"Cháu không đi đâu ạ." Thấy ánh mắt như muốn giết người của Lăng Thượng Phi bắn tới, Tiểu
Phàm vội vàng khoát khoát tay. Có thể không trêu chọc Lăng Thượng Phi,
cô tốt nhất liền không trêu vào. Đạo lý bo bo giữ mình cô vẫn còn hiểu
được.
Hàn Tuấn Vũ cười mị hoặc đi qua bên cạnh cô, dừng lại ở trước mặt cô mấy giây.
Tiểu Phàm bị nụ cười tà ác của anh ta làm cho sợ hết hồn, cô quay mặt, không nhìn tới anh ta. Chàng trai này có chút nguy hiểm, cô tốt nhất cách xa
anh ta một chút. Không biết vì sao, Hàn Tuấn Vũ khiến cho cô càm giác có chút lo lắng bất an.
Hàn Tuấn Vũ nghiêng người sang, nói nhỏ ở bên tai cô: "Tôi sẽ không để cho em được như ý nguyện."
Tiểu Phàm còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tay trái của cô liền bị Hàn
Tuấn Vũ bá đạo nắm lấy. Anh ta lôi cô liền đi ra ngoài, Tiểu Phàm hơi
sức yếu, căn bản giãy không thoát khỏi anh ta, mặc dù cô một mực kháng
cự, muốn xô Hàn Tuấn Vũ ra, nhưng kết quả lại bị anh ta giữ chặt hơn. Cô lảo đảo theo sát sau lưng anh ta, lo lắng quay đầu lại liếc nhìn Lăng
Thượng Phi, quả nhiên, cô nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Lăng Thượng Phi.
Hi Nguyên có chút kinh ngạc nhìn Hàn Tuấn Vũ cùng Tiểu Phàm, hai đứa nhỏ này rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
"Anh buông tôi ra, tôi sẽ đi." Tiểu Phàm dùng một cái tay khác ra sức gỡ bàn tay của Hàn Tuấn Vũ ra, dùng giọng nói gần như khẩn cầu nói.
"Không thả!" Hàn Tuấn Vũ huýt sáo có vẻ chơi rất vui. Nét mặt Tiểu Phàm thật
đáng yêu, khiến cho anh buồn cười càng muốn trêu chọc cô. Anh đột nhiên
dùng sức kéo một cái, Tiểu Phàm vốn là theo không kịp bước chân của anh, dưới chân lảo đảo một cái, liền nhào vào tấm lưng của anh.
"Ừm!
Đau quá!" Tiểu Phàm xoa lỗ mũi, u oán nhìn chằm chằm Hàn Tuấn Vũ. Đụng
một cái, không riêng lỗ mũi đau, ngay cả đầu gối vốn đã bị thương cũng
mơ hồ đau nhói.
"Có muốn tôi giúp em một tay không bé cưng?" Hàn Tuấn Vũ xoay người, ác ý nói nhỏ bên tai cô.
"Anh thật đáng ghét!" Tiểu Phàm tức giận đẩy Hàn Tuấn Vũ ra, lùi lại đứng
cách xa anh một mét, quật cường nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mĩ tà
ác của anh.
Hàn Tuấn Vũ tràn đầy uy hiếp tiến tới gần cô, khóe môi nhếch lên nụ cười tà trông thật đáng ghét.
Lăng Thượng Phi đột nhiên từ phía sau đuổi theo tới, một tay túm lấy tay Hàn Tuấn Vũ vốn đang bức Tiểu Phàm lùi tới góc tường, kiêu căng nói: "Anh
Tuấn Vũ, nhanh lên một chút! Em đói lắm rồi!"
Hàn Tuấn Vũ quay đầu lại, nháy mắt mấy cái với Tiểu Phàm. Trong đôi mắt to đen láy của anh ta mang theo ý cười.
Tiểu Phàm cúi đầu, giấu mình ra sau lưng Hi Nguyên. Hôm nay thật xui xẻo,
gặp phải cái tên sát tinh Hàn Tuấn Vũ và người phụ nữ ác độc Lăng Thượng Phi này. Công việc phụ tá này không biết có bởi vì hai người này mà mất luôn không.
"Đầu gối đau lắm hả?" Hi Nguyên quan tâm hỏi Tiểu Phàm.
"Dạ không sao. Phu nhân không cần lo lắng." Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, nở nụ cười nhẹ nhàng với Hi Nguyên.
"Cùng đi thôi." Hi Nguyên cố ý thả chậm bước chân, khiến cho Tiểu Phàm chân vốn bị thương có thể đuổi kịp bước chân của cô.
