Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 83




"Con chim ham vui rốt cuộc biết tìm về tổ rồi sao?." Một giọng nói đầy châm chọc từ trên sofa phòng khách vang lên.

Theo giọng nói vang lên, đèn bên trong phòng đột nhiên sáng choang, thân thể Hi Nguyên bại lộ hoàn toàn dưới ánh đèn sáng trưng. Vừa nghe thấy thanh mang theo giễu cợt này của Lăng Khắc Cốt thì thân thể của cô cứng đờ dừng lại, tay phải không vịn cầu thang nắm thật chặt thành quả đấm. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá nồng đậm, cô bởi vì đang mang thai mà khí quản trở nên nhạy cảm bắt đầu cảm thấy sự khó thở. Cô khó khăn xoay người, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lăng Khắc Cốt giống như ác ma đứng ở trong phòng khách. Đôi tròng mắt đen không nhìn thấy đáy kia lạnh lùng bắn về phía cô, mặc dù trên mặt không có chút biểu tình gì, lãnh khốc hay căng thẳng, nhưng Hi Nguyên có thể cảm nhận được cơn giận của anh.

"Ba yêu quý, trễ như thế này rồi sao ngài vẫn còn chưa ngủ?" Hi Nguyên cố làm ra vẻ kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, giống như rất ngoài ý muốn khi nhìn thấy thấy Lăng Khắc Cốt đợi cô.

"Tôi đang muốn hỏi em nửa đêm 2 giờ sáng không về nhà, là đi lêu lổng cùng với ai?" Lăng Khắc Cốt âm chí nhìn Hi Nguyên, mặt nguội lạnh giống như là phủ một tầng sương lạnh, càng thêm khiếp người.

"Như anh mong muốn, tôi đi tìm một người đàn ông." Hi Nguyên khiêu khích cong lên khóe môi, lộ ra nụ cười ngọt ngào mà hưng phấn, cố ý chọc giận Lăng Khắc Cốt. Anh đây là theo tiêu chuẩn chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn. Anh cả đêm không về, trằn trọc ở trên giường người tình cả ngày anh không nói, cô chỉ về trễ mấy giờ anh liền cứ như vậy tức giận.

"Có phải Zu Cuella hay không?" Lăng Khắc Cốt đầy ghen tỵ cắn răng. Mới vừa rồi thấy Hi Nguyên sau khi xuống xe còn lưu luyến tạm biệt Zu Cuella, anh thiếu chút nữa khống chế không được xông ra, hung hăng đánh cho Zu Cuella một trận.

Zu Cuella có cái gì tốt? Cũng chỉ là mang một cái vương miện hoàng tử, hoa hoa công tử bất cần đời.

"Ngài đều thấy rồi sao?" tầm mắt Hi Nguyên xuyên qua Lăng Khắc Cốt, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất thấy cửa chính khắc hoa văn thì sáng tỏ mà cười nói, "Như thế nào? Người đàn ông của tôi có phải rất tuấn tú không?"

Lăng Khắc Cốt không trả lời, anh vứt bỏ xì gà trong tay, sải bước hướng về phía Hi Nguyên. Hi Nguyên nhìn đến vẻ mặt hung ác này của anh, lập tức buông tha trận đấu trí với anh, xoay người chạy lên lầu.

Cô chạy mới chưa được mấy bước, liền bị Lăng Khắc Cốt sải bước đuổi theo. Anh một phát bắt được cổ tay của cô, xoay thân thể cô lại, một tay bóp chặt hông của cô, dùng một đôi mắt tà ác đầy lạnh lẽo, đe dọa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Hi Nguyên: "Có phải là hắn ta hay không?"

"Tôi nói không phải ngài sẽ tin sao?" Hi Nguyên chớp chớp con mắt sáng long lanh, khiêu khích cười, "Ba tra xét nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ vẫn còn không có tra được?"

"Zu Cuella là ba của cái thứ nghiệt chủng này?" ánh mắt Lăng Khắc Cốt lạnh như băng băn khoăn dừng ở trên mặt của Hi Nguyên, hình như muốn tìm ra đáp án.

Lại là nghiệt chủng!

Lăng Khắc Cốt cứ hi vọng con của mình là một nghiệt chủng như vậy sao?

Lòng của Hi Nguyên bị anh làm cho tổn thương, trong hốc mắt của cô lập tức giống như một hồ nước, chớp chớp hàng mi dài ướt nước mắt, cô cười chua xót nói: "Ngài thần thông quảng đại, mặc dù đi hư vậy, sao không đi thăm dò. Không nên tới hỏi tôi! Tôi nói lời thật anh chưa bao giờ tin. Tối nay chơi quá điên cuồng, tôi rất mệt mỏi, ngủ ngon!"

