Doãn Nhạc nghe tiếng
chuông cửa reo, lập tức theo thói quen vọt tới cửa, nhấn phím nhận. Lập
tức giọng nói phong phú đầy từ tính của Thẩm Đan từ trong đó truyền tới: "Là tôi, Thẩm Đan."
"Thẩm đại soái ca! Anh tới thực đúng lúc." Doãn Nhạc cười nhạo báng.
Thẩm Đan bị lời của cô chọc cho sắc mặt trở nên hồng, anh cảm thấy thời tiết có chút lạnh, anh chỉnh cổ áo thẳng lên để cổ áo che lại một nửa gương
mặt, cẩn thận nhìn vòng quanh bốn phía một cái, biết không có người theo dõi mới thả lỏng nói: "Tôi tan việc thuận đường."
Doãn Nhạc
nghiêng đầu hỏi Hi Nguyên: "Lăng Hi Nguyên, Thẩm đại soái ca người ta
ngày ngày tới tiến cống cho cậu, cậu không thể mềm lòng một chút cho
người ta vào sao? Bên ngoài rất lạnh, đừng có để cho người ta bị cảm
lạnh nha."
Hi Nguyên ôm đầu gối, u oán liếc nhìn Doãn Nhạc, không nói một câu. Trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn. Mấy ngày nay, Thẩm Đan
ngày ngày tới đây, không phải mang quần áo, chính là mua chút đồ ăn vặt
cô thích ăn nhất, tất cả đều do Doãn Nhạc xuống lầu mang lên, Thẩm Đan
chưa từng có yêu cầu đi lên gặp cô. Anh Thẩm nói với mình tốt như vậy,
cô không cho anh vào nhà có chút quá mức tuyệt tình. Nhưng cô lại sợ
Lăng Khắc Cốt phát hiện tung tích của cô. Bị bắt trở về, anh sẽ không
lại nhốt cô vào chứ? Sợ hãi mất đi tự do không để cho cô dám dễ dàng gặp mặt Thẩm Đan.
"Tiểu thư Doãn, không nên làm khó bé con." Không
đợi Hi Nguyên mở miệng, Thẩm Đan ngăn cản trước, "Tôi chỉ là tới đưa
chút quần áo và đồ ăn vặt, em cầm lên giúp là tốt lắm rồi."
"Ai!" Doãn Nhạc nhún nhún vai, không thể giải thích được vì sao Hi Nguyên làm vậy, nhưng cô cũng không nói gì nhiều, mở cửa tự mình xuống lầu.
Thẩm Đan vừa thấy Doãn Nhạc xuống lầu, trong tay cầm một đống túi to nhỏ
linh tinh lỉnh kỉnh đích thực là quần áo đưa tới trước mặt cô, nhìn một
cái cũng biết là những sản phẩm của các cửa hàng đồ dùng cao cấp: "Gần
đây trời lạnh, tôi mang đến hai túi áo khoác và áo len, các em thử nếu
không thích hợp tôi lại đi đổi."
"Anh Thẩm thật hào phóng, mỗi lần đều có một phần của em." Doãn Nhạc mặt hưng phấn nhận lấy túi.
"Chỉ là mấy bộ y phục." Thẩm Đan cười cười thờ ơ, sau đó từ trong xe lấy ra
một cái hộp, nói với Doãn Nhạc, "Tôi hôm nay thuận đường đi qua Luci,
mua một cái pizza."
"Pizza!" Vừa ngửi được mùi thơm của pizza,
lập tức hai mắt Doãn Nhạc sáng lên, cô hưng phấn đem mấy túi quần áo kẹp ở dưới cánh tay, sau đó nhận lấy hộp pizza. Nhưng vừa nhận được pizza
thì túi quần áo lại rơi xuống đất.
Thẩm Đan cúi người xuống, giúp cô nhặt lên. Doãn Nhạc nhìn Thẩm Đan một chút, lại nhìn nhìn tay bản
thân đã bị cái bánh chiếm mất, vì vậy tự chủ trương nói: "Anh Thẩm giúp
một tay đi, một mình em cầm lên không hết được."
Thẩm Đan hiểu ý
nở nụ cười. Cô bé Doãn Nhạc này mặc dù thoạt nhìn rất là ngây ngô, nhưng lòng dạ cũng rất tốt. Cô đây là đang giúp anh kiếm cớ lên lầu. Nhiều
ngày như vậy không có thấy bé con, anh thật rất nhớ cô, nhưng anh tôn
trọng ý kiến của cô, cho nên vẫn không dám cưỡng cầu.
Anh đi theo phía sau Doãn Nhạc đi lên lầu, đứng ở cửa nhà cô, anh lễ phép nói với Doãn Nhạc: "Tôi không vào trong đâu."
"Đã đến cửa còn không đi vào? Yên tâm, tất cả có tôi chịu trách nhiệm, Hi
Nguyên không dám trách cứ anh đâu!" Doãn Nhạc vỗ ngực một cái, đầy vẻ
trượng nghĩa.
Ngay cả một người ngoài như cô cũng bị hành động
của Thẩm Đan khiến cho cảm động, cái cô ngốc Lăng Hi Nguyên kia lòng vẫn lạnh lùng không muốn gặp người. Nếu người mà Thẩm Đan theo đuổi là cô,
cô đã sớm cảm động tới leo lên giường anh rồi. Lăng Hi Nguyên này cũng
choáng nha, thật là bạo ngược nha ông trời.
Tròng mắt đen của Thẩm Đan tỏa sáng lấp lánh, mang theo hi vọng le lói: "Cám ơn."
Doãn Nhạc còn chưa có mở cửa, Hi Nguyên đã từ bên trong mở cửa ra, cô cắn
môi dưới nhìn Thẩm Đan quen thuộc, đột nhiên trong lòng dâng lên một cỗ
kích động của việc được nhìn thấy người thân, cô nén lệ nhẹ nhàng hô một tiếng: "Anh Thẩm."
Thẩm Đan si tình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hi Nguyên, hận không được đem dung nhan của cô khắc vào đầu.
"Đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không mau giúp mình đem đồ vào!" Doãn Nhạc nói
giỡn nháy mắt với Thẩm Đan, ý bảo anh vào nhà nhanh lên một chút, nếu
không một lát Hi Nguyên hối hận thì sẽ không kịp.
Thẩm Đan vội vàng giơ giơ túi quần áo trong tay, xin lỗi nói với Hi Nguyên: "Anh để đồ xuống đã."
Không thấy được cuộc sống của cô, anh ăn không ngon ngủ không yên, vẫn không
thể an tâm, lo lắng cô ngủ có được hay không? Ăn ngon không? Trời lạnh
có mặc thêm trang phục hay không. Có thể được nhìn thấy Hi Nguyên, anh
đã an tâm. Không muốn làm khó Hi Nguyên, anh cầm quần áo để xuống sau đó định đi ra.
"Vào đi." Hi Nguyên kéo tay Thẩm Đan, kéo anh vào nhà.
Thẩm Đan đứa bé lần đầu yêu, ngây ngốc nhìn tay nhỏ bé của Hi Nguyên đang
cầm tay mình, cười vui vẻ đến như trúng độc đắc mấ triệu đồng vậy.
Phòng khách nhà họ Doãn cũng không lớn, bố trí đúng theo kiểu căn hộ hai
phòng ngủ một phòng khách tiêu chuẩn, phòng khách có một bộ soffa bằng
vải bố dựa vào tường, trước sô pha là một cái bàn có mặt làm bằng tấm
kính thuỷ tinh, đối diện bày một tủ TV, bên cạnh tủ TV có một bồn nước
với tượng phật bà quan âm rất hiền hòa. Mặc dù mấy thứ vật dụng được mày trật phòng khách, nhưng bởi vì bên trong phòng khắp nơi là bài biện rất ấm áp, lại khiến gian phòng này trở nên đầy ấm áp.
Doãn Nhạc đem pizza bỏ lên trên bàn, sau đó vừa mời Thẩm Đan ngồi xuống, vừa hưng
phấn nói: "Anh Thẩm làm sao biết em thích ăn nhất là pizza? Đáng tiếc
tiền lương ba tôi thấp, không mua được cho em. Hôm nay em có lộc được
ăn, nhất định phải ăn ngấu ăn nghiến! Ha ha ha!"
Thẩm Đan bị lời
của cô chọc cười, mà Hi Nguyên lại chỉ yên lẳng lặng nhìn Thẩm Đan một
cái. Anh Thẩm mấy ngày nay ngày ngày mua cho cô đủ loại món ăn cho cô
ăn, là sợ cô ở nhà họ Doãn ăn không ngon sao? Điều kiện của Doãn Nhạc
rất bình thường, mặc dù không thể giống như ở lâu đài Tinh Nguyệt ngày
ngày ăn toàn đủ loại đồ ngon, nhưng ba Doãn và mẹ Doãn lại ngày ngày
thay đổi nấu đủ món khác nhau cho cô, nói cô thân thể suy nhược, phải bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng. Như vậy mới mập mạp khỏe mạnh như Doãn Nhạc nhà bọn họ. Hi Nguyên nghe được lời ba Doãn nói mới hiểu được Doãn Nhạc tại sao mập như vậy, bởi vì trong mắt bà mẹ cô ấy cực lỳ được cưng
chiều.
Khi đó Doãn Nhạc lại đột nhiên bất mãn rống to: "Tại hai
người ngày ngày ước lượng cân nặng của con, mới dưỡng cho con thành mập
như vậy! Con muốn giảm cân!"
Mẹ Doãn vui vẻ cười: "Những lời này con nói không dưới một vạn lần, thế nào vẫn chưa từng thấy một lần thành công?"
"Mập chút mới tốt." ba Doãn nheo nheo đôi mắt to tròn, cười xoa đầu con gái.
"Đều là hai người phá hủy vóc dáng mảnh mai của con!" Doãn Nhạc ngửa mặt lên trời than thở.
Cơ hồ mỗi ngày ăn cơm cũng sẽ trình diễn một màn này.
Thừa dịp Doãn Nhạc đi vào phòng bếp cầm dao, Thẩm Đan trịnh trọng nhìn Hi Nguyên: "Bé con, còn không muốn về nhà sao?"
Hi Nguyên lắc đầu một cái, ôm lấy đầu gối co rúc trên ghế soffa.
"Tôi không ép em. Em muốn ở đây bao lâu liền ở đi. Bên Thiếu gia tôi thay em giấu diếm." Thẩm Đan xoa xoa tóc dài mềm mại của Hi Nguyên, cưng chiều
nói.
Hi Nguyên cảm kích dựa vào trong ngực Thẩm Đan, ở trong ngực anh rền rĩ: "Anh Thẩm, bé con mệt quá."
Yêu một người thật sự rất mệt mỏi, cô đã mất đi hơi sức, không muốn yêu
nữa. Nhưng cô vẫn bị tình yêu hành hạ, ngày ngày đề từ trong mộng tràn
ngập hình ảnh của Lăng Khắc Cốt mà tỉnh lại.
Thẩm Đan không nói gì, chỉ là nắm bả vai Hi Nguyên, tay có chút dùng sức, kéo cô ôm chặt vào mình: "Rồi cũng sẽ tốt thôi."
"Tình chàng ý thiếp. . . . . ." Doãn Nhạc đột nhiên xuất hiện, cười hi hi nhìn Thẩm Đan và Hi Nguyên.
"Nói hưu nói vượn. Anh ấy là anh trai mình!" Hi Nguyên lau lau nước mắt,
ngang ngược mà cười nhéo gương mặt mập mạp của Doãn Nhạc, "Bộ mặt hiền
từ mà tư tưởng tà ác!"
Doãn Nhạc nhận lấy pizza Thẩm Đan cắt gọn, nhạo báng: "Anh trai tốt như vậy mình cũng muốn."
"Tự mình tìm lấy đi!" Hi Nguyên ngăn ở trước mặt Thẩm Đan, giống như đang bảo vệ vật riền của bản thân nói với Doãn Nhạc.
"Mình vẫn là nên tìm hotboy lớp bên cạnh của mình thôi." Doãn Nhạc vừa đút
pizza vào miệng, vừa đầy tiếc nuối thở dài. Cái miệng nhỏ nhắn của cô bị nhồi cho bõng nhẫy, khả ái không nổi.
Doãn Nhạc đột nhiên dừng
động tác nhét pizza vào miệng lại, nhiệt tình nói với Thẩm Đan: "Thẩm
đại soái ca, đừng chỉ nhìn em ăn, anh cũng ăn một chút. Hi hi hi, tiểu
nhân đây là đang mượn hoa kính phật."
Nói xong, cô có chút ý tốt cười cười, tiếp tục chiến đấu với pizza.
Thẩm Đan cười cầm một khối pizza lên, đưa tới trong tay Hi Nguyên: "Muốn ăn cái gì thì gọi điện thoại cho anh."
"Muốn ăn món ăn Indonesia." Hi Nguyên không lên tiếng, Doãn Nhạc lại đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa liếm môi, vừa hỏi đùa.
"Ngày mai tôi kêu khách sạn Kim Thái đưa tới cho các em." Thẩm Đan hời hợt
nói, giống như kêu khách sạn năm sao đưa món ăn tới đây là chuyện rất
bình thường.
Doãn Nhạc kinh ngạc trợn to hai mắt, thật lâu mới
khép lại được cái miệng tròn vo: "Lăng Hi Nguyên, anh trai cậu rốt cuộc
làm gì vậy? Kẻ ngốc này!"
"Anh Thẩm làm ở công ty của ba mình, là Phó tổng của chi nhánh khai thác bất động sản của công ty." Hi Nguyên
cười kiêu ngạo, Thẩm Đan ở Ưng tập đoàn công tác vẻn vẹn hai tháng, cũng bởi vì sáng tạo độc đáo và năng lực siêu quần trong công việc mà được
bổ nhiệm làm Phó tổng giám đốc chi nhánh khai thác bất động sản của công ty, đồng thời giúp chú Bách Hổ một tay phụ trách một vài dự án đặc
biệt, ví dụ như một chút công việc liên quan đến công tác an ninh.
"Phó tổng giám đốc Chi nhánh khai thác bất động sản của công ty, vậy tiền
lương của anh có phải rất cao hay không?" Doãn Nhạc không khỏi hâm mộ
nhìn Thẩm Đan. Hiện tại công ty gì cũng không tốt làm, duy chỉ có chi
nhánh khai thác bất động sản của công ty là nóng thôi, nhà cửa từ mấy
ngàn một mét vuông tăng tới hai, ba vạn, mà còn tranh giành tới bể đầu.
Nhà cô nếu như không phải là mua sớm, sợ rằng bằng vào tiền lương của ba mẹ, muốn mua căn hộ này phải mất năm mươi năm đấy.
"Cũng tàm
tạm." Thẩm Đan nhàn nhạt cười, cũng không có bởi vì công việc của mình
mà đắc chí. Lăng Khắc Cốt đối đãi thuộc hạ luôn luôn hào phóng, tháng
này vì anh hoàn thành một dự án quan trọng, Lăng Khắc Cốt thưởng cho anh một trăm vạn. Mà anh dùng một trăm vạn này chơi cổ phiếu lại kiếm vài
chục vạn. Dù vậy, so sánh với Lăng Khắc Cốt, mình cũng chỉ là một tiểu
tử nghèo.
"Tàm tạm là bao nhiêu? 5000? Một vạn?" Ở trong suy nghĩ nho nhỏ của Doãn Nhạc, thu nhập tháng một vạn cũng đã là con số trên
trời rồi, cho nên căn bản không biết đến cảm giác thu nhập một trăm vạn
là cái dạng gì.
Ba
cô làm công hai mươi năm, tiền lương cũng mới hơn năm ngàn, Thẩm Đan còn trẻ như vậy liền thu nhập một tháng 5000 đã thật sự rất giỏi rồi.
"5000?" Hi Nguyên không khỏi té ở trong ngực Thẩm Đan cười lên. Ngay cả nhân
viên hộ vệ nhà cô làm theo tháng cũng hơn hai vạn, huống chi là bọn anh
Thẩm. chú Bách Hổ tiền lương một năm thêm tiền thưởng thêm hoa hồng có
ít nhất mấy chục triệu.
"Quá nhiều sao? Chẳng lẽ là 3000?" Doãn Nhạc đưa ra ngón tay mập mạp, giơ lên ba ngón tay, ngượng ngùng hỏi.
"Chắc là khoảng ba mươi vạn." Hi Nguyên đem ngón tay Doãn Nhạc đóng lại, cười nói.
"Ba. . . . . . 30 vạn. . . . . ." Doãn Nhạc lần này cũng không khép miệng
được, giống như đang xem chiếu phim nhìn Thẩm Đan, "Ba mẹ của tôi làm cả năm gom lại một chỗ cũng chỉ có mười mấy vạn."
"Không có nhiều
như vậy, chỉ đủ duy trì cuộc sống." Thẩm Đan thấy Doãn Nhạc kinh ngạc
như vậy, vội vàng trợn mắt trách cứ nhìn Hi Nguyên một cái. Tiền lương
của anh cao bao nhiêu không cần thiết ở trước mặt người ngoài khoe
khoang.
"Lăng Hi Nguyên, cậu thật muốn hù chết mình à." Doãn Nhạc cố làm vẻ tức giận chu chu cái miệng nhỏ nhắn, "Đời mình còn chưa nhìn
thấy 30 vạn là cái dạng gì. Căn nhà này của chúng tôi trả góp trong ba
mươi năm, mỗi tháng trả đi rồi cúng không còn mấy ngàn. Ai, có tiền thật tốt."
Nói xong, chính cô bắt đầu cười lên ha hả, giống như cái chuyện này rất buồn cười.
Nhìn cô cười đến vui vẻ, Hi Nguyên cũng theo đó nhếch lên cái miệng nhỏ
nhắn. Doãn Nhạc là một người thẳng tính, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái nấy, vĩnh viễn cũng không nói những lời giả bộ.
Thẩm Đan
nhìn bên ngoài một chút, cảm giác mình ở chỗ này đã khá lâu, sợ bị Lăng
Khắc Cốt hoài nghi, cho nên nhanh chóng tạm biệt Hi Nguyên, thừa dịp
trời còn chưa tối nhanh đi về.
Sau khi Thẩm Đan rời đi, Doãn Nhạc ở trong phòng thử áo len anh mua, vừa xoay qua xoay lại ở trước gương,
vừa vui mừng nói: "Lăng Hi Nguyên, cậu nói xem nếu ngày mai mình mặc cái áo len này, hotboy ở lớp bên cạnh có thể đối với mình “nhất kiến chung
tình” hay không?"
Hi Nguyên nhìn Doãn Nhạc, cảm thấy hai mắt tỏa
sáng, Thẩm Đan thực biết mua quần áo, biết Doãn Nhạc tương đối đầy đặn,
vì vậy mua một cái áo len dài màu xanh lá cây, phần eo hơi rộng, mặc ở
trên người Doãn Nhạc, vừa đúng đem che kín đi phần khuyết điểm trên thân thể cô ấy, phần ngực ngược lại trở nên đẹp hoàn hảo. Nếu như Doãn Nhạc
sinh ra ỏ triều nhà Đường, cái triều đại lấy đầy đặn làm chuẩn mực của
vẻ đẹp đó, nhất định so với Dương Ngọc Hoàn còn mê người hơn.
(Dương Ngọc Hoàn – Thường gọi Dương Quý phi, một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Hoa).
"Sẽ! Cậu phải cẩn thận một chút, đừng làm cho hotboy lớp bên cạnh vừa thấy
cậu liền bộc phát tình cảm." Hi Nguyên che miệng cười tinh nghịch nói.
"Có cậu phát tình thì có ấy!" Doãn Nhạc nhào tới trên người Hi Nguyên, đưa
ra năm ngón tay nhào đến những chỗ buồn trên cơ thể Hi Nguyên cù lét,
thẳng cho đến khi Hi Nguyên cười Khanh Khanh.
"Được rồi, không đùa nữa." Hi Nguyên cười đến ôm bụng phát đau.
Đột nhiên ánh mắt Doãn Nhạc có chút kỳ quái nhìn chằm chằm bụng Hi Nguyên,
cô hàm hồ hỏi: "Lăng Hi Nguyên, làm sao cậu mập nhiều như vậy? Vòng eo
cũng đã không thấy rồi."
"Có sao?" Hi Nguyên nghe được lời Doãn Nhạc nói, mới chú ý tới bụng nhỏ của mình, dường như quả thật là có chút mập.
"Xem ra sơn hào hải vị cũng không có bằng được mấy món ăn mẹ mình làm cho
cậu, cậu mới tới nhà mình được bao lâu chứ, liền mập mạp rồi." Doãn Nhạc xoa xoa cằm tính toán, cười cười nhìn Hi Nguyên.
"Mẹ Doãn tay
nghề rất tốt, cho nên mới nuôi ra được một tiểu cô nương mập mạp như
cậu." Hi Nguyên véo véo mặt tròn trịa của Doãn Nhạc, vừa nói giỡn.
"Cậu dám nói mình mập? Vòng eo của cậu còn lớn hơn mình rồi đó!" Doãn Nhạc
cố làm ra vẻ tức giận ngẩng đầu lên, chu cái miệng nhỏ nhắn.
"Nhạc Nhạc, cậu nói xem có phải là do mình ở trong nhà hoài nên bụng có chút mượt mà không?”.
"Có thể. Lăng Hi Nguyên, cậu cứ nhốt mình trong nhà không cảm thấy buồn bực sao? Giáo viên ngày ngày đều điểm danh cậu." Doãn Nhạc nằm ngửa ở trên
giường, quan tâm nhìn Hi Nguyên.
Hi Nguyên lâu như vậy không có đi học, cũng không xin nghỉ với giáo viên, không hề sợ bị giáo viên nổi trận lôi đình..
"Nên đi học rồi." Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, bài tập ở trường cũng bỏ bê lâu quá rồi.
. . . . . .
Mấy ngày nay Lăng Khắc Cốt ngày ngày không thấy bóng dáng, Thang Mang Lâm ở trong lâu đài Tinh Nguyệt lớn như mê cung này ngược lại cảm thấy hết
sức cô đơn. Cô chán đến chết ngồi ở trên soffa trong phòng khách, giở
qua giở lại cuốn tạp chí trong tay. Bởi vì mang thai, Lăng Khắc Cốt ngay cả cửa chính cũng không dám để cho cô ra khỏi, nói trong vòng ba tháng
đầu rất dễ sinh non, kêu cô cẩn thận. Thật ra thì người chân chính nên
khẩn trương phải là Thang Mang Lâm cô, nếu như không có đứa bé này, cô
liền mất đi lợi thế gả cho Lăng Khắc Cốt, cô dĩ nhiên sẽ không ngu tới
mức để cho mình bị thương.
"Thang tiểu thư, cô nên ăn cháo ngân
nhĩ đậu đỏ rồi." Quản gia Thẩm bưng một chén cháo ngân nhĩ đậu đỏ tới
trước mặt Thang Mang Lâm, cung kính nói. Ông đã biết người phụ nữ này là vợ chưa cưới của thiếu gia, cảm giác của ông đối với cô gái này rất
phức tạp. Một mặt, ông không phải rất ưa thích cô gái này, nhưng mặt
khác, Thang Mang Lâm xuất hiện vừa đúng có thể khiến cho cái tên cháu
nội ngu ngốc của ông có cơ hội cướp lấy bé con. Đối với ông hạnh phúc
của Tiểu Đan quan trọng hơn tất thảy mọi thứ. Ông đã già, chỉ muốn thấy
Tiểu Đan thành gia lập nghiệp sớm một chút.
"Cám ơn." Thang Mang Lâm khách khí mà xa cách nói cám ơn với Quản gia Thẩm.
Quản gia Thẩm cung kính khom người, liền xoay người đi vội chuyện khác. Mà
Thang Mang Lâm vừa nhìn tạp chí, vừa nhàn nhã uống cháo ngân nhĩ đậu đỏ.
"Cô là ai?"
Đột nhiên một giọng nói bén nhọn vang lên, Thang Mang Lâm kinh ngạc ngẩng
đầu lên, khi thấy vẻ mặt diễm lệ đầy phách lối của Tưởng Lệ Văn. Mặc dù
bọn họ xưa nay chưa từng gặp mặt, nhưng cô biết Tưởng Lệ Văn, bởi vì đối phương là người phụ nữ vướng scandal với Lăng Khắc Cốt nhiều nhất.
"Chào Tưởng tiểu thư." Thang Mang Lâm lễ phép khách khí chào hỏi Tưởng Lệ Văn.
"Là cô? !" Khi Tưởng Lệ Văn thấy rõ gương mặt này thì cũng lập tức hiểu
thân phận của đối phương — thế thân của Băng Nhi. Chỉ là cô ta không
phải là được nuôi nhốt “kim ốc” sao? Làm sao lại có thể công khai đến
lâu đài Tinh Nguyệt? Mình đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ không có mấy
ngày, sao đã có bao nhiêu chuyện lớn thế rồi. Trong lòng Tưởng Lệ Văn
bắt đầu xuất hiện cảm giác nguy cơ nghiêm trọng, Thang Mang Lâm không
phải là tới giành Lăng Khắc Cốt chứ? Thang Mang Lâm nếu dám dành Lăng
Khắc Cốt với cô, cô nhất định sẽ khiến cho cô ta không thể tốt nổi. Đôi
mắt đẹp lạnh lùng của Tưởng Lệ Văn lóe ánh sáng âm lãnh nhìn chằm chằm
Thang Mang Lâm, đáy lòng hừ lạnh.
"Sớm nghe Khắc Cốt nói qua, chị Lệ Văn là trợ thủ đắc lực nhất của anh ấy." Thang Mang Lâm một bộ phong thái nữ chủ nhân, dịu dàng mà thanh tao lịch sự cười, mà câu "Khắc Cốt" cô nói hết sức thân thiết, hình như thật tâm muốn kích thích Tưởng Lệ
Văn, nói cho cô ta biết mình và Lăng Khắc Cốt rất thân mật.
"Khắc Cốt cũng nói với tôi, anh ấy không kịp cho Băng Nhi sự quan tâm và tình yêu thương, cho nên hết sức bao bọc người “em gái” này." Tưởng Lệ Văn
cũng không cam chịu yếu thế, ngạo nghễ mà lạnh lùng nói với Thang Mang
Lâm, cô đối với Lăng Khắc Cốt mà nói chính là một cô em gái mà thôi.
Tia lửa lóe lên giữa hai người bắn ra tung tóe, hai người ai cũng không
chịu nhận thua. Một thanh tao lịch sự cười yếu ớt, một ngạo nghễ lạnh
lùng liếc nhìn đối phương.
Hình dung về tình địch gặp mặt đỏ mắt
hết sức sợ là phù hợp nhất với hai người bọn họ lúc này, nhất là Tưởng
Lệ Văn, nhìn khuôn mặt Thang Mang Lâm tươi cười, hận đến nghiến răng. Cô gái này tâm cơ rất thâm trầm, so với nha đầu xấu xí Hi Nguyên còn khó
hơn đối phó hơn nhiều. Xem ra cô cần phải tìm cách thật tốt để loại cô
ta, không thể thua ở trong tay Thang Mang Lâm.
"Chị Lệ Văn nói
rất đúng, Khắc Cốt xác thực đem toàn bộ tình yêu thương tất cả đều dành
cho tôi." Thang Mang Lâm cố ý lấy tay vuốt ve bụng của mình, trong mắt
dần hiện ra từ ái chói lọi.
Hai mắt diễm lệ của Tưởng Lệ Văn hung hăng nhìn chằm chằm bụng Thang Mang Lâm, mười ngón tay sơn đỏ của cô ta dùng sức bấu chặt lòng bàn tay. Cô ta ép buộc bản thân mình tỉnh táo,
cô không thể bị một con nha đầu miệng còn hôi sữa đánh bại.
"Đừng quá hài lòng, cô chỉ là thế thân!" Tưởng Lệ Văn đầy giễu cợt cười lạnh.
Xem ra chính chuyện bản thân mình cần làm rất nhiều, chẳng những phải đánh
bại cái con nha đầu xấu xí Hi Nguyên đó, còn phải đuổi con đàn bà tâm cơ thâm trầm Thang Mang Lâm này đi.
Thứ cô ta muốn, ai cũng đừng nghĩ lấy được! Dù là Ngọc Thạch Câu Phần.
"Đó đã là chuyện của quá khứ. Bây giờ trong mắt Khắc Cốt chỉ thấy tôi và
đứa bé." Thang Mang Lâm kiêu ngạo nheo nheo đôi mắt, giống như một con
sư tử cái đang bảo vệ lãnh thổ của mình.