Tiểu Phàm nở một nụ cười ngọt ngào, tăng nhanh bước chân theo sau. Cô cảm
thấy Hi Nguyên tựa như một trưởng bối, khiến cho cô trong vô thức muốn
được gần gũi.
Ngồi trong phòng ăn theo phong cách Âu xa hoa, Tiểu Phàm nhìn mà miệng có chút co quắp. Lần đâu tiền trong đời cô tới một
nhà hàng ăn sang trọng như vậy, chỉ sợ làm ra chuyện gì xấu hổ khiến cho Lăng Thượng Phi có cơ hội cười nhạo.
Cô len lén liếc nhìn Hi Nguyên, học tư thế của cô ấy, cắt món thịt bò bít tết.
Đột nhiên dưới chân của cô bị người hung hăng đạp một cước, bởi vì đau,
miếng bít tết cô mới vừa đưa đến khóe miệng "Pằng" một cái rơi xuống
bàn ăn.
"Thật mất mặt! Tôi thấy cô ngay cả lễ nghi ăn uống cơ bản nhất cũng chưa được học qua, còn dám tới nhà hàng Pháp dùng đồ ăn thật
mất mặt. Mẹ, lần sau ăn cơm mẹ cũng đừng có kêu cô ta theo. Mặt của con
cũng không biết trốn vào đâu được đây." Lăng Thượng Phi dùng sức đạp
chân của Tiểu Phàm, nhưng mà trên mặt lại như không có việc gì cười nhạo cô.
"Phu nhân, thật xin lỗi." Nghe được lời Lăng Thượng Phi nói, Tiểu Phàm vừa tức giận, vừa lúng túng đỏ mặt. Cô nhìn về phía Lăng
Thượng Phi, nhìn thấy đối phương đang hếch cằm hả hê.
Tiểu Phàm
không hiểu mình rốt cuộc đã làm gì chọc tới thiên chi kiều nữ này, nhất
định cứ phải tìm cô gậy sự như vậy. Cô lui chân về cạnh cái chân ghế của mình, không để cho Lăng Thượng Phi dẫm lên nữa.
"Cháu không có lỗi gì cả." Hi Nguyên cười vỗ vỗ tay Tiểu Phàm.
"Mẹ, mặt mũi của chúng ta đã bị cô ta làm cho mất sạch rồi!" Lăng Thượng Phi kéo cánh tay Hi Nguyên, ngang ngược oán trách, "Người là phu nhân của
một trong những người giàu có đứng đầu thế giới Lăng Khắc Cốt, một địa
vị như vậy mà mang theo bên người một kẻ nhà quê như vậy, ngài không cảm thấy rất mất mặt sao?"
"Tiểu Phi! Không cho làm nhục Tiểu Phàm!" Hi Nguyên không vui nhíu mày, vẻ mặt có chút tức giận.
"Đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ không làm rơi đồ ăn lên mâm như vậy, cô ta đã lớn
thế nào, vẫn còn ngu ngốc như thế”. Vừa nói cô ta vừa nhìn chằm chằm
Tiểu Phàm. Cô ta đột nhiên phát hiện từ khi Tưởng Tiếu Phàm vừa xuất
hiện mẹ đã nghiêng về phía con nha đầu xấu xí kia rồi, căn bản không
thương đứa con gái ruột là cô nữa. Mẹ vậy mà lại vì một con nha đầu xấu
xí trách cứ cô.
Lăng Thượng Phi vừa lên giọng nói xong, chân của
cô liền bị người hung hăng dẫm một cái. Cô đau đến hét lớn lanh lảnh,
nhảy lên cao nửa thước.
Hàn Tuấn Vũ ác ý mím chặt môi mỏng, đáy mắt thoáng có ý cười.
Tiểu Phàm bồn chồn nhìn về hướng Hàn Tuấn Vũ, không hiểu anh ta sao lại làm
như vậy. Bạn gái anh ta khi dễ mình, anh ta cho dù không bênh vực Lăng
Thượng Phi, cũng không lý gì lại thay một người ngoài như cô đạp vào
chân Lăng Thượng Phi.
"Tưởng Tiếu Phàm! Tôi muốn bóp chết cô!"
Biết Hàn Tuấn Vũ là bởi vì một màn trình diễn dưới gầm bàn của mình lúc
rồi mà trừng phạt cô, sắc mặt của Lăng Thượng Phi trở nên dữ tợn. Cô ả
bí quá hóa liều đành hướng mũi dùi về phía Tiểu Phàm.