Nói xong, Hi Nguyên đẩy bàn tay Lăng Khắc Cốt đặt ở bên hông mình ra. Cô không muốn lại nhìn ánh mắt đầy hoài nghi này của Lăng Khắc Cốt, đứa bé rõ ràng là của anh, nhưng vẫn không chịu thừa nhận. Chẳng lẽ cô không xứng có đứa bé của anh? Cái người Thang Mang Lâm đó mới có tư cách sao?

Đang ở lúc cô mải suy nghĩ thì cằm đột nhiên bị anh hung hăng nắm được, ép buộc cô ngẩng đầu. Cô chú ý tới ánh mắt của anh tràn ngập điên cuồng nhìn cô chằm chằm, trong tròng mắt đen có tia lửa cực nóng thiêu đốt, giống như là nham thạch nóng chảy muốn phun trào, từ trong đáy mắt đang như muốn bộc phát.

"Là anh ta hôn?" ngón cái Lăng Khắc Cốt trên cánh môi dưới của cô nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, âm thanh lạnh lẽo, đầy uy hiếp khiếp người.

"Đúng! Nụ hôn của anh ấy so với anh mạnh mẽ hơn nhiều!" Hi Nguyên quật cường cười nói. Mặc dù cô cũng không phải cam tâm tình nguyện bị Zu Cuella hôn, nhưng giọng điệu của Lăng Khắc Cốt đâm cô bị thương, khiến cho cô giống như con nhím, phòng bị giương hết gai toàn thân lên.

"Shit!" Lăng Khắc Cốt đầy tức giận nguyền rủa một tiếng, sau đó giống như dã thú hung tàn, đem con mồi trong tay một hớp nuốt vào trong miệng. Bị cường hôn Hi Nguyên liều mạng ở trong ngực Lăng Khắc Cốt giãy giụa.

"Buông . . . . ." Môi của cô bị anh chận lại toàn bộ, căn bản không phát ra được một chút âm thanh. Đột nhiên trên môi truyền đến một hồi đau nhói mãnh liệt, cô đau trợn to mắt đầy hoảng sợ, nhìn gương mặt khốc của Lăng Khắc Cốt gần trong gang tấc. Anh thế nhưng cắn môi của cô, dùng sức lớn như vậy, thậm chí còn khát máu đến mức liếm vết thương đang rỉ máu của cô, giống như là đang trừng phạt cô.

"Môi này chỉ cho phép tôi hôn!" trong mắt Lăng Khắc Cốt sóng gió mãnh liệt vần vũ, đầy uy hiếp mím chặt môi mỏng, dùng một đôi mắt phượng hẹp dài âm hàn ngoan độc nhìn chằm chằm Hi Nguyên.

"Tôi có để cho ai chạm vào cũng không cho anh hôn!" Hi Nguyên chợt phất tay, đánh lên gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt. Giọng điệu của anh giống như coi cô như một con rối nhoe, hơn nữa còn là mộ con rối nhỏ hồng hạnh xuất tường (ngoại tình). Cô có yêu anh hơn nữa cũng không cho phép anh lần nữa vũ nhục mình.

Tay Lăng Khắc Cốt giơ lên cao nắm thật chặt thành quả đấm, Hi Nguyên bị sợ đến nhắm mắt lại. Nhưng cô sẽ không yếu thế. Muốn đánh liền đánh, cô không sợ đau, vì cái đau này căn bản không cũng không đả thương người bằng nỗi đau trong lòng.

Quả đấm của Lăng Khắc Cốt chợt đấm về hướng cầu thang bên cạnh, ở giữa tiếng đập đinh tai nhức óc, Hi Nguyên bị anh mạnh mẽ khiêng lên vai, sải bước đi lên lầu.

Hi Nguyên cảm thấy choáng váng, ngực còn từng trận ghê tởm. Hai chân của cô không cam lòng đạp mãnh liệt, nhưng căn bản không đả thương được Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt đem Hi Nguyên ném tới trên giường lớn KINGSIZE của mình, không đợi cô phục hồi lại tinh thần, liền đem cô áp dưới thân: "Tôi sẽ để em hiểu em rốt cuộc thuộc về người nào."

Nói xong, bàn tay của anh nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người Hi Nguyên, áo choàng nhung, khăn quàng cổ, áo len. . . . . . Từng món một thoát khỏi thân thể Hi Nguyên, để cho cô giống như đứa trẻ nít mới sinh nằm ở dưới thân thể của anh. Sau đó anh cười lạnh nâng thân thể lên, bắt đầu cởi áo sơ mi của mình.

Hi Nguyên thừa dịp anh sắp đứng dậy, từ trên giường bò dậy, nhanh chóng hướng phía cửa bỏ chạy. Nhưng chân của cô vừa mới rơi xuống đất, eo liền bị anh túm trở về. Lần nữa bị ném về trên giường.

