng Khắc Cốt nhận lấy cháo gà, ngồi vào bên giường bệnh, dụ dỗ Thang
Mang Lâm, "Băng Nhi, mau nếm thử cháo gà dinh dưỡng ‘ Shangri-La ’, bên
trong có cho thêm nhiều vị thuốc bắc quý nổi tiếng."
"Anh kêu anh ta đi ra ngoài đi!" Thang Mang Lâm lạnh lùng nhìn về phía Sơn Miêu, nói gì cũng không chịu tha thứ cho đối phương.
Sơn Miêu hướng Lăng Khắc Cốt đưa ra một ánh mắt cầu khẩn, hi vọng anh thay
mình nói vài lời lời hữu ích. Những ngày này, nhìn bộ dáng Thang Mang
Lâm tái nhợt yếu đuối, nhìn cô bởi vì mất đi đứa bé mà mấy lần chìm vào
trong sự tự trách và cuồng loạn, mình lại không thể đến gần, sắp gấp đến làm anh phát khùng. Thang Mang Lâm chỉ chịu tiếp nhận sự quan tâm của
Lăng Khắc Cốt, cũng chỉ có lời Lăng Khắc Cốt nói mới có thể làm cho cô
từ trong sự cuồng loạn an tĩnh lại. Cô mất đi bảo bối của anh! Anh cũng
đau lòng, so với Thang Mang Lâm không hề nhẹ hơn.
"Em cứ coi như
anh ta là không khí đi." Lăng Khắc Cốt lãnh khốc liếc Sơn Miêu một cái,
nhìn bộ dáng lo lắng này của anh ta liền cảm thấy buồn cười. Thật không
nghĩ tới người đàn ông hoàng kim độc thân này khiến cho phụ nữ toàn bộ
thành Long điên cuồng cũng có thời điểm thế này.
"Không khí sẽ không nói chuyện." Thang Mang Lâm bất mãn nhìn Sơn Miêu một cái.
"Vậy coi như anh ta là đồ bỏ đi!" Lăng Khắc Cốt ác ý nói. Thấy gương mặt
tuấn tú của Sơn Miêu vặn vẹo anh có loại khoái cảm trả thù. Dám khi dễ
"Băng Nhi" của anh nên chuẩn bị tâm tư mà chịu trừng phạt đi.
"Anh ta ngay cả đồ bỏ đi cũng không bằng!"
Thang Mang Lâm nói lời tuyệt tình hơn, câu nói đầu tiên đánh rụng nụ cười
trên gương mặt tuấn tú của Sơn Miêu. Anh vốn dáng dấp đẹp trai như vậy,
tại sao hai người trong phòng này đều coi như không thấy? Nhất là người
phụ nữ anh yêu, lại coi anh như ôn dịch, trong vòng 10 km cấm chỉ đến
gần.
Lời Thang Mang Lâm nói khiến Lăng Khắc Cốt không nhịn được
bật cười, anh vui vẻ thoáng liếc qua Sơn Miêu, cho anh ta một nụ cười
nhạo báng.
Lúc này, một cuộc điện thoại của Thanh Long gọi tới đã giải cứu Sơn Miêu. Lăng Khắc Cốt sau khi nhận được điện thoại, ngoắc
ngoắc tay với Sơn Miêu: "Tới đây chăm sóc Băng Nhi, công ty có chút việc gấp, tôi phải lập tức đi xử lý."
"Anh!" Thang Mang Lâm khẩn trương kéo tay Lăng Khắc Cốt, "Em không muốn anh ta chăm sóc!"
"Nghe lời! Anh giải quyết xong chuyện của công ty sẽ lập tức trở lại." Biết
trong lòng Thang Mang Lâm lo lắng và khổ sở, Lăng Khắc Cốt chân thành
tha thiết nắm tay của cô, cam kết với cô.
"Lão đại, cậu yên tâm
đi đi." Sơn Miêu cho Lăng Khắc Cốt một ánh mắt bảo đảm, cho dù Thang
Mang Lâm có muốn giết anh, anh cũng sẽ không đi.
"Nếu là tôi trở lại thấy Băng Nhi ít đi một cọng tóc, hắc hắc!" Lăng Khắc Cốt đầy uy hiếp hừ lạnh.
"Anh cứ việc vặn rơi đầu của tôi." Sơn Miêu đưa tay làm một động tác vặn cổ, bộ dáng tức cười này khiến cho Thang Mang Lâm không khỏi cười lên,
nhưng khi nhìn đến Sơn Miêu đang mê mẩn nhìn mình thì cô lúng túng thu
hồi nụ cười, xoay mặt đi không nhìn anh nữa.
