Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 42: Không nói lời nào sẽ chết sao?




"Không cho phép chạm vào bé con của tôi!" Lăng Khắc Cốt giống như ác ma, cả người đầy khí lạnh âm trầm, từng quyền đánh về phía Zu Cuella đang ôm Hi Nguyên, khi anh ta đánh trả thì đem Hi Nguyên đoạt lại ngực của mình.

"Ba!" Có thể trở lại trong ngực Lăng Khắc Cốt, trong lòng Hi Nguyên lập tức vui mừng lại có loại chua xót cùng đau lòng. Vui chính là mình thoát khỏi sự bá đạo của Zu Cuella, đau là lửa giận cuồng đốt trên thân thể của Lăng Khắc Cốt.

Lần đầu tiên thấy Lăng Khắc Cốt có vẻ mặt tức giận như vậy, Hi Nguyên có chút khủng hoảng. Cái loại lạnh lẽo cùng tà nịnh trên người anh đó như muốn cắn nuốt tất cả khiến cho cô sợ hãi. Cuồng chí nghĩ chính anh có thể cũng đem cô thiêu hủy luôn không?

Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi anh vạn phần che chở cho người tên "Băng Nhi" đó, cô cũng có chút kháng cự mà muốn né tránh anh. Nếu không thương cô cũng không cần cho cô hi vọng, điều đó sẽ làm cô càng thêm khổ sở.

Cô cố nén nước mắt, đẩy lồng ngực Lăng Khắc Cốt ra.

"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Lăng tiên sinh, con gái của anh đã lớn rồi, anh không thể vĩnh viễn giam cô ấy ở trong lồng." Zu Cuella quệt quệt máu ở khóe miệng, cười tà khiêu khích, trong cặp mắt màu xanh dương kia có một loại cuồng nhiệt không thốt nên lời.

"Vậy thì như thế nào? Anh tuyệt đối cũng không thể là người có thể mở ra cái lồng ấy!" Lăng Khắc Cốt hừ lạnh một tiếng, nửa kéo nửa ôm Hi Nguyên mang đi. Anh giống như hoàn toàn bị Zu Cuella chọc giận, ngực không ngừng phập phồng, ánh mắt âm chí lạnh lùng giống như Hàn Băng dường như có thể đem không gian trong vòng một trượng xung quanh tất cả đều đóng băng.

Hi Nguyên không khỏi rùng mình một cái.

"Tôi mạn phép muốn là người mở ra cái lồng ấy." Zu Cuella tà mị như Satan cười lạnh, đôi con ngươi màu xanh dương tinh xảo kia quỷ dị nhìn bóng lưng Hi Nguyên, đáy mắt có loại thâm u làm cho người ta đoán không ra, khó lường khó hiểu.

"Buông . . . . . Buông con ra. . . . . ." Cô hơi kinh hoảng giãy giụa, lại nhận lấy cái nhìn chằm chằm âm lãnh mà bén nhọn của Lăng Khắc Cốt.

"Câm miệng!" Lăng Khắc Cốt đột nhiên rống to, nắm chặt được nắm tay của Hi Nguyên rống lên, khiến cho cô đau đến cắn răng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch từng trận.

Thời điểm cô bị Lăng Khắc Cốt cứng rắn nhét vào xe hơi, nghe được từ sau lưng truyền đến tiếng gọi của cô gái tên "Băng Nhi" đó.

"Anh, anh đi đâu vậy?"

Lăng Khắc Cốt liền đầu cũng không quay lại, lôi tài xế ra khỏi ghế lái, lập tức tự mình lái xe rời đi.

"Ba, người không phải trông nom người tình của mình sao? Cô ấy đang bị người ta ngăn lại kìa?" giọng điệu Hi Nguyên mang theo chua chát nhìn cô gái ăn mặc tinh xảo phía ngoài cửa kính xe kia. Chỉ thấy "Băng Nhi" đuổi theo ra tới cửa liền bị Tiểu thiên vương tuấn dật phi phàm Thang Dật Thần kia ngăn lại, không ngờ sức quyến rũ của "Băng Nhi" lớn như vậy, chẳng những bắt được lòng của Lăng Khắc Cốt, còn thu hút được cả lực chú ý của cái tên Tiểu thiên vương cuồng ngạo kia.

Lăng Khắc Cốt dùng tròng mắt đen âm lãnh hung hăng trợn mắt nhìn Hi Nguyên một cái, liền đạp mạnh cần ga, gia tăng tốc độ rời đi.

"Dù sao cũng là người phụ nữ của ba, không quan hệ tới con." Hi Nguyên co hai đầu gối lên, ôm chân ngồi ở ghế cạnh tài xế, thờ ơ nói.