Hi Nguyên hoảng sợ nhìn Lăng Khắc Cốt cuồng nộ, anh như vậy làm cô cảm thấy xa lạ, anh khiến cho cô sợ, cô liều mạng huy động tứ chi phản kháng, nhưng không bao lâu, chân của cô liền bị hai chân của anh mạnh mẽ khóa thật chặt lại, mà hai tay của cô thì bị anh áp đến trên đỉnh đầu.

"Không cho chạm vào tôi!" Hi Nguyên sợ lui về phía sau, Lăng Khắc Cốt giống như là đã mất đi thần trí vẫn tới gần cô, mắt phượng ngông cuồng tà tứ cười lạnh.

"Vậy em muốn cho người nào đụng? Zu Cuella?" Lăng Khắc Cốt âm lãnh hỏi, môi mỏng mím chặt không che giấu được sự phẫn nộ mãnh liệt của anh.

"Đúng! Tôi chính là muốn Zu Cuella! Anh hài lòng chưa? Anh không phải hi vọng được tôi căm sừng sao? Tôi sẽ đi ngay bây giờ tìm anh ấy! Cái nón xanh này anh đừng nghĩ bỏ xuống được!" thân thể Hi Nguyên giãy dụa yếu ớt, liều mạng giãy giụa. Nếu cái người này hi vong cô cùng Zu ở chung một chỗ, cô sẽ ngay lập tức đi tìm Zu, bây giờ suy nghĩ một chút, Zu Cuella so Lăng Khắc Cốt còn cưng chiều cô hơn, cô lại đáng khinh chỉ thích Lăng Khắc Cốt, quá ngu.

"Không cho!" Lăng Khắc Cốt căm tức với lấy cà vạt đã bị ném qua một bên, nhanh chóng trói hai tay của Hi Nguyên lại với nhau, cột lại trên đầu giường, sau đó anh xé áo sơ mi thành từng mảnh, trói chân cô chia ra buộc lại hai bên cuối giường.

Hi Nguyên tựa như một tù binh bé nhỏ, bị anh giam cầm ở trên giường, ngay cả động cũng không thể động.

"Lăng Khắc Cốt, anh không phải đàn ông! Khi dễ phụ nữ rất vinh quang sao?" Hi Nguyên quật cường nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt. Chưa bao giờ nghĩ tới Lăng Khắc Cốt có thể đối với cô như vậy.

"Tôi có phải đàn ông hay không em nên là người rõ ràng nhất!" Lăng Khắc Cốt cuồng nịnh mà cười che môi Hi Nguyên lại, điên cuồng đòi lấy ngọt ngào trong môi cô.

Thời điểm khi anh xỏ xuyên qua thân thể cô, trong tròng mắt Hi Nguyên tràn ra nước mắt khổ sở.

Cô đau không chỉ có thân thể, còn có lòng của cô.

Lăng Khắc Cốt từng yêu thương cô đã hoàn toàn biến mất, biến thành một ác ma, chỉ biết ở trong thân thể của cô tùy ý thảo phạt, công chiếm ngọt ngào của cô, lại hoàn toàn không chú ý tới cô đang mang đứa bé.

Anh lần lượt buông thả ở trong cơ thể cô, lại nhanh chóng cứng ngắc, Hi Nguyên không còn kịp nghỉ ngơi nữa, liền lại bị anh dẫn vào trong sự kích tình cuồng dã.

"A. . . . . . Lăng Khắc Cốt. . . . . . Tôi. . . . . . Hận anh!" Hi Nguyên nhìn người đàn ông đang ở ngay trên thân thể của chính mình, khổ sở và mâu thuẫn nói. Động tác của anh mãnh liệt khiến cho bụng của cô đau đến từng trận co rúc lại, cô thật sợ hãi anh sẽ làm tổn thương tới bảo bảo. Nhưng cô nhu nhược căn bản không có hơi sức có thể ngăn cản anh.

Lăng Khắc Cốt đột nhiên dùng sức, eo đè thấp hết sức, hung hăng chống đỡ lên chỗ mẫn cảm sâu nhất của cô, sau đó ở trong cơ thể cô bộc phát: "Hận?"

Lăng Khắc Cốt âm ngoan cười lạnh. Hận cũng là một loại tình cảm, so yêu còn khắc sâu hơn. Nếu như đây là phương pháp để cho cô nhớ anh, vậy hãy để cho cô hận.

Cả đêm hành hạ, khiến cho thân thể Hi Nguyên suy nhược hiện đầy dấu vết tím bầm, vết hôn, vết cắn, dấu tay giống như là từng chuỗi anh đào, tùy ý nở rộ khắp ngực cô.

Nước mắt bị cô quật cường nuốt vào trong bụng, tứ chi bị trói bởi vì Lăng Khắc Cốt cuồng dã giống như là muốn đứt rời, chua xót đau đớn tê dại. Lòng của cô hoàn toàn bể nát, giống như thủy tinh trong suốt rơi xuống trên mặt đất, bể thành từng mảnh, mỗi một mảnh vỡ đều giống như dao găm sắc bén, đâm vào ngực của cô.