Sau khi Lăng Khắc
Cốt rời đi, Sơn Miêu ngồi ở mép giường, vừa múc cháo gà, vừa nói xin lỗi với Thang Mang Lâm: "Mang Lâm, em coi tôi như đồ bỏ đi cũng tốt, khinh
khi như ôn dịch cũng tốt, tôi đều sẽ không trách em. Tôi chỉ hi vọng em
có thể ăn nhiều một chút. Bảo bảo không còn, chúng ta còn có thể có
lại, đừng quá khổ sở."
"Ai muốn có với anh?" Thang Mang Lâm không vui trợn mắt nhìn Sơn Miêu một cái.
"Là tôi nói bậy, em không vui có thể đánh tôi." Sơn Miêu lập tức nói xin
lỗi. Bệnh nhân là lớn nhất, cô nói cái gì chính là cái đó.
"Anh
thật muốn để cho tôi đánh?" Thang Mang Lâm bồn chồn nhìn Sơn Miêu, cái
người Sơn Miêu giống như ác quy kia đi đâu mất rồi? Thế nào lại trở nên
khiến cho cô không kịp nhận biết như vậy? Hiện tại cái người đàn ông râu ria dơ dáy này thật là Sơn Miêu tự xưng là phong lưu đó sao?
Sơn Miêu không trả lời, lặng lẽ nắm tay Thang Mang Lâm lên, hung hăng hướng về phía gương mặt tuấn tú của mình vung lên một chưởng, một chưởng này
anh dùng đủ hơi sức, trên gương mặt tuấn tú của anh lập tức hiện ra dấu
ấn của năm đầu ngón tay. Anh vẫn còn đang muốn ra tay đánh tiếp, Thang
Mang Lâm lại rút tay về, anh kinh ngạc nhìn về phía Thang Mang Lâm, lại
thấy cô tránh né cái nhìn chăm chú của anh.
"Đút cho tôi!" Thang
Mang Lâm khẽ húng hắng cổ họng, lúng túng nói. Cô có chút mê mang, mới
vừa rồi thời điểm đánh Sơn Miêu, lòng của cô thế nhưng lại đau.
Sơn Miêu kích động tay có chút run rẩy, anh vội vàng cẩn thận từng li từng
tí đút cho Thang Mang Lâm, cung kính giống như phục vụ nữ vương. Thang
Mang Lâm đột nhiên thấy trên ngón tay anh có mấy nốt phỏng mọng nước,
không khỏi nhìn nhiều mấy lần.
Sơn Miêu ngượng ngùng đem ngón tay bị phỏng đau giấu đi. Thói quen đuợc người ta hầu hạ, chính anh tự mình xuống bếp chân tay có chút vụng về, không biết nấu hỏng bao nhiêu con
gà, phỏng mấy lần ngón tay, anh rốt cuộc mới làm ra được một thành phẩm hài lòng. Dĩ nhiên tự ái của anh không cho phép anh thừa nhận canh này
là do anh nấu, bởi vì anh sợ bị Thang Mang Lâm giễu cợt và cự tuyệt.
"Tôi no rồi, anh đi ra ngoài đi." Thang Mang Lâm bị gương mặt tuấn tú trướcc mắt làm cho tâm trí nhiễu loạn, cô phòng bị đẩy tay Sơn Miêu ra.
"Đợi lão đại trở lại đã." Sơn Miêu không có đồng ý, chỉ là buông chén xuống, rời giường ngồi vào một chỗ rất xa, sau đó giống như không khí không
nói thêm gì nữa.
Thang Mang Lâm không nói gì thêm, trầm mặc nằm ở trên giường bệnh, lạnh lùng quay lưng về phía Sơn Miêu.
Sơn Miêu đợi một lượt thẳng tới nửa ngày, cũng không thấy Lăng Khắc Cốt trở lại. Thang Mang Lâm vẫn không để ý tới anh, anh cũng không đi quấy rầy
cô nghỉ ngơi. Cho đến khi cô ngủ, anh mới đến gần cô, tham lam nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của cô, đau lòng cầm tay của cô.
Nếu như có thể, anh nguyện ý thay cô chịu đau đớn.
Anh nên làm như thế nào, mới có thể khiến cho cô yêu anh?