Cô mệt mỏi, không muốn tranh cãi cái gì nữa.

Nguyên tưởng rằng Lăng Khắc Cốt đối với mình có tình cảm hơn mức bình thường, nhưng không ngờ đây chẳng qua là cảm giác sai lầm của cô, anh đối với cô trừ tình cảm cha với con gái ra, cũng không có bất kỳ tình cảm gì khác.

Có lẽ Tưởng Lệ Văn nói đúng, Lăng Khắc Cốt hận cô, nuôi dưỡng cô lớn lên chỉ là bởi vì cô đáng thương.

Cô vùi mặt vào trong đầu gối, không quan tâm đến người đàn ông lãnh khốc bên cạnh khiến cô đau lòng này nữa.

Có lẽ Lăng Khắc Cốt cho tới bây giờ đều không thuộc về cô.

Anh có thể thuộc về Tưởng Lệ Văn, thuộc về Băng Nhi, thuộc về đám người tình có thể xếp thành hàng dài của anh, lại duy nhất chỉ có không thuộc về cô.

Một cảm giác cô độc mãnh liệt chiếm cứ lòng của Hi Nguyên, để cho cô không khỏi đau nhói.

"Ngươi không nói chuyện sẽ chết sao?" Lăng Khắc Cốt đột nhiên dẫm phanh lại, không để ý dòng xe chạy phía sau, dừng xe ở giữa trung tâm đường cái, tà nịnh cúi thấp người, đe dọa nhìn đôi mắt ửng đỏ của Hi Nguyên.

"Không biết. . . . . ." Hi Nguyên lắc đầu một cái, vô hồn mà nhìn đôi môi mỏng vô tình của Lăng Khắc Cốt.

Chính là đôi môi kia đã hôn cô đến mất hết cả năng lực suy nghĩ, chỉ biết trầm luân theo anh, nhưng là, nó đã từng hôn qua vô số phụ nữ sao? Mình không thể nào là người duy nhất, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.

Hơn nữa, anh rõ ràng không coi chuyện xảy ra đêm hôm đó là quan trọng, không hề nhắc lại. Nhất định là anh ấy cảm thấy cô quá mức non nớt, tẻ nhạt vô vị, khiến cho anh không muốn thấy lại nữa?

Vừa nghĩ tới cô gái tinh xảo quyến rũ "Băng Nhi" kia ôm Lăng Khắc Cốt, cùng anh triền miên, Hi Nguyên liền sẽ nhịn không được, nước mắt đảo quanh hốc mắt không kìm được mà trào ra.

Lăng Khắc Cốt đột nhiên nguyền rủa một tiếng, bộ mặt có chút co quắp thần kinh, trong hai tròng mắt chìm lạnh trào lên từng đợt sóng dữ nguy hiểm. Anh lần nữa quay lại ghế lái, nhanh chóng cho xe chạy đi.

Hi Nguyên xoay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, không nhìn Lăng Khắc Cốt nữa, bởi vì cô phát hiện cho dù biết rõ anh không thương cô, cô vẫn không thể khống chế được tim của mình, muốn nhào vào trong ngực của anh.

Những ngọn đèn hai bên đường nhanh chóng vụt qua, như lưu tinh không lưu lại chút dấu vết. Hi Nguyên tựa như một cánh nhạn cô đơn lạc lối, ngẩn người nhìn những ánh đèn sáng của các gia đình ngoài kia.

Không khí bên trong xe bị ép xuống càng ngày càng thấp, ngay cả hít thở cũng có vẻ cực kỳ nặng nề.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hi Nguyên chết lặng ngay cả đã về đến lâu đài Tinh Nguyệt cũng không biết.

Bị Lăng Khắc Cốt kéo xuống xe, cô mới ý thức đã đến nhà.

"Ba, tự con khác đi." Cánh tay bị lôi kéo sinh đau, Hi Nguyên nhìn Lăng Khắc Cốt năn nỉ.

Cô hôm nay đã làm điều sai sao? Bộ dáng của anh ấy cứ như muốn ăn thịt người vậy.

Lăng Khắc Cốt căn bản không để ý tới cô, một đường kéo cô trở về phòng.

"Tư tưởng nghĩ đứng đắn lại cho ta, đừng mơ tưởng đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa!" Lăng Khắc Cốt bạo ngược đem Hi Nguyên ném lên trên giường, sau đó ở khi cô chưa kịp có phản ứng túm lấy một cái vỏ gối bằng tơ sợi, hung hăng lau đôi môi hồng của cô lúc trước mới bị Zu Cuella hôn sưng đỏ.