Cho đến khi cô mất hết hơi sức, Lăng Khắc Cốt mới từ trên người cô bò dậy, anh trầm mặc không nói nhìn chằm chằm môi dưới cắn chặt của Hi Nguyên, ngồi một hồi lâu, mới vươn tay cởi trói buộc trên người cô ra. Sau khi trả tự do cho cô xong, anh bỗng chốc đứng dậy, sải bước đi vào phòng tắm.

Nước lạnh lạnh lẽo hình như cũng không cách nào dập tắt hỏa khí trên người của anh, anh ảo não gầm nhẹ, vách tường hình như trở thành bao cát, quả đấm của anh giống như là làm từ thiếc, không ngừng đánh về phía vách tường, cho tới khi chảy máu cũng không chịu dừng lại.

Khi anh đi ra khỏi phòng tắm, thấy thân thể Hi Nguyên co ro đưa lưng về phía anh, phần lưng nhỏ yếu này khẽ run run, trong mơ hồ hình như nghe được tiếng khóc bị đè nén. Anh cứng đờ đứng ở bên giường, bàn tay như muốn đưa về phía Hi Nguyên, nhưng mà rốt cuộc nhịn được. Anh vén chăn lên, nằm xuống bên kia giường, đưa lưng về phía Hi Nguyên. Hai người đầy ngạo khí người nào cũng không chịu cúi đầu, bên trong phòng lập tức lạnh xuống, ngay cả tiếng hô hấp cũng trở nên đè nén.

Không biết đã trải qua bao lâu, Hi Nguyên mới ngủ. Hai mắt cô nhắm lại, lông mi sớm bị nước mắt ướt nhẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang theo nước mắt càng đẹp đến thê lương. Trên cánh môi mềm mại của cô bị Lăng Khắc Cốt cắn đầy dấu răng. Ngày hôm qua đầu Lăng Khắc Cốt hình như bị ghen tỵ làm cho hôn mê, chỉ muốn ở trên thân thể của cô in lên dấu vết của mình, mà quên mất cô sẽ đau.

Lăng Khắc Cốt lặng lẽ xoay người, đưa bàn tay ra, đem ôm lấy thân thể nhỏ bé lạnh phát run kia vào trong lòng, dùng tứ chi khóa thật chặt cô lại. Bàn tay của anh xuyên qua dưới nách Hi Nguyên khóa lại ở hông của cô, giống như hai người yêu nha thân mật, dính lại một chỗ.

Trán của anh chôn thật sâu vào cổ Hi Nguyên, trong đôi mắt phượng khép chặt đột nhiên trượt ra một giọt nước mắt nóng bỏng, rơi vào đầu vai Hi Nguyên.

Thân thể Hi Nguyên đột nhiên trở nên cứng ngắc, đôi tay có chút run rẩy. Nhưng cô không có mở mắt, cũng không có nhúc nhích. Từ một khắc kia khi bị Lăng Khắc Cốt khóa vào trong ngực, cô liền tỉnh.

Anh rốt cuộc đối với cô là loại tình cảm gì? Một khắc còn giống như mưa to gió lớn tàn phá cô, một lát lại dịu dàng ôm lấy cô. Lệ của anh vì đâu mà chảy? Hi Nguyên chưa bao giờ từng thấy Lăng Khắc Cốt khóc, lòng đau xoắn chặt. Vốn là cánh môi chồng chất vết thương bị hàm răng ngọc của cô cắn chặt càng thêm kinh diễm, giống như hồng mai thấm ướt sương, có một loại mỹ lệ tới thảm thiết.

. . . . . .

Thang Mang Lâm mở mắt ra thì thấy trước ngực mình có một bàn tay phủ lên bị sợ đến kém chút nữa thét chói tai. Cô ngẩng đầu lên, thấy bên trong phòng trang hoàng xa hoa mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua. Cô tại sao lại bị Sơn Miêu kéo lên giường? Nghĩ tới ngày hôm qua cô không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ, cô liền xấu hổ cắn môi. Cô tại sao có thể quên mình bị anh ta tính kế có bao nhiêu thảm?

Thang Mang Lâm đưa tay đẩy hai cánh tay đang quấn lấy người cô ra, sau đó hoảng sợ trượt xuống sàn nhà, giống như làm chuyện sai lầm ảo não mặc trang phục vương vãi đầy đất vào, thừa dịp Sơn Miêu trên giường còn chưa có tỉnh lại vội vã chạy trốn.

Cho đến khi ngồi lên xe taxi, lòng của cô vẫn còn run rẩy. Cô cả đêm không về, làm như thế nào giải thích với Lăng Khắc Cốt?