Anh thật không muốn đem cô tặng cho lão đại. Anh đối với cô có loại tham
muốn giữ lấy ngay cả bản thân cũng cảm thấy khiếp sợ, mãnh liệt đến nỗi
thời điểm mỗi khi lão đại ôm Thang Mang Lâm, anh liền đố kị đến muốn nổi điên.
"Buông tay! Anh nên cách xa ra rồi!" đôi mắt đẹp của Thang Mang Lâm đột nhiên mở ra lành lạnh, có loại cảm giác kháng cự người
ngoài ngàn dặm.
"Mang Lâm, gả cho tôi!" Sơn Miêu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mở miệng, "Để cho tôi chăm sóc em."
"Gả cho anh? Tôi gả cho anh có ích lợi gì? Tiếp tục bị anh đùa bỡn? Tôi sẽ
không ngu như vậy! Hơn nữa gả cho Khắc Cốt, tôi liền có thể trở thành
người phụ nữ giàu nhất thế giới, tôi sao có thể buông tay một mỏ kim
cương để mà lựa chọn một thứ rác rưởi như vậy?" Thang Mang Lâm mỉa mai
nói.
"Em muốn cái gì tôi cũng có thể mua cho em! Tôi có thể đem
tất cả tài sản của tôi đưa cho em vô điều kiện!" Sơn Miêu chịu không nổi nhất chính là điểm này của Thang Mang Lâm. Giống như tình cảm chỉ có
thể tiền tài mới có thể có được, nói đến tiền tài, anh mặc dù không có
nhiều bằng Lăng Khắc Cốt, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Cổ phần của
công ty mấy người huynh đệ bọn anh đều có phần, chỉ là Lăng Khắc Cốt so
với người khác nhiều hơn một chút.
"Có bao nhiêu? Một trăm vạn?
Hay là 50 vạn?" Thang Mang Lâm không tin nhìn Sơn Miêu. Cô còn chưa từng thấy có người đàn ông chịu đem toàn bộ của cải giao cho vợ một cách vô
điều kiện, thậm chí có một số người trước khi kết hôn còn yêu cầu ký hợ
đồng hôn nhân, khiến cho người vợ sau khi ly hôn một phần tiền cũng
không lấy đượcn. Lăng Khắc Cốt chưa bao giờ buộc cô ký qua bất kỳ một
tài liệu nào liên quan tới thừa kế, cho nên cô mới càng muốn gả cho anh. Khí khái phong độ của Lăng Khắc Cốt bất kỳ người đàn ông nào cũng không sánh nổi.
"Năm tỷ." Sơn Miêu lãnh ngạo nói. Đối với tài phú, anh vẫn tương đối ít nổi tiếng, chưa bao giờ từng ở trước mặt bất kỳ người
nào khoe khoang, không ngờ vì theo đuổi người phụ nữ mình yêu mến, anh
lại muốn giống như thế tục.
"Năm. . . . . . Năm tỷ?" Lần này đổi
lại là cặp mắt khiếp sợ trợn to của Thang Mang Lâm. Cô vẫn cho là Lăng
Khắc Cốt rất có tiền, tiền nhiều đến khiến cho cô không cách nào kháng
cự lại, mà bọn người Sơn Miêu chỉ là thuộc hạ của anh, nhiều lắm chính
là thành phần tri thức lương cao mà thôi, không ngờ anh cũng là Phú Ông
giàu có đến vậy.
"Đô-la." Sơn Miêu bất cần nói. Tiền bạc đối với
anh mà nói cũng chỉ con số để mà đo đếm, anh không có hứng thú đi tìm
hiểu sâu. Kiếm tiền đối với anh chỉ như là một thú vui.
“Anh có
tiền hơn nữa tôi cũng sẽ không gả cho anh!" Mặc dù Sơn Miêu rất có tiền, nhưng vừa nghĩ tới anh đã từng lừa gạt mình, xoay cho cô xoay vòng
vòng, Thang Mang Lâm liền tức giận cự tuyệt anh."Đời tôi nhận định chính là Lăng Khắc Cốt, tôi chỉ biết yêu anh ấy!"
"Em không phải yêu anh ta!" Sơn Miêu nói chắc chắn.
"Thật buồn cười! Tôi yêu người nào anh có thể biết rõ ràng hay sao?!" Thang
Mang Lâm buồn cười nhìn Sơn Miêu, hai mắt cực đẹp của cô giễu cợt liếc
nhìn Sơn Miêu.