Hi Nguyên túm lấy tay con gái, gằn giọng ra lệnh: "Ngồi xuống!"
"Mẹ! Cô ta đạp chân con!" Lăng Thượng Phi ác nhân cáo trạng trước, chỉ vào Tiểu Phàm, ủy khuất nức nở.
"Ai ôi! Thật xin lỗi. Tiểu Phi, vừa rồi là do anh không cần thận dẫm phải
chân em, anh còn tưởng là dẫm lên chân bàn. Em sẽ không vì thế mà trách
cứ anh Tuấn Vũ chứ?" Hàn Tuấn Vũ cố ý khoa trương cười hỏi.
"Anh
Tuấn Vũ!" Bị Hàn Tuấn Vũ phơi bày lời nói dối, Lăng Thượng Phi trở nên
rất lúng túng, sắc mặt khó chịu nhìn anh, "Anh có phải thích cái con nha đầu xấu xí kia rồi hay không?"
"Có ảnh hưởng gì tới em sao?" Hàn Tuấn Vũ lắc lắc rượu đỏ tay trong, tà mị hỏi ngược lại.
"Em là bạn gái của anh!" Lăng Thượng Phi tức giận dậm chân. Thái độ này của Hàn Tuấn Vũ là sao, anh là đang nói giữa anh và cô không có quan hệ gì
sao, hay là bởi vì anh căn bản cũng không hề coi trọng cô?
"Khi nào thì có chuyện đó?" Hàn Tuấn Vũ nghi ngờ nháy mắt mấy cái, một bộ dáng vẻ mờ mịt.
Lăng Thượng Phi bị lời này của anh giận đến muốn mắng chửi người. Chẳng lẽ
cô không phải bạn gái anh sao? Bất kì ai bên cạnh cũng biết người trong
lòng cô chính là Hàn Tuấn Vũ, sao anh lại không thừa nhận?
"Hàn Tuấn Vũ, lời này của anh là có ý gì?" Lăng Thượng Phi bắt được cổ áo của Hàn Tuấn Vũ, khẩn trương hỏi.
"Tiểu Phi, muốn mất mặt thì con về nhà mất mặt đi! Không nên ở chỗ này la lối om sòm!" Hi Nguyên túm Lăng Thượng Phi ngồi xuống, dùng địa vị của
người mẹ ra lệnh.
"Phu nhân, các vị không cần vì Tiểu Phàm mà gây gổ. Tiểu Phàm ăn no, cháu xin phép về công ty trước." Tiểu Phàm đứng
lên, tràn đầy áy náy nhìn Hi Nguyên.
"Ăn thêm chút nữa, món thịt
bò bít tết trên đĩa cháu còn chưa đụng tới." Hi Nguyên dịu dàng nhìn
Tiểu Phàm, chỉ chỉ vào món bít tết trên đĩa dù đã được cắt ra nhưng vẫn
chưa đụng đến dù chỉ một miếng.
Mặt của Tiểu Phàm có chút hồng.
Cô chỉ là muốn rời khỏi cái trốn thị phi này, không ngờ lại bị phu nhân
nhìn thấu. Cô chỉ đành ngồi xuống, ngượng ngùng tiếp tục ăn cơm.
Lăng Thượng Phi thấy không có ai giúp mình lên tiếng, bèn cầm lấy túi LV của mình lên, tức giận chạy mất.
Hàn Tuấn Vũ dùng ánh mắt dò ý nhìn về phía Hi Nguyên, Hi Nguyên lắc đầu một cái, nói với cậu: "Mặc kệ con bé đi. Đứa nhỏ này càng ngày càng không
ra dáng! Chờ bác Lăng của con trở về, nhất định phải giáo huấn cho nó
một trận mới được!"
Hàn Tuấn Vũ gật đầu một cái, cũng chưa có đuổi theo ngay.
"Tuấn Vũ, bác có chuyện muốn thương lượng với cháu." Hi Nguyên nghiêm nghị
nhìn Hàn Tuấn Vũ, cậu nhóc này có gương mặt tuấn tú ý hệt ác ma, dung
mạo này cho dù đi đến đâu cũng khiến cho người ta nhìn thấy phải thét
chói tai.
"Chuyện gì ạ?" Hàn Tuấn Vũ dùng giọng nói cung kính
hỏi. Hàn Tuấn Vũ đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh ngược lại khiến Tiểu
Phàm không kịp thích ứng. Trong ấn tượng của cô, anh ta chính là một
thiếu gia thích ngồi xe mui trần diễu khắp nơi.
