Lạc Kim Vũ ngây ngốc mà đứng ở tại chỗ nhìn Cảnh Tư Hàn bị người nâng ra tới, cô biết hiện tại bản thân nên nói cái gì đó, nhưng miệng mở mở lại nói không nên lời.
Cảnh Tư Hàn nghiêng nói gì đó với người kế bên, người cảnh sát muốn mang anh đến xe cảnh sát đi bệnh viện gấp lại đỡ anh đi khập khiễng tới trước mặt Lạc Kim Vũ.
Người đỡ anh thức thời mà buông lỏng tay, Lạc Kim Vũ theo bản năng đi về phía trước một bước làm anh dựa vào người, Cảnh Tư Hàn lung lay mấy cái, ổn định cơ thể.
Lạc Kim Vũ ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng nhoi nhói, cô còn chưa từng nhìn đến Cảnh Tư Hàn chật vật như vậy.
"Đừng khóc."
Cảnh Tư Hàn đột nhiên nâng tay xoa mặt Lạc Kim Vũ, cẩn thận lại dịu dàng mà thế cô lau nước mắt, giọng nói trầm ổn cũng giống như thường ngày: "Anh nói rồi, có anh ở đây, sẽ không có việc gì."
"Ừm!" Lạc Kim Vũ cắn môi hung hăng gật đầu, nước mắt vừa mới lau lại tràn đầy hốc mắt.
Xe cảnh sát đem một nhà ba người đưa đến bệnh viện gần nhất.
Lạc Kim Vũ bởi vì té ngã mà làm cho vai phải bị trật khớp, nhưng tình huống không nghiêm trọng lắm, được bác sĩ chỉnh lại trở về vị trí cũ.
Cảnh Gia Dịch cũng lập tức được đưa đi rửa ruột, hơn nữa lại thức tỉnh rất nhanh, sau khi kiểm tra quan sát bác sĩ kết luận, bé chỉ là bị ép uống phải thuốc ngủ bình thường, không có vấn đề gì.
Cảnh Tư Hàn mới nghiêm trọng, bởi vì vải dệt bị thiêu đốt dính chặt vào làn da, lúc ấy lại không có cách nào để khẩn cấp xử lý, từ đầu gối trở xuống dưới đều đã chịu bỏng rát nghiêm trọng, nhìn không ra đâu là da đâu là thịt, vừa đến bệnh viện bị đẩy vào phòng giải phẫu ngay.
Còn có Vân Tú Mẫn vì phần vai bị trúng đạn, nên cũng yêu cầu tiến hành giải phẫu.
Lạc Kim Vũ dỗ Cảnh Gia Dịch còn đang sợ hãi ngủ, tính toán đi đến phòng giải phẫu hỏi thăm tình huống của Cảnh Tư Hàn, cô đẩy cửa ra, nghe được hai cảnh sát đã băng bó xong vết thương từ phòng cấp cứu bên cạnh ra tới, vừa đu vừa nói chuyện.
"Vị Cảnh tiên sinh kia phản ứng là thật sự là rất nhanh. Tình hình lúc đó vô cùng khẩn cấp, mấy anh em cũng chưa phản ứng lại đây, anh ta đã đá văng tấm ván gỗ nhào đi vào, thật là hổ thẹn"
"Đúng vậy" Một người cảnh sát khác gật gật đầu đồng ý, cảm khái nói: "Cũng còn may là phát hiện ra bên phải còn có một lối vào khác, bằng không thì thằng bé chắc đã......"
Lạc Kim Vũ mím môi, đi thẳng đến phòng giải phẫu, đã một tiếng trôi qua, đèn phòng giải phẫu vẫn luôn sáng lên.
Cô nhìn chằm chằm vào ánh đèn trong chốc lát, sờ sờ túi tiền, lấy ra di động, nhìn thấy màn hình đã nát. Cô thử đè đè, phát hiện còn có thể dùng, bấm nút mở nguồn, gọi cho Cảnh mẹ.
Cảnh mẹ đã thông qua con đường khác biết được mọi chuyện, giọng hơi khàn, như là mới vừa khóc, nhưng vẫn an ủi Lạc Kim Vũ, nói: "Con cùng Dương Dương đều không có việc gì đã là may mắn lắm rồi, bệnh viện mà mấy đứa đang điều trị không đủ điều kiện y tế, mẹ đã kêu xe cứu thương đến chuyển viện cho Tư Hàn, thực mau sẽ đến. Đến lúc đó con ôm theo Dương Dương cùng nhau lên xe trở về, hay là muốn ở lại làm kiểm tra mới yên tâm."