Thời điểm khi cô lo lắng đề phòng trở lại lâu đài Tinh Nguyệt, Quản gia Thẩm chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, liền lại cúi đầu tiếp tục phủi bụi trên ghế sa lon. Cô chột dạ nhanh chóng lên lầu, khi trở lại phòng ngủ của mình thì cô an ủi vỗ vỗ lồng ngực của chính mình, hoàn hảo không có đụng phải Lăng Khắc Cốt. Nhưng cô còn chưa kịp đóng cửa, liền nghe đến phía sau truyền đến giọng nói bén nhọn của Tưởng Lệ Văn: "Nhìn một chút dáng vẻ hốt hoảng này, đây hẳn là lêu lổng với ai đó rồi đi?"

Thang Mang Lâm giật mình xoay thân, mặt vốn là tái nhợt càng thêm không có huyết sắc, cô nhanh chóng võ trang hảo chính mình, lộ ra nụ cười ôn nhu, chào hỏi Tưởng Lệ Văn: "Chị Lệ Văn, ba tôi vừa làm giải phẫu xong, tôi cả đêm ở trong bệnh viện chăm sóc ông, không có nói với chị một tiếng thật ngại quá."

Trên gương mặt diễm lệ của Tưởng Lệ Văn lộ ra vẻ mặt khó coi, cô cắn răng hừ lạnh: "Loại lý do ngây thơ này cô nghĩ lừa gạt được người nào?"

"Chỉ cần Khắc Cốt tin tưởng tôi là tốt rồi." Thang Mang Lâm hả hê ngẩng đầu lên. Người Lăng Khắc Cốt muốn kết hôn là cô, Tưởng Lệ Văn ghen tỵ có ích lợi gì? Khắc Cốt còn không phải là một chút cũng không để ý tới cô ta sao.

"Không nên quá tự tin! Đi đêm lắm cũng có lúc gặp ma!"

"Cám ơn chị Lệ Văn nhắc nhở, tôi sẽ tận lực không đi đêm. Tôi rất mệt mỏi, chị Lệ Văn còn có việc gì không?"

"Hi vọng cô ngủ được an ổn." Tưởng Lệ Văn giận đến muốn nhào tới xé rách nụ cười không màng danh lợi trên mặt Thang Mang Lâm, cô ta hậm hực lắc lắc vòng eo xinh đẹp giống như rắn trườn rời đi.

"Chị không cần lo lắng cho tôi." Thang Mang Lâm hướng về phía bóng lưng Tưởng Lệ Văn nói. Cô không thể bại dưới khí thế của Tưởng Lệ Văn, dù là Khắc Cốt căn bản không xem trọng đối phương. Nhưng có đối thủ này ở đây, cô vẫn phải cực kỳ cẩn thận.

. . . . . .

Hi Nguyên cũng không biết rốt cuộc đã ngủ bao lâu, chỉ biết là toàn thân một chút hơi sức cũng không có. Trong mơ mơ màng màng nghe được tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc, cô nhắm hai mắt lục lọi, tuy nhiên nó đã bị một người khác sớm hơn cô một bước cướp được.

"Đưa cho tôi." Hi Nguyên kinh ngạc mở mắt ra, khi thấy biểu hiện tức giận của Lăng Khắc Cốt nhìn chiếc điện thoại, cô lập tức duỗi tay về phía anh.

Lăng Khắc Cốt không chút suy nghĩ, một tay lấy điện thoại di động ném tới trên tường đối diện, khiến cho nó vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ.

"Lăng Khắc Cốt, anh phát thần kinh cái gì chứ? !" Hi Nguyên giận đến đẩy Lăng Khắc Cốt ra, xuống đất cố cứu lấy cái điện thoại di động của mình

Lăng Khắc Cốt không chút hoang mang nhìn Hi Nguyên nhặt những mảnh vỡ đã không thếp lắp ráp lại cùng nhau của chiếc điện thoại di động, lười biếng mặc quần dài, sau đó từ trong tủ bàn đầu giường móc ra một cái điện thoại màu hồng khảm kim cương ném cho Hi Nguyên: "Cầm dùng đi."

"Tôi không muốn điện thoại di động của anh! Tôi muốn của chính tôi!" Hi Nguyên bất mãn ném điện thoại lên trên giường, trong điện thoại di động của cô có rất nhiều số điện thoại của bạn bè, bao gồm cả Doãn Nhạc và Zu Cuella, lần này xem như rớt vỡ, những số điện thoại kia toàn bộ tìm lại không được nữa rồi.

"Em chỉ có thể dùng điện thoại di động của tôi! Nơi này chỉ cho phép có số điện thoại của tôi!" Lăng Khắc Cốt ghen tỵ đem sim điện thoại còn lành lặn trong tay Hi Nguyên, ném vào cống thoát nước trong buồng tắm, dùng nước xối nó đi.

"Anh trả lại cho tôi!" Hi Nguyên nhào tới sau lưng Lăng Khắc Cốt, nghĩ cứu vãn sim điện thoại của mình, nhưng vẫn là chậm một bước. Báo hại đến cả Nhạc Nhạc cũng không tìm tới cô được nữa rồi.

Lăng Khắc Cốt xoay người, đối với Hi Nguyên đang ôm lấy eo anh tà tứ cười lạnh: "Tối hôm qua vẫn chưa thỏa mãn em sao? Sáng sớm liền ôm ấp yêu thương tôi rồi."

Hi Nguyên bị anh chọc tức tới hai gò má phồng lên: "Người nào ôm ấp yêu thương chứ?"

Cô chỉ là muốn giành sim điện thoại.

"Không muốn ôm ấp yêu thương thì đi mặc quần áo vào!" Lăng Khắc Cốt lạnh lùng buông Hi Nguyên ra, xoay người bắt đầu cạo râu.

"A!" Hi Nguyên lúc này mới chú ý tới thân mình không mảnh vải, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi hồng lên. Cô vội vàng chạy về phòng ngủ, vội vã mặc quần áo vào. Vừa mặc y phục, cô vừa dùng dư quang khóe mắt quan sát Lăng Khắc Cốt. Hơn nửa thân để trần của anh tất cả đều là bắp thịt tinh tráng, da thịt màu cổ đồng lộ ra khỏe mạnh sáng bóng, nhất là trên cánh tay mạnh mẽ này tất cả đều là bắp thịt nảy nở, hấp dẫn đến khiến cho người ta hận không được cắn một cái. Người đàn ông này quả thật chính là một cực phẩm dụ người phạm tội, thế nhưng cực phẩm này không thuộc về cô, anh muốn cưới Thang Mang Lâm rồi.

"Nhìn đủ rồi thì lập tức xuống ăn điểm tâm." Lăng Khắc Cốt đi trở về phòng ngủ, từ trong tủ quần áo móc ra một bộ GUCCI còn chưa bóc nhãn mác ném cho Hi Nguyên, mình chụp vào một cái áo len liền đã đi ra ngoài.

"Bạo Quân!" Hi Nguyên bất mãn lẩm bẩm. Anh đối với Thang Mang Lâm bộ dạng lại thâm tình khẩn thiết, đối với mình cũng chỉ biết bá đạo giống như bạo quân. Cô thay đổi trang phục, mới chầm chập mà đi ra ngoài.

Lăng Khắc Cốt vừa mới mở cửa ra, liền nhìn thấy Thang Mang Lâm ngáp dài đi ra cửa phòng, anh lập tức quan tâm hỏi "Tối hôm qua ngủ không ngon?"

Thấy Lăng Khắc Cốt, Thang Mang Lâm sợ hết hồn, cô vội vàng im lặng, dịu dàng cười lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là có chút mất ngủ."

Lăng Khắc Cốt đi tới trước mặt Thang Mang Lâm, chuyên chú nhìn gương mặt tinh sảo của cô: "Tôi nghe Thanh Long nói bác trai giải phẫu rất thành công, đừng quá lo lắng."

"Ừm." Thang Mang Lâm gật đầu một cái, cười kéo cánh tay Lăng Khắc Cốt, sánh bước cùng anh, "Thay em cám ơn anh Thanh Long."

"Không cần cám ơn anh ta, chuyện cái tên kia làm tất cả đều có mục đích." trong tròng mắt đen tinh xảo của Lăng Khắc Cốt lộ ra một nụ cười. Nếu như không phải là bởi vì Thang Dật Thần là viên quặng kim cương thô chưa gia công, Thanh Long sẽ không phí lòng như thế. Thanh Long mặt ngoài ưu nhã là người sáng suốt nhất trong năm huynh đệ bọn anh, cho nên mới khiến cho hãng truyền thông Long Dực trở thành sinh động như vậy.

"Vậy cũng vẫn phải cảm ơn anh ấy." Thang Mang Lâm dịu dàng nói, cô lấy tay vén đến tóc ra sau tai, trầm ngâm một lát xong, có chút lo sợ lo lắng hỏi, "Anh, anh có thể cùng em cùng em đi thăm ba không? Ông rất muốn gặp người con rể là anh một chút."

"Những ngày qua quá bận rộn, chờ anh hết bận lại nói." Lăng Khắc Cốt sửng sốt một chút, lập tức trấn an vỗ vỗ tay Thang Mang Lâm.

"Cám ơn anh!" Thang Mang Lâm cảm kích nhón đầu ngón chân lên, nhiệt tình nâng đôi môi đỏ mọng lên.

Lăng Khắc Cốt nhanh chóng quay mặt, để nụ hôn chỉ rơi vào trên gương mặt của anh.

Hi Nguyên vẫn đi theo phía sau bọn họ bi thương quay mặt, không nhìn tới hai người nồng tình mật ý trước mặt.

Từ lúc cô vừa ra tới, liền nhìn thấy hai người này đang tình chàng ý thiếp, trong mắt hoàn toàn không thấy được sự tồn tại của cô, giống như coi cô như không khí.

"Cầu thang rất dốc, cẩn thận trượt." Lăng Khắc Cốt đột nhiên dịu dàng dặn dò Thang Mang Lâm, bàn tay thật chặt giữ hông của cô.

Hi Nguyên khinh thường hừ lạnh, không phải là mang thai sao? Lại đem Thang Mang Lâm làm thành đứa bé, ngay cả đi bộ cũng dìu đỡ. Trong lòng anh cũng chỉ nhớ Thang Mang Lâm mang thai, cũng không nhớ phía sau anh bản thân cô cũng là một phụ nữ mang thai.

Cô mới vừa bước xuống bậc cầu thang thứ nhất, đột nhiên cảm thấy dưới chân bị cái gì đạp phải, thẳng tắp ngã xuống phía dưới. Mà phía trước của cô chính là Thang Mang Lâm, cô cứ như vậy té nhào vào trên người đối phương, mặc dù có Lăng Khắc Cốt kịp thời ra tay, nhưng Thang Mang Lâm vẫn từ trên cầu thang té xuống.

"Tiện nghi cho con nha đầu xấu xí này!" một đôi con ngươi diễm lệ của Tưởng Lệ Văn âm độc nheo lại, nhanh chóng trốn. Vốn là mưu kế một mũi tên hạ hai chim lại bị Lăng Khắc Cốt phá hư.

"Cô làm cái gì vậy?!" Lăng Khắc Cốt nắm tay Hi Nguyên, lạnh lùng rống to với cô, "Cô có biết cô ấy là phụ nữ có thai không?!"

"Tôi không phải cố ý!" Hi Nguyên muốn giải thích, nhưng Lăng Khắc Cốt bỏ rơi cô, một chút cũng không thèm để ý tới cô, lao như bay đến bên Thang Mang Lâm.

Hi Nguyên như tượng gỗ ngây ngô đứng ở trên cầu thang, mới vừa rồi một màn kia nguy hiểm thật, nếu như không phải là ở thời điểm ngàn quân nguy kịch đó Lăng Khắc Cốt một phát nắm được hông của cô, nói không chừng người quăng mình xuống lầu sẽ là cô. Cô có chút không hiểu, Lăng Khắc Cốt nếu quý trọng Thang Mang Lâm như vậy, tại sao không có ở thời khắc đầu tiên đó bảo vệ vị hôn thê của anh, lại lựa chọn cứu mình. Nhìn Thang Mang Lâm khổ sở nằm trên mặt đất, Hi Nguyên có chút cảm thấy có lỗi, cô thật không phải là cố ý nghĩ đẩy ngã Thang Mang Lâm. Coi như mình thật rất ghen tỵ cô ấy, cũng sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ này, đi tổn thương Thang Mang Lâm.

"Băng Nhi, em làm sao vậy?" Lăng Khắc Cốt ôm lấy Thang Mang Lâm, khẩn trương nâng mặt của cô lên.

"Anh, bụng của em đau." Thang Mang Lâm sợ hãi ôm bụng, thật sợ hãi sẽ mất đi đứa bé.

Nếu như không có đứa bé này, cô còn có cái gì khiến cho Lăng Khắc Cốt cưới cô?

Bụng từng trận co rút, cô đau đến trán toát ra mồ hôi lạnh. Cô có một loại dự cảm vô cùng chẳng lành, tim gắt gao níu chặt.

"Đừng có gấp, anh đưa em đi bệnh viện." Lăng Khắc Cốt vội vàng đứng dậy, ôm Thang Mang Lâm chạy ra ngoài.

"Tôi đi với hai người." Hi Nguyên đầy áy náy đuổi theo.

"Cô đàng hoàng đợi ở trong nhà cho tôi!" Lăng Khắc Cốt lãnh khốc quay đầu lại trợn mắt nhìn Hi Nguyên một cái, an vị ngồi vào trong BMW dừng ở cửa.

Nhìn BMW biến mất ở trước mặt mình, Hi Nguyên vô dụng ngồi phịch ở trên sô pha. Lăng Khắc Cốt hiểu lầm cô, ý lạnh trong tròng mắt đen kia không gì xóa đi được, cô biết anh lầm tưởng cô có ý muốn hại Thang Mang Lâm. Sống cùng anh nhiều năm như vậy, anh thế nhưng một chút tin tưởng cô cũng không có. Hi Nguyên ủy khuất ôm lấy hai chân, co rúc lại một chỗ, nước mắt giọt giọt rơi vào trên quần, nhìn có biết bao nhiêu nhu nhược.

"Lăng Hi Nguyên, cô điên rồi! Tôi trước kia làm sao lại không thấy rõ con người cô?" Tưởng Lệ Văn ngồi vào đối diện Hi Nguyên, giễu cợt cười lạnh, "May mà tôi không phải Thang Mang Lâm, nếu không người mà cô đối phó không phải chính là tôi sao. Tôi thật là sợ."

