Zu Cuella bưng một
chén canh hải sản bốc hơi nóng đi vào một gian phòng khách, nói là phòng khách, nhưng không hề đơn sơ, ngược lại so với phòng tổng thống của
khách sạn năm sao còn xa hoa hơn. Nơi này chính là biệt thự Lan Hải mà
Hi Nguyên ở một đêm qua.
Thấy bóng người nhỏ bé đứng bên cửa sổ
như hóa thạch thì mày rậm Zu Cuella nhíu lại, dùng một đôi mắt màu xanh
dương lo lắng cẩn thận quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hi
Nguyên.
Từ sau khi đi ra khỏi hộp đêm, Hi Nguyên tựa như mất hồn, không nói một câu.
Cô như vậy ngồi ở bên bậu cửa sổ ốp gỗ quý đã nhiều giờ, mặc anh dụ dỗ cô
thế nào cô cũng không lên tiếng, giống như một người câm vậy.
"Con mèo nhỏ, em có muốn tiếp kiệm giúp tôi cũng không cần phải vậy, mau tới đây ăn cơm cho tôi! Em mà gầy thành da bọc xương, cẩn thận tôi cũng
không cần em nữa đấy!" Zu Cuella giả bộ giống như tàn bạo nhìn chằm chằm Hi Nguyên, hai mắt sáng như sao lại chất chứa nồng nặc quan tâm, tựa
như ngọn đèn giữa đêm đông, dần dần lộ ra ấm áp.
"Không đói
bụng!" Hi Nguyên cũng không có phản bác anh như anh tưởng, chỉ là khe
khẽ hé mở đôi môi hồng, khạc ra ba chữ lạnh nhạt. Đôi con ngươi trống
rỗng mà lạnh lẽo dọa người, giống như một khoảnh biển Chết, không có một chút linh khí cùng sức sống.
Zu Cuella nén tiếng thở dài, môi
mỏng hài hước nhếch lên, ngồi vào bên cạnh Hi Nguyên, ôm lấy thân thể
lạnh lẽo của cô vào trong ngực: "Con mèo nhỏ có phải rất ưa thích tôi
hay không, thích đến nỗi ngơ ngẩn tới bất tử rồi?"
"Stop!" Hi Nguyên trợn mắt một cái, từ trong miệng phát ra tiếng hừ không vui.
"Nghĩ tới tôi cứ việc nói thẳng, tôi cho dù có ở chân trời góc biển cũng sẽ
lập tức bay trở về bên cạnh em. Hơn nữa lúc này tôi đang ở bên cạnh em,
em nhìn mặt của tôi là được, không cần phải nhìn gương mặt tuấn tú của
tôi phản chiếu qua tấm kính cửa sổ." mặt Zu Cuella một bộ kiêu ngạo tự
mãn, cười tà ghé sát vào Hi Nguyên.
"Tự cuồng! Ai mà thèm anh?
Cũng không soi gương xem, mặt cũng đã dài hơn cả mặt lừa rồi. Em gái Tô
Đông Pha có câu: “năm ngoái một chút tương tư lệ, năm nay phương chảy
tới trong miệng” tôi xem chính là đặc biệt viết dành cho anh." Hi Nguyên từ trong ngực Zu Cuella nhảy ra, kiêu ngạo nhếch cằm xinh xắn lên,
"Lăng Hi Nguyên tôi mắt bị mù cũng sẽ không coi trọng cái người quái dị
là anh."
"Con mèo nhỏ, em thật nham hiểm!" Zu Cuella giận đến trợn to đôi mắt màu xanh dương, phồng má với Hi Nguyên.
"Anh tự biết?" Hi Nguyên đi tới bàn ăn nhỏ được bố trí rất ấm áp bên cạnh, tự bê cháo lên lo ăn.
Zu Cuella dùng ngón tay hung hăng gõ Hi Nguyên, sau đó đặt mông ngồi vào
bên người cô, cánh tay thon dài thuận thế thả vào cái ghế phía sau cô:
"Cũng biết chế nhạo tôi!"
Hi Nguyên vò vò đỉnh đầu, đau đến nhíu
mày: "Heo sắc lang, anh dám đánh lại tôi...tôi liền đem cái biệt thự Lan Hải này một cây đuốc đốt trụi."
Nhìn Hi Nguyên khôi phục sức sống, Zu Cuella không buồn ngược lại cười tươi.
Biệt thự Lan Hải này mặc dù giá trị mấy tỷ, nhưng vì vật lộn đọ sức để cho
mỹ nhân cười một tiếng, coi như thật đốt thành tro anh ta cũng sẽ không
đau lòng. Có thể làm cho anh đau lòng cũng chỉ có đầu óc đáng chết Lăng
Hi Nguyên.
Nhớ lại Zu Cuella anh phong lưu không kiềm chế được, tự nhiên thành tánh, lúc nào thì mắc vào thói nhi nữ thường tình rồi hả?
"Mau ăn! Em mà thật sự biến thành khỉ, chỉ sợ ngay cả Lăng Khắc Cốt cũng sẽ
ghét bỏ." Zu Cuella giống như không chút chú ý bật ra tên tuổi Lăng Khắc Cốt, nhưng ánh mắt màu xanh dương lại tiết lộ ra anh rất nghiêm túc,
anh thăm dò ngắm vào cặp mắt bị thương của Hi Nguyên. Anh phải biết vị
trí Lăng Khắc Cốt ở trong lòng Hi Nguyên đến cùng có bao nhiều sâu, như
vậy anh ta mới có thể có đầy đủ chắc chắn để mà đánh cuộc một trận đánh
ác liệt phía sau.
Anh không thể thua!
Trong đôi mắt màu
xanh dương của Zu Cuella xẹt qua một thoáng quả quyết đầy hung ác, nụ
cười quỷ dị kia, tư thế ngồi ngang ngược, còn có bàn tay đặt ở trên vai
Hi Nguyên không an phận, để cho anh mới nhìn giống như Satan nguy hiểm,
nhưng Hi Nguyên chỉ lo cúi đầu, không nhìn thấy.
Hi Nguyên quả
nhiên bị lời anh nói đâm bị thương, cô cúi đầu, lặng lẽ húp cháo. Ở
“Nhân gian tiên cảnh” thấy một màn hôn đùa giỡn kia cô làm thế nào cũng
không quên được. Vừa nghĩ tới Lăng Khắc Cốt hôn người khác, đầu của cô
đã ngập trong khổ sở, ngực giống như bị một tòa núi lớn đè ép, khiến cô
không thở nổi.
"Ăn không ngon cũng không cần ăn!" Nhìn Hi Nguyên
ăn cháo giống đang uống thuốc vậy, Zu Cuella đoạt lấy muỗng cháo của Hi
Nguyên, "Tôi dẫn em đi ăn bữa tiệc hải sản lớn."
"Hiện tại? Bữa
tiệc hải sản lớn? Anh có biết nhà hàng có mấy món này giờ này đã đóng
cửa rồi hay không?" Hi Nguyên chỉ vào khoảng không gian bên ngoài bầu
trời đen kịt, khó có thể tin nói.
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? !" Zu Cuella quay đầu lại bất mãn trợn mắt nhìn Hi Nguyên một cái, "Đi mau!"
Hi Nguyên nửa ép buộc nửa tự nguyện bị Zu Cuella nhét vào một chiếc Maybach 62.
Mặc dù đã gần đến nửa đêm, nhưng chợ đêm vẫn cực kỳ náo nhiệt. Hi Nguyên
ngồi ở trước sạp nướng, một tay nắm xiên thịt dê, một tay nắm chuỗi cá
mực tươi ngon, không dám tin hỏi Zu Cuella ngồi ở đối diện cô: "Đây
chính bữa tiệc hải sản lớn mà anh nói sao?"
Cô còn tưởng rằng anh là muốn dẫn cô đi khách sạn xa hoa ăn bữa tiệc lớn, nhưng không ngờ là
tới chợ đêm ăn đồ nướng. Mặc dù cô thích đồ nướng hơn, nhưng khi nhìn Zu Cuella một thân quần áo Armani thoải mái số lượng có hạn, đầy khí chất
quý tộc ngồi ở đây giữa phố thế này, để cho cô cảm thấy có loại cảm giác không phù hợp.
Zu Cuella cắn xâu cá mực một cái, hài hước cười
nói: "Đây không phải bữa tiệc hải sản lớn thì là cái gì? Trong biển,
trên đất bằng, không phải tất cả trong tay em sao?"
Hi Nguyên bị
lời anh ta nói chọc cười, rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên của tối nay.
Nụ cười đẹp một cách thanh thuần không trộn lẫn một chút tạp chất thế
tục nào, hấp dẫn ánh mắt Zu Cuella. Thân thể anh ta đột nhiên nghiêng,
cúi đầu ở trên môi Hi Nguyên hôn trộm một cái.
"Chỗ này bị dơ." Zu Cuella che giấu động lòng, dùng giọng nói chế giễu nói.
Lời của anh khiến Hi Nguyên không cách nào kháng nghị, chỉ là nâng cái
miệng nhỏ nhắn, hướng anh làm mặt quỷ: "Heo sắc lang! Còn dám hôn tôi,
tôi liền đá anh tới châu Nam Cực cho gấu ăn!"
"Châu Nam Cực chỉ có chim cánh cụt, gấu Bắc cực ở Bắc Băng Dương." Zu Cuella hài hước nháy mắt mấy cái với Hi Nguyên.
"Tôi nói gấu Bắc cực ở Châu Nam Cực thì đang ở Châu Nam Cực, thế nào? Anh có ý kiến?" Hi Nguyên tay chống nạnh ở trên cái eo nhỏ nhắn, mặt hung
hãn nhìn Zu Cuella chằm chằm.
"Không dám!" Zu Cuella kéo một cái tay Hi Nguyên, đặt ở bên môi khẽ hôn, "Chỉ cần Châu Nam Cực có em,
nhiều gấu hơn nữa tôi đều không sợ."