"Em chưa từng ghen tỵ với bé con, nếu như em yêu
lão đại, làm sao sẽ cho phép bé con tồn tại?" Trải qua phân tích nghiêm túc, Sơn Miêu mới cho ra một cái kết luận này. Nếu như đổi lại anh là
Thang Mang Lâm, thấy lão đại cưng chiều người phụ nữ khác, nhất định sẽ
đố kị đến nổi điên. Xem xét lại Thang Mang Lâm cũng rất lạnh nhạt, một
chút ấm ức cũng không có, cô quan tâm chỉ là có thể gả cho Lăng Khắc Cốt hay không.
"Bé con?" Nghe được lời Sơn Miêu nói, Thang Mang Lâm
đột nhiên trầm tư. Lời của anh hình như thật sự có chút đạo lý. Cô chưa
từng quan tâm tới Lăng Khắc Cốt có bao nhiêu phụ nữ, chỉ một lòng muốn
gả cho anh. Thật ra thì cô muốn cũng chỉ là một phần cảm giác được bảo
vệ an toàn. Tiền tài của Lăng Khắc Cốt đủ để cho cô trải qua cuộc sống
cơm ngon áo đẹp, cô bị anh làm hư rồi, không muốn trở lại với cái quá
khứ nghèo hèn bị người xem thường nữa.
"Lão đại có thể cho, tôi
cũng có thể cho em như thế." Sơn Miêu nắm chặt tay Thang Mang Lâm, thành khẩn nói. Lão đại nói rồi, phải khiến cho Mang Lâm cam tâm tình nguyện
gả cho anh, cậu ta mới chịu thả người, nếu không anh đời này cũng chỉ có thể kêu cô là chị dâu. Anh chỉ có liều mạng! Cô thích tiền, anh đều cho cô.
"Tôi muốn sao trên trời, anh cũng hái cho tôi sao?" Thang Mang Lâm buồn cười nhìn Sơn Miêu.
"Em nhắm mắt lại, tôi sẽ hái cho em." Sơn Miêu bị nụ cười của Thang Mang
Lâm mê hoặc, dùng ánh mắt nóng rát nhìn cô, môi khêu gợi ác ý nhếch
lên.
Thang Mang Lâm thế nhưng không có kháng nghị, nghe lời nhắm mắt lại.
Sơn Miêu từ trong túi tiền móc ra một cái hộp, ở trước mặt Thang Mang Lâm mở ra: "Sao đã hái xuống."
Chiếu vào trước mặt Thang Mang Lâm là một chuỗi lắc tay được tạo thành từ kim cương hồng Nam Phi, mỗi viên đều được cắt thành hình dáng ngôi sao, lóe ra tia sáng chói mắt. Cô được Lăng Khắc Cốt nuông chiều, đối với châu
báu cũng đã có chút nghiên cứu, nhìn một cái cũng biết lắc tay này chính là lắc tay bằng kim cương hồng tên gọi "Tinh chi quang" mấy ngày trước được một người thần bí mua đấu giá tại hội đấu giá Tô Phú Bỉ với giá
cao ngàn vạn, không ngờ người mua lại là Sơn Miêu.
"Loại vật này
trong hộp trang sức của tôi có cả một đống lớn." Thang Mang Lâm cũng
không bộc lộ sự kinh ngạc của mình ra, giống như rất không chút quan tâm nói.
"Không thích liền vứt bỏ!" Sơn Miêu nghe xong, đoạt lấy lắc tay, không chút nghĩ ngợi liền ném vào trong thùng rác ở cửa.
"Nào có ai láng phí đồ như anh vậy?"
Đây quả thực là bạo ngược nha ông trời! Đây chính là "Tinh chi quang" !
Thang Mang Lâm oán trách nhảy xuống đất, từ thùng rác nhặt chuỗi lắc tay kim
cương hồng hiếm có về, sau đó đem bàn tay đưa đến trước mặt Sơn Miêu,
nói với anh, "Đeo lên cho tôi!"
"Tuân lệnh! Bà xã!" Sơn Miêu lập tức hưng phấn nhận lấy lắc tay, tỉ mỉ vòng qua cổ tay cô.
"Ai là bà xã của anh! Là chị dâu lớn! Tôi đâu có tha thứ cho anh!" Một cái lắc tay liền muốn mua tình yêu của cô, nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Cô còn không có muốn tha thứ cho Sơn Miêu, chỉ là nhìn này sợi lắc tay
này bị ném đi rất đáng tiếc, mới không làm khó mà nhận lấy.
Sơn Miêu không có phản bác Thang Mang Lâm, chỉ là trong mắt đầy nụ cười chắc chắn. Người phụ nữ này, anh muốn định rồi!