Cảnh Tư Hàn chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh từ phía sau lưng dâng lên, nước tiểu đều bị nghẹn trở ngược về, anh chống lại tầm mắt lạnh lùng tàn khốc của Lạc Kim Vũ, thân thể hơi hơi nghiêng sang một bên, chấp nhận số mệnh mà thở dài một hơi, hỏi: "Em hãy để anh về phòng choàng cái áo rồi nói sau?"
Lạc Kim Vũ không lên tiếng, xoay người rời khỏi.
Cảnh Tư Hàn trở về phòng khoát lên người một chiếc áo choàng ngủ, vạt áo rộng thùng thình che khuất bộ phận s1nh lý phản ứng vào buổi sáng. Đi đến phòng khách, anh nhìn Lạc Kim Vũ đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, gương mặt không cảm xúc ngồi chờ anh giải thích.
Xuất phát từ chột dạ, anh chọn một vị trí ngồi xa tầm tay Lạc Kim Vũ, cách bàn trà hình chữ nhật, ngồi ở phía đối diện.
"Nghĩ kỹ nên bịa ra cái gì chưa?" Lạc Kim Vũ không mặn không nhạt mà mở miệng, lời này nghe ra có chút giống như đang đùa giỡn, nhưng trong giọng nói của cô lại không có nửa phần vui đùa.
Cảnh Tư Hàn cảm thấy bản thân sống hơn nửa đời người, chưa từng bao giờ thấp thỏm giống như bây giờ, anh mím môi: "Không bịa chuyện."
Lạc Kim Vũ cau mày hoài nghi mà nhìn anh, dường như đang đánh giá những lời này của anh, mức độ đáng tin là bao nhiêu.
Cảnh Tư Hàn cảm nhận được tầm mắt nghi ngờ của cô dừng ở trên người anh, cười khổ một tiếng, nói: "Thật sự, em có cái gì muốn hỏi, anh khẳng định sẽ trả lời đúng sự thật."
Lạc Kim Vũ không khách khí, nói: "Cho nên cái gọi là vấn đề tâm lý tạo thành kết quả không cử, là giả?"
Cảnh Tư Hàn không nghĩ tới Lạc Kim Vũ nói trắng ra hai chữ "Không cử" như vậy, mặt già đỏ lên vì xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Đúng vậy."
"Nhưng lúc ấy bị thương là thật sự, điều trị hết vết bầm tím thì không có vấn đề gì" Tuy rằng thừa nhận chuyện anh lừa gạt cô, Cảnh Tư Hàn vẫn là nhịn không được muốn biện giải cho bản thân một câu.
Lạc Kim Vũ nghe xong bình tĩnh lạ thường, hỏi tiếp: "Vậy bệnh án cùng kết quả chẩn đoán tâm lý....., cũng đều là giả?"
"Ờ, dùng một chút quan hệ." Cảnh Tư Hàn li3m li3m môi.
Trong lúc Lạc Kim Vũ ngồi chờ anh, ở trong phòng khách cũng đã suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân anh làm như vậy, không ngoài là tiếp cận cô với con trai thôi.
Thật ra chuyện này cũng không có gì to tát, nhưng cô chỉ là không thể tưởng tượng được, người đàn ông thành đạt cao ngạo như Cảnh Tư Hàn, lại nói dối về chuyện tổn hại đến sự tôn nghiêm của phái mạnh như vậy.
Không khỏi nhớ đến thời điểm lúc cô vừa mới xuyên vào thế giới này, Cảnh Tư Hàn rất cao ngạo, là một đóa hoa thanh cao lạnh lùng lại vô cùng độc miệng, giống như là chỉ cần nhiều lời một câu với cô đều là khinh thường đối với bản thân.
Mà hiện tại.....
Lạc Kim Vũ như vậy nghĩ, liếc mắt nhìn người đang ngồi đối diện mình, đôi tay lịch sự mà đặt ở trên đầu gối, giống một học sinh phạm phải sai lầm bị Chủ Nhiệm Giáo Dục bắt được, tức khắc cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười.
* Chủ Nhiệm Giáo Dục trong trường học bên Trung nôm na là Quản sinh bên mình.
Phát hiện tâm lý của bản thân đột nhiên biến hóa, Lạc Kim Vũ hơi kinh ngạc. Tuy rằng cách làm này của Cảnh Tư Hàn có chút không sáng rọi, nhưng lại được xem như là thành công.
Hiện tại, không chỉ có mình Cảnh Gia Dịch gần gũi với anh, mà ngay cả bản thân cô cũng không biết khi nào thay đổi thái độ, càng ngày càng ỷ lại anh.
Nếu nói, ngay từ đầu là mang tiếng chịu trách nhiệm cho hành vi đó, nhưng sau đó, khi dần dần phát hiện tình cảm của Cảnh Tư Hàn, thì thái độ lại thay đổi cộng thêm một chút lòng hư vinh của phái nữ.
Vậy hiện tại thì sao?
Lạc Kim Vũ đột nhiên nhớ tới hình ảnh đêm qua hai người vai kề vai cùng ngồi xem bộ điện ảnh đầu tiên của cô, tâm tình lúc đó của cô...... Bổng nhiên trong lòng cảm giác được một chút dao động, cô ngồi ngay ngắn, sắc mặt lãnh đạm nói:
"Nếu Cảnh tiên sinh cũng không có bất kỳ chứng bệnh nào yêu cầu tiếp cận hiện trường để tiến hành trị liệu tâm lý, vậy xin mời anh ngay hôm nay hãy dọn khỏi nơi này dùm tôi."
Đây là câu mà Cảnh Tư Hàn đã dự kiến sẵn trong lòng, nhưng chính tai nghe Lạc Kim Vũ nói ra thì lại khác, anh vẫn có một chút đau lòng.
Nhưng lừa gạt chính là lừa gạt, anh nói dối, Lạc Kim Vũ tức giận vốn dĩ cũng là bình thường, hiện tại đề nghị anh dọn đi ra ngoài cũng là điều đương nhiên. Nhưng có lẽ là do trong khoảng thời gian này tới nay, không khí giữa hai người khá hài hòa tự nhiên, cho nên làm anh có một chút chờ mong.
Chờ mong Lạc Kim Vũ có thể nhìn đến sự chân thành trong lời nói dối của anh, có thể tha thứ cho sự dấu diếm của anh.
Nhưng hiển nhiên, điều chờ mong này lại rơi vào khoảng không. Giờ phút này, Cảnh Tư Hàn đột nhiên hiểu được tâm tình trước kia của Lạc Kim Vũ khi bị anh đối xử lạnh nhạt.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, Cảnh Tư Hàn cũng không có chuẩn bị kịp tâm lý, cho nên không cách nào sắp xếp được ý nghĩ. Rốt cuộc, anh đã ở chỗ này suốt mấy tháng, dù là phòng ngủ, hay là toàn bộ căn nhà, anh giống như một chú kiến chăm chỉ, chuyển dần đồ của bản thân vào trong ổ, từng món từng món một, bây giờ trong nhà mỗi ngóc ngách đều có rất nhiều đồ vật của anh.
"Hôm nay thời gian có hạn, chỉ có thể mang đi một vài đồ vật thường dùng, dư lại thời gian lại đến đây dọn tiếp, có thể chứ?" Cảnh Tư Hàn đẩy một cái vali từ trong phòng ngủ phụ ra tới.
Lạc Kim Vũ không tiếng động gật gật đầu, nhưng lại khi xoay người, trong nháy mắt nói: "Ăn bữa sáng lại đi đi."
Cảnh Gia Dịch nhìn Cảnh Tư Hàn đẩy cái vali đi ra, chớp đôi mắt hỏi: "Ba ba lại muốn đi công tác sao?"
Suốt mấy tháng qua Cảnh Tư Hàn chưa từng rời khỏi bé quá lâu, nên khi thấy vali, Cảnh Gia Dịch còn tưởng rằng ba ba cũng giống như trước kia, chuẩn bị bận đến nỗi không có thời gian chơi với bé.
Cảnh Tư Hàn nhìn Lạc Kim Vũ, phát hiện cô đang sắp xếp bàn ăn, không nói gì, nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào, liền mơ hồ mà trả lời một câu cho có lệ.
Bữa sáng hôm nay, trừ bỏ Cảnh Gia Dịch cái gì cũng không biết, ăn ăn uống uống nói cười vui vẻ như thường ngày, còn lại hai người lớn cũng không ăn được bao nhiêu.
Lạc Kim Vũ đã chuẩn bị xong lễ vật chúc tết cho cha mẹ Cảnh, tràn đầy ha ba túi lớn.
Cảnh Tư Hàn thấy, liền nói: "Anh cũng muốn trở về nhà, tiện đường cùng đi đi?"
Lạc Kim Vũ còn chưa có mua xe, đoàn đội lại đang trong kỳ nghỉ đông, cô còn mang theo con trai lại còn xách theo nhiều quà tặng như vậy, mà bây giờ cô cũng không phải diễn viên nhỏ không có tiếng tăm gì như trước kia.
Tuy rằng tạm thời còn không tính ra thứ hạng, nhưng hiện giờ poster của T&F cũng đã treo khắp nơi, mà bộ điện ảnh thứ nhất của cô cũng đã chính thức công chiếu, đi ra ngoài cũng không phải rất phương tiện, liền không cự tuyệt: "Làm phiền."
Cảnh Tư Hàn im lặng xách túi thay cô, một cái tay khác đẩy vali, hướng thang máy mà đi.
Lạc Kim Vũ lấy khẩu trang mang lên, bế con trai, đi theo phía sau anh.
Trên đường đi, trừ bỏ Cảnh Gia Dịch thường thường nói vài câu, không khí bên trong xe vẫn luôn nặng nề.
Xe mới vừa vào sân, Cảnh mẹ cùng Cảnh ba đã đứng ở cửa chào đón bọn họ. Nhìn thấy Lạc Kim Vũ ôm Cảnh Gia Dịch xuống xe, Cảnh mẹ lập tức bỏ lại ông xã đi lên tiếp đón.
"Chúc bà nội năm mới vui vẻ" Cảnh Gia Dịch thân thiết chào hỏi.
Cảnh mẹ cười tủm tỉm trả lời lại một câu, vuot ve khuôn mặt nhỏ của cháu trai, nói: "Dương Dương thật ngoan"
Lạc Kim Vũ đặt Cảnh Gia Dịch xuống đất, nắm tay nhỏ làm bé tự mình đứng, nhìn Cảnh mẹ cười, nói: "Bác gái năm mới vui vẻ, con dẫn Dương Dương tới để chúc tết bác trai cùng bác gái"
Cảnh mẹ nghe cô thưa một tiếng "Bác gái", trong lòng còn có một chút tiếc nuối. Tuy rằng từ sau khi Lạc Kim Vũ rời khỏi Cảnh gia liền sửa lại xưng hô, nhưng thằng con trời đánh tối hôm qua một đêm chưa về, sáng nay lại cùng nhau trở về. Ít nhiều gì bà cũng có một vài suy đoán cùng chờ mong.
Nghĩ thầm, không được bao lâu thì Lạc Kim Vũ có thể mang theo Dương Dương trở về ở. Thậm chí còn nghĩ đến chuyện bọn họ sau khi kết hôn sẽ sinh thêm cho bà một cô cháu gái xinh xắn đáng yêu, một trai một gái ghép thành một chữ tốt vô cùng hoàn mỹ.
*Bộ tử (con trai) 子+ 女bộ nữ ( con gái) = 好chữ Hảo (tốt đẹp). Người Trung Hoa xa xưa cho rằng, con trai tượng trưng cho Dương, con gái tượng trưng cho Âm, Âm Dương hài hòa mọi chuyện đều tốt. Trong một gia đình phải có Dương có Âm thì nhà đó mới cân bằng, tốt đẹp, hoàn hảo.
"Mẹ đã ngồi chờ trong phòng khách từ lúc nhận được điện thoại của con" Cảnh mẹ liếc thằng con trời đánh đang bước xuống xe, rồi vòng ngược ra cốp xe lấy đồ, trong lòng âm thầm nghĩ một câu "Thật vô dụng" Trên mặt lại vẫn duy trì nụ cười, nhìn kỹ Lạc Kim Vũ vài lần, có chút đau lòng mà nói: "Đóng phim rất mệt đi? Nhìn con còn gầy hơn trong TV"
Lạc Kim Vũ lắc đầu: "Vì hiệu quả màn ảnh nên cố ý gầy một chút, có bác sĩ chuyên môn dinh dưỡng theo dõi tình trạng sức khỏe, hiện tại đang tăng dần thể trọng, mẹ không cần lo lắng."
Nói, cô nhìn Cảnh Tư Hàn mở ra cốp xe, liền buông tay Cảnh Gia Dịch ra, đi qua đi giúp anh lấy túi quà ra tới: "Con có mua chút thực phẩm dinh dưỡng cho hai bác, nếu cảm thấy có hiệu quả, thì cứ gọi cho con, con sẽ mua đưa lại đây."
"Mẹ và ba...... Bác trai cùng bác cũng không thiếu cái gì, con với Dương Dương ở bên ngoài vất vả, nên để dành tiền phòng thân, đừng tiêu tiền bậy bạ".
"Đây là tấm lòng của con, hai bác cứ nhận lấy đi" Lạc Kim Vũ cười cười, nói.
"Vậy cũng không cần phải mua nhiều như vậy" Cảnh mẹ giận nói một câu, dư quang quét đến cái vali trong cốp xe kia, không khỏi ngẩn người.
Mà Cảnh Tư Hàn cũng đã đem mấy túi quà tặng toàn bộ xách ra tới, ấn nút điều khiển trên chìa khóa xe, cốp xe chậm rãi khép lại dưới mi mắt của bà.
Dù sao Cảnh mẹ cũng đã sống hơn nửa đời người, lập tức liền phát hiện sắc mặt con trai có chút không đúng, nhưng giờ phút này cũng không tiện hỏi, gương mặt bình tĩnh kéo Lạc Kim Vũ vào nhà.
Mọi người nối đuôi đi vào trong nhà, Cảnh ba tự mình pha trà. Ngồi xuống trong phòng khách uống ly trà ấm cơ thể, Lạc Kim Vũ cười sờ sờ đầu Cảnh Gia Dịch, nói: "Còn nhớ rõ những gì mommy dạy con sao?"
"Nhớ rõ" Cảnh Gia Dịch bập bẹ nói, nhảy xuống sô pha đi đến trước mặt ông nội bà nội, quy cũ lễ phép mà quỳ trên mặt đất, lạy hai người ba cái, tiếp theo sau ngẩng đầu nói lời chúc tết: "Chúc ông nội bà nội thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi"
Cảnh cha Cảnh mẹ giật mình hạnh phúc mà nhìn Lạc Kim Vũ, lập tức đứng dậy ôm cháu trai đích tôn vào trong ngực, vui vô cùng nói: "Ngoan ngoan ngoan! Dương Dương nhà chúng ta cũng phải khỏe mạnh hạnh phúc trưởng thành thành tài"
Con cháu quỳ lại chúc tết ông bà, người lớn trong nhà là phong tục của Du Thành, hai năm trước cháu trai còn nhỏ, vốn từ vựng không nhiều, đều là nguyên chủ ôm bé trong tay rồi thay bé nói lời chúc.
Cha mẹ Cảnh không nghĩ tới, năm nay lại có thể chính tai nghe được lời chúc phúc từ miệng cháu trai đích tôn, đương nhiên vô cùng vui vẻ. Lập tức lấy bao lì xì to đã chuẩn bị từ sớm từ trong túi ra, nhét vào trong tay nhỏ của Cảnh Gia Dịch: "Đây là tiền mừng tuổi ông nội bà nội cho con, chúc Dương Dương của chúng ta sang năm mới bình bình an an, mau ăn chóng lớn, càng ngày càng ngoan"
Cảnh Gia Dịch ôm hai cái bao lì xì to, " chụt chụt" hôn trên mặt mỗi người một cái, tỏ vẻ cảm ơn.
Cảnh mẹ vuốt vị trí được bé hôn qua, quá hạnh phúc, ngay cả Cảnh ba, người xưa nay luôn nghiêm túc cũng cong con mắt cười rộ lên, toàn bộ phòng khách vô cùng hoà thuận vui vẻ.
Một lát sau, Cảnh mẹ ôm Cảnh Gia Dịch nhìn Lạc Kim Vũ vẫy vẫy tay, cô liền vòng qua bàn trà đi qua, Cảnh mẹ lại móc ra một cái bao lì xì to từ một cái túi khác đặt vào trong lòng bàn tay cô.
Lạc Kim Vũ sửng sốt, ngay sau đó liền muốn đẩy trở về: "Cái này...... Con lớn già đầu rồi, sao còn có thể lấy tiền mừng tuổi....."
Cảnh mẹ đè lại tay cô, giả vờ oán trách nói: "Con là con cháu trong nhà, lại đây chúc tết hai ông bà già này, đương nhiên là có thể lấy tiền mừng tuổi rồi. Áp tuổi áp tuổi, ngăn chặn tà ám, bình bình an an"
Ngồi một bên, Cảnh ba cũng lấy ra một cái bao lì xì đè ở mặt trên, nói: "Người lớn cho, không thể từ chối. Nhận lấy đi, đều là ý tốt của hai ông bà già này."
Tuy là như vậy, nhưng Lạc Kim Vũ vẫn là có chút ngượng ngùng.
Lúc này, vẫn luôn nằm trong lòng ngực Cảnh mẹ, cậu bạn nhỏ Dương Dương nhìn toàn bộ quá trình, ngồi cũng không yên, mở ra tay nhỏ chìa hai bao lì xì của bé đè chặn vào trong tay mommy, vui rạo rực nói: "Mommy, đây là tiền mừng tuổi con cho mommy nè nha"
Giọng nói trẻ con vừa cất lên, mọi người trong phòng đều nở nụ cười.
Tới gần giờ ăn cơm trưa, thừa dịp Lạc Kim Vũ đi vào phòng bếp giúp má Trương một ta, Cảnh mẹ nắm lấy cơ hội kéo thằng con trời đánh sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện sao lại thế này, tối hôm qua không phải con ngủ lại nhà Kim Vũ hay sao?"
"Dạ." Cảnh Tư Hàn thấp giọng trả lời.
"Vậy cái vali trong cốp xe là chuyện như thế nào?"
Cảnh Tư Hàn không muốn nói đến chuyện này, nhíