Trên giường lớn
KINGSIZE phủ màn lụa Lưu Tô màu vàng, trên giường hỗn độn, Hi Nguyên tựa như một búp bê vải bị xé rách, trên người mang đầy vết thương. Dấu răng rớm máu rõ ràng, rõ ràng đến khiến Hi Nguyên đau lòng, mà những vết
thâm tím ứ máu đếm không hết, dấu tay trải rộng toàn thân càng thêm thê
thảm không nỡ nhìn.
Lòng của Hi Nguyên bị tổn thương.
Lời chú Ngân Báo nói sai lầm rồi. Chú ấy nói ghen tỵ là chất xúc tác tốt
nhất, những lời này có lẽ dùng ở trên người người khác thì đúng, nhưng
dùng ở trên người Lăng Khắc Cốt hoàn toàn sai lầm rồi. Cô cho là anh sẽ
bởi vì ghen tỵ mà sẽ bộc lộ nội tâm yêu mến cô, dùng tình yêu nồng đậm
vây lấy cô, nhưng thứ cô lấy được cũng chỉ là tổn thương triệt để.
Lăng Khắc Cốt, người đàn ông như một thứ ma túy khiến cho cô đau lòng này, anh căn bản không yêu cô.
Trong mắt anh, có lẽ cô chỉ là con gái của kẻ thù.
Mặc dù sớm đã biết rõ ba Dã Lang của mình từng tạo nên tổn thương đối với
em gái Băng Nhi của anh, nhưng cô tự dối mình, không suy nghĩ sâu xa về
vấn đề này.
Hôm nay, trải qua thù hận không cách nào trốn tránh
hiển hiện rõ rành ở trước mắt cô. Cô vẫn không dám nhìn thẳng vào sự hận thù đó, có lẽ nó cũng chính là nguyên sâu xa nhất ngăn trở cô và Lăng
Khắc Cốt yêu nhau.
Tại sao cô lại là con gái của Dã Lang?
Ba cô tại sao lại phải giết chết Băng Nhi?
Mối thù giết em này sợ là Lăng Khắc Cốt vĩnh viễn cũng không cách nào quên được? Cho nên anh hận cô.
Hận cô sao?
Cho nên anh vô tình như ác ma, trong lúc tổn thương cô ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái.
Nhưng cô vô tội!
Ân oán đời trước, cô không có cách nào ngăn cản, cũng không cách nào tham gia.
Ngay lúc đó cô còn tấm bé, nếu như cô đã là người hiểu chuyện, nhất định sẽ
ngăn cản trận tổn thương kia, không để cho ba cô giết chết Băng Nhi.
Nhưng cô còn nhỏ đến mức ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được, làm thế nào đi bảo vệ Băng Nhi.
Lăng Khắc Cốt không nên hận cô!
Số mạng cô thật oan ức, lại để cho cô và người cô yêu đến thế cách nhau cả một biển máu thâm thù.
Hi Nguyên tổn thương rúc vào bên trong cái mền, cố nén nghẹn ngào bật thốt lên thành tiếng. Nước mắt không ngừng đảo quanh ở trong hốc mắt, sau
khi ẩn nhẫn nửa ngày, rốt cuộc cũng không giữ được miệng cống nữa rào
rào rơi xuống, thấm ướt cái gối vẫn còn giữ mùi xạ hương nhàn nhạt.
"Lăng Khắc Cốt, chẳng lẽ bé con không đáng giá để anh yêu sao? Tại sao phải
hận bé con? Tại sao?" Hi Nguyên lật người, vùi mình vào trong gối, đem
nước mắt cùng tiếng thổn thức tất cả đều giấu đi. Cô không muốn để cho
người ta thấy cô vô dụng cùng khổ sở.
Thù cùng hận thật này cứ nặng như vậy, nặng đến anh không cách nào buông tha, dành tình yêu cho cô?
Vẻ đẹp của cô, anh tại sao không thấy được?
Cô yêu anh, so với bất kỳ người phụ nữ nào đều sâu sắc hơn, so bất kỳ phụ
nữ nào đều muốn nồng nàn hơn. Cô dùng cả sinh mạng để thương anh, không
có anh cô không biết sinh mạng còn có ý nghĩa hay không.
Một
cánh tay thon dài do dự rơi vào trên lưng Hi Nguyên, giọng nói mang theo khổ sở cùng đè nén của Thẩm Đan truyền vào trong tai Hi Nguyên: "Bé
con, đừng khóc!"
Nghe được lời Thẩm Đan nói, Hi Nguyên bỗng chốc xoay người, nhìn thấy sự đau lòng trong tròng mắt đẹp của Thẩm Đan thì
cô vội vàng lau nước mắt đang vòng quanh nơi khóe mắt, nắm chặt cái mền che ở trước ngực, lo lắng ngồi dậy.
"Anh Thẩm. . . . . ." Cô
lúng túng liếm liếm đôi môi, bộ dáng này của mình bây giờ so kẻ điên
không khá hơn bao nhiêu, xấu xí đến không cách nào gặp người, lại bị anh Thẩm thấy được.
"Cô nương ngốc! Không phải nói khi nào muốn
khóc, thì tìm anh Thẩm sao?" ngón tay Thẩm Đan dịu dàng nhẹ nhàng lau
nước mắt rơi trên khóe mắt Hi Nguyên, sau đó ôm cả người cô lẫn chăn vào trong ngực.
"Anh Thẩm, không cần đối với bé con tốt như vậy!" Hi Nguyên khổ sở tựa vào trước ngực Thẩm Đan.
Lăng Khắc Cốt tại sao không dịu dàng giống như anh Thẩm vậy?
Tại sao anh lại không thể yêu cô?
Nếu như cô có thể khiến cho thời gian đảo ngược lại, cô nhất định sẽ ngăn cản ba cô, nhất định sẽ cứu sống Băng Nhi.
Cô thật không muốn là con gái kẻ thù của Lăng Khắc Cốt.
Nếu như cô và Dã Lang không có quan hệ thân thuộc, anh sẽ yêu cô sao?
Bị hãm trong vòng khổ sở cùng chua xót khiến Hi Nguyên càng ngày càng như
đưa đám, cô bi thống dùng sức ôm lấy eo của Thẩm Đan, mặc cho nước mắt
ướt nhòa.
"Không đối tốt với em, anh còn có thể đối tốt với ai
được nữa?" Thẩm Đan thở dài một tiếng, bàn tay đầy trìu mến xoa tóc dài
phiêu dật của Hi Nguyên.
Nhiều năm qua, tim của anh chỉ bị một
người là Hi Nguyên chiếm cứ, không còn chút chỗ trống nào cho người phụ
nữ khác. Nếu như không đối tốt với cô, anh còn có thể đối tốt với ai?
Nhưng Hi Nguyên sẽ hiểu tâm của anh sao?
Đêm qua, anh đứng ở trước cửa phòng Lăng Khắc Cốt bồi hồi suốt đêm, vài lần nghĩ vọt vào trong, đoạt lấy Hi Nguyên từ trong ngực của anh ta. Tim
của anh bị sự ghen tỵ gặm nuốt thật sâu, trước mắt không ngừng thoáng
qua hình ảnh cô ở phía dưới Lăng Khắc Cốt tìm hoan ái.
Nhưng Lăng Khắc Cốt là ân nhân của anh, anh không có biện pháp làm ra chuyện phản bội anh ta.
Anh chỉ có thể một mình chạy vào trong sân đón gió lạnh, khiến gió rét làm
lạnh lửa ghen trong lòng của anh, để cho bản thân quên đi chuyện người
con gái anh yêu mến đang bị ông chủ của anh đoạt lấy.
Cái loại
khổ sở yêu mà lại không thể yêu sắp giày vò anh đến muốn nổi điên, anh
thật là muốn lớn tiếng nói với Hi Nguyên đang ở trong ngực mình: "Bé
con, anh yêu em!"
Nhưng cô sẽ nguyện ý nghe sao?
Cô thà
bị Lăng Khắc Cốt tổn thương, cũng không nguyện ý tiếp nhận tình cảm của
anh, có lẽ trong lòng cô, mình chỉ là một người có cũng được không có
cũng không sao.
Thẩm Đan khổ sở ôm chặt Hi Nguyên, không nói thêm gì nữa.
Hi Nguyên bị tâm sự của chính mình vùi lấp, cũng không có phát giác sự khác thường của Thẩm Đan.