Hi Nguyên lạnh lùng nhìn vẻ mặt khoa trương của Tưởng Lệ Văn một cái, không để ý tới cô ta. Cứ theo ý cô ta nói đi, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. (Kiểu câu: Cây ngay không sợ chết đứng)

"Không hổ là con gái Dã Lang! Tôi thật sự không hiểu nổi Khắc Cốt năm đó thế nào lại không bóp chết cô?" Tưởng Lệ Văn bỏ lại một câu, hả hê uống cà phê.

“Cô có ý tứ gì?" Hi Nguyên cảnh giác ngẩng đầu, câu nói của Tưởng Lệ Văn có hàm ý khác, nhưng cô lại nghĩ không ra ý gì. Tại sao Lăng Khắc Cốt lại muốn bóp chết cô?

Những ký ức lúc nhỏ hết sức mơ hồ, cô căn bản không cách nào nhớ rõ chuyện xảy ra năm đó. Chỉ biết là ba Dã Lang bị một người đàn ông mang mặt nạ giết chết, mà cô thì được Lăng Khắc Cốt nhặt được ở trên đường cái. Chẳng lẽ trước đây, Lăng Khắc Cốt từng thấy qua cô rồi sao?

"Không có ý gì." Tưởng Lệ Văn cười quỷ dị, khóe miệng thoa son nước diễm lệ xảo trá nhếch lên, "Có một số việc không nên do tôi nói ra."

"Tôi sẽ làm rõ ràng." Hi Nguyên lãnh ngạo nhìn thẳng vào mắt Tưởng Lệ Văn. Mặc kệ quá khứ đã từng xảy ra chuyện gì, cô đều sẽ nghĩ cách tra ra được.

“Cô cứ việc tra, hi vọng chân tướng sẽ không khiến cho cô ngã quỵ." Tưởng Lệ Văn hả hê cười đứng dậy, hông đẫy đà chập chờn đi ra ngoài, cô nói với Quản gia Thẩm từ phòng bếp đi ra, "Quản gia Thẩm, tôi không ở nhà ăn điểm tâm, ông không cần chuẩn bị cho tôi. Ngày ngày cũng cháo trắng rau dưa, các người không ngán tôi cũng ngán. Tôi muốn đi Shangri-La ăn điểm tâm đồ biển."

Chờ sau khi Tưởng Lệ Văn rời khỏi, Quản gia Thẩm đi tới kêu Hi Nguyên: "Bé con, ăn một chút gì đi."

"Cháu không muốn ăn." Hi Nguyên lắc đầu một cái. Cô bây giờ nào có khẩu vị ăn cái gì, không riêng gì bởi vì mang thai không muốn ăn, cũng bởi vì ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho cô không có tâm tình ăn cơm. Bị Lăng Khắc Cốt hiểu lầm uất ức càng khiến cho cô khó chịu hơn.

"Bé con, cháu hẳn đói bụng lắm rồi, Tiểu Đan để ý tới cháu nhiều như vậy nhất định sẽ trách ta không có chăm sóc tốt cho cháu." Quản gia Thẩm đáng thương nhìn Hi Nguyên, giống như rất sợ cháu trai.

Hi Nguyên bị Quản gia Thẩm chọc cười, cô lộ ra nụ cười ngọt ngào nói: "Vì ông Thẩm, cháu liền ăn một miếng thôi."

"Thế mới ngoan!" Quản gia Thẩm cưng chiều xoa xoa tóc dài của Hi Nguyên, "Bé con, chuyện đã qua thì để nó qua đi, không cần để ý tới Tưởng Lệ Văn, cô ta chính là một con chó điên, thiếu gia không để ý tới cô ta, cô ta liền đi cắn người."

"Ông Thẩm, ngài không cần trêu chọc cháu cười." Hi Nguyên bị lời Quản gia Thẩm nói chọc cho ôm bụng cười mãnh liệt.

Cô vẫn là lần đầu tiên nghe ông Thẩm hòa ái mắng chửi người, đối phương còn là lão yêu bà Tưởng Lệ Văn ghê tởm đó. Chó điên! Từ hình dung thật chuẩn xác!

"Đi thôi! Thiếu gia đặc biệt dặn dò tôi làm mấy thứ cháu thích ăn, còn có cháo Đậu Đỏ cháu thích uống nhất nữa."

"Cháo đậu đỏ? Ông Thẩm nấu cháo đậu đỏ ngon nhất rồi." Hi Nguyên buông rơi những ám ảnh u buồn trong lòng, kéo tay Quản gia Thẩm đi về phía phòng ăn. Nên tới tất cả đều sẽ đến, cô hiện tại ngồi ở chỗ này đau lòng có ích lợi gì? Cô muốn trước tiên ăn cho bảo bảo no bụng, mới có tinh lực theo chân bọn họ đấu.