Lạc Kim Vũ rũ mắt, trong lòng vừa ấm áp lại áy náy.
Cảnh mẹ là thật sự đối xử với cô như con gái ruột, Cảnh Tư Hàn bị thương nghiêm trọng đến như vậy, bà một câu lời nói nặng cũng chưa nói với cô, ngược lại còn quan tâm an ủi.
"Dạ." Lạc Kim Vũ khàn giọng, mở miệng nói: "Cảm ơn bác..... Mẹ."
Quả nhiên như lời Mai Uyển nói, cắt đứt điện thoại không bao lâu, xe chuyển viện đã tới nơi.
Quân Trì cùng Quý Phi cũng nghe đến tin tức tự mình chạy lại đây, Lạc Kim Vũ ôm con đi theo phía sau xe đẩy Cảnh Tư Hàn, cùng nhau leo lên xe cứu thương.
Cảnh Tư Hàn sắc mặt trắng bệch, không biết có phải cố gắng gượng người hay không, trạng thái tinh thần thoạt nhìn còn khá tốt. Cẳng chân đã xử lý sơ, vải quần dính trên chân đã bị tẩy rửa sạch, băng gạc còn đang thấm huyết ra bên ngoài, nhìn qua có chút khủng b0.
Cảnh Gia Dịch từ trên đùi Lạc Kim Vũ bò xuống, đi đến trước đầu cáng cứu thương nhìn ba ba, nhịn không được rớt nước mắt, "hu hu" hỏi Cảnh Tư Hàn: "Ba ba có đau hay không?".
Cảnh Tư Hàn nâng bàn tay lên, xoa xoa đầu con trai, cười cười: "Không đau."
Cảnh Gia Dịch khụt khịt dụi dụi ở trong lòng bàn tay Cảnh Tư Hàn, nói: "Nhưng, chân ba ba chảy rất nhiều máu"
Cảnh Tư Hàn "Ừ" một tiếng, nói: "Chỉ cần con cùng mommy không có việc gì, thì ba ba sẽ không đau."
Lạc Kim Vũ nghe xong lời này, nhanh chóng nhìn anh.
Ngồi ở một bên, Quân Trì xem mọi việc ở trong mắt, há miệng nói với Lạc Kim Vũ: "Chị dâu đừng lo lắng, tố chất trạng thái cơ thể của Tư Hàn rất khỏe, tôi còn nhớ rõ, thời điểm chúng tôi học cao trung, đua xe với người ta xảy ra tai nạn. Tình huống lúc ấy so với hiện tại còn nghiêm trọng hơn nhiều, hiện tại không phải cũng bình thường hay sao? Đàn ông mà, có chút sẹo càng gợi cảm không phải sao?"
Lạc Kim Vũ biết anh là đang an ủi cô, cũng không để ý anh trêu chọc xưng hô hai tiếng "Chị dâu".
Thời điểm từ phòng giải phẫu ra tới, bác sĩ nói: "Bởi vì diện tích bỏng khá nhiều, bao phủ toàn cẳng chân, bị vật thể thiêu đốt tạo thành thương tổn, làm cho cơ bắp cẳng chân có dấu hiệu hoại tử. Tuy rằng đã điều trị bên ngoài, nhưng tạm thời còn không biết có cần yêu cầu cắt chi hay không, đồng thời còn muốn cảnh giác một loạt bệnh biến chứng khác"
Tuy lời bác sĩ nói chỉ là trình bày hậu quả có khả năng sẽ xảy ra, nhưng Lạc Kim Vũ biết, vết thương của Cảnh Tư Hàn cũng không có đơn giản như vậy. Nếu không, vì sao còn cần phải khẩn cấp chuyển viện như vậy?
Cô miễn cưỡng nhìn Quân Trì cong cong môi, không nói chuyện.
Cảnh Tư Hàn vỗ vỗ lưng Cảnh Gia Dịch, nhẹ nhàng đẩy bé về hướng Lạc Kim Vũ: "Đi đến cạnh mommy đi con."
Cảnh Gia Dịch nhấp cái miệng nhỏ nhìn ba ba, cuối cùng vẫn là nghe lời đi đến bên cạnh Lạc Kim Vũ, ôm lấy eo mommy.
Cảnh Tư Hàn nhìn người con gái đang khoác trên người chiếc áo khoác của mình, cẩn thận ôm con vào lòng, chiếc áo khoác lớn quá cỡ, ngay từ đầu nhìn vào đã không thích hợp, giờ phút này ngược lại vừa vặn tốt, đem một lớn một nhỏ đều bao trùm ở bên trong, giống như là anh ôm hai mẹ con vào trong ngực, trong lòng mềm nhũng.
"Trì." Cảnh Tư Hàn rút tầm mắt về, gọi một tiếng.
Quân Trì lập tức ứng, Cảnh Tư Hàn nói tiếp: "Vụ việc lần này cảnh sát hẳn là sẽ không thông báo, nhưng động tĩnh ồn áo không nhỏ, chắc là một vài kênh truyền thông cũng được đến tin tức, chỉ có thể nhờ cậu giúp đỡ xử lý một chút."
Nếu đơn giản là phía bên cảnh sát, thì cũng không cần phải đích thân Quân Trì ra tay, chỉ là vì hiện tại Lạc Kim Vũ cũng coi như có chút tiếng tăm trong ngành giải trí. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, thì không phải riêng tin tức xã hội, mà tin tức giải trí cũng muốn ồn ào.
Cảnh Tư Hàn nói như vậy, chủ yếu là muốn Quân Trì trấn áp phía giải trí.
Lời này Quân Trì nghe hiểu, Lạc Kim Vũ cũng hiểu, đúng là bởi vì nghe hiểu, cho nên cô cảm động, dưới tình huống như vậy, mà Cảnh Tư Hàn còn có thể phân ra tinh thần nghĩ tới tình huống của cô.
Nàng ôm con nhìn người đàn ông đang nằm trên cáng cứu thương, cảm thấy trái tim lại căng nghẹn, đôi mắt lại không tự chủ được mà đỏ lên.
Đến bệnh viện, cha mẹ Cảnh đều đã đứng chờ ở trước cửa bệnh viện, mọi người chào hỏi đơn giản, chạy theo nhân viên y tế đang vội vã đẩy Cảnh Tư Hàn vào phòng giải phẫu.
Trước khi vào phòng giải phẫu, Cảnh Tư Hàn giơ tay nắm lấy tay Lạc Kim Vũ gác ở nhẹ nhàng nhéo nhéo, trấn an nói: "Đừng lo lắng."
Lạc Kim Vũ nắm lại tay anh, gật đầu: "Ừm"
Lần thứ hai giải phẫu tổng cộng tiến hành suốt ba tiếng, Cảnh Tư Hàn lại lần nữa bị đẩy ra từ phòng giải phẫu.
May mắn, bác sĩ tháo xuống khẩu trang nói cho mọi người tin tức tốt: "Giải phẫu rất thành công."
Mọi người cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Cảnh mẹ lại hỏi về tình hình điều trị liệu vết bỏng, bác sĩ cũng nói qua, hiện tại kỹ thuật phẩu thuật thẫm mỹ về da rất tiên tiến, chỉ cần kiên trì điều trị, không bảo đảm sẽ giống như trước, nhưng cũng sẽ không khác làn da người thường là mấy.
Không lâu sau, tình huống về Vân Tú Mẫn cũng truyền tới.
Vết thương bị súng bắn cũng không nghiêm trọng, sau khi giải phẫu cũng đã thức tỉnh, chỉ là hình như thần trí xuất hiện vấn đề, đồng thời trong báo cáo kiểm tra bên phía bệnh viện cho biết, Vân Tú Mẫn đã mắc phải bệnh ung thư cổ tu cung thời kì cuối.
Lạc Kim Vũ nghe tin tức này vẫn không có biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc, Vân Tú Mẫn bản tính cố chấp, tinh thần nhất định có vấn đề, từ lúc bà ta tra tấn nguyên chủ liền nhìn ra được, chỉ là sau lại không biết tại sao có thể khống chế được.
Hiện tại lại bởi vì biết được bản thân mắc bệnh ung thư, cũng tận mắt nhìn thấy con gái chịu đủ tra tấn bởi ốm đau bệnh tết rồi chết đi nên sau đó lại phát điên muốn kéo cô cùng Dương Dương đồng quy vu tận.
Cũng may ông trời có mắt, thiện ác có báo.
Hết chương 89