"Công ty có một
đợt đồ trang sức cần quảng bá, Bác muốn để cháu làm người đại diện cho
loạt sản phẩm này." Hi Nguyên cười hưng phấn nói. Thời gian vừa qua cô
có cho ra mắt một bộ sưu tập châu báu với chủ đề “Yêu”, cô cảm thấy
ngoại hình Tuấn Vũ là thích hợp nhất.
"Làm người đại diện?" Hàn Tuấn Vũ liếc mắt nhìn Tiểu Phàm, nở nụ cười tà ác.
Sống lưng Tiểu Phàm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, có loại cảm giác bị người
tính kế. Quả nhiên, Hàn Tuấn Vũ chậm rãi mở miệng, túm cô vào cái bẫy
của anh ta.
"Cái này cũng có thể được, nhưng cháu có một điều kiện." Hàn Tuấn Vũ thần thần bí bí mà cười nói.
"Điều kiện gì?" Hi Nguyên không hiểu nhìn Hàn Tuấn Vũ. Vốn luôn luôn nghe lời nay lại đưa ra điều kiện với cô? Kể từ khi Thương Tễ và Duẫn Nhi cùng
nhau đi Mĩ du học, Tuấn Vũ chính là người luôn gần gũi bên cạnh cô, ở
trong mắt cô, Tuấn Vũ cũng giống như một người con trai thứ hai của cô
vậy.
"Người đại diện nữ phải do cháu chỉ định." Hàn Tuấn lộ ra nụ cười tà “em nhất định phải chết” với Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm càng ngày càng cảm thấy anh ta muốn kéo mình xuống nước, cô cúi đầu, tận lực để cho anh ta không thấy được mặt của cô.
"Thì ra là loại điều kiện này." Hi Nguyên cười lên, cô tin tưởng ánh mắt
Tuấn Vũ, người mẫu cậu chỉ định nhất định sẽ không tầm thường. "Đối
phương không phải là bạn gái của cháu chứ?"
"Ha ha ha!" Hàn Tuấn Vũ ác ý cười lên, "Cháu cũng hi vọng như vậy."
"Cô ấy là ai? Nói thử cho bác gái nghe với nào." Hi Nguyên không khỏi tò
mò. Mặc dù nghe giọng điệu của Tuấn Vũ, biết rõ cậu cũng không yêu con
gái Tiểu Phi của mình, nhưng là mẹ của Tiểu Phi, cô lại cũng không cảm
thấy tức giận, ngược lại thật tò mò người như thế nào mới có thể hấp dẫn được ánh mắt của Tuấn Vũ.
"Chính là vị “Tiểu trư” chỉ biết ăn thịt bò bít tết ngồi bên cạnh bác đấy ạ." Hàn Tuấn Vũ hi hì nói.
"Cháu nói Tiểu Phàm?" Hi Nguyên nhìn về phía Tiểu Phàm.
"Phu nhân, cháu không được." Tiểu Phàm túm túm vạt áo Hi Nguyên, không ngừng lắc đầu. Cô thật hối hận lúc buổi sáng ra cửa đã không làm cho mình xấu đi một chút, khiến ác ma Hàn Tuấn Vũ này chú ý tới cô.
Ánh mắt
Hi Nguyên ở trên mặt Tuấn Vũ và Tiểu Phàm băn khoăn nhìn qua nhìn lại,
tưởng tượng đến bộ dáng những món đồ trang sức của cô đeo trên người
Tiểu Phàm, không khỏi lộ ra nụ cười xinh đẹp: "Tôi lại cảm thấy rất
tốt."
"Quyết định như vậy." Hàn Tuấn Vũ vỗ tay một cái.
"Tôi không đồng ý!" Tiểu Phàm bất mãn bĩu môi trừng mắt về phía Hàn Tuấn Vũ. Cô mới không cần giả tình nhân với anh ta để mà đứng đó cho người ta
chụp hình. Nếu như có thể, cô hi vọng mình có thể không cần tới gần anh
ta với cự lý một mét.
"Em không có quyền phát biểu ý kiến!" Hàn Tuấn Vũ mị hoặc cười nói.
"Tiểu Phàm, coi như cháu giúp cô một chuyện này đi được không." Hi Nguyên
chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, bày ra một bộ dạng nhu nhược trước mặt Tiểu
Phàm.
Tiểu Phàm lập tức mềm lòng gật đầu. Cô có thể cự tuyệt Hàn
Tuấn Vũ, nhưng không cách nào cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì đến từ phía phu nhân Thượng Hi.
Hi Nguyên hài lòng nở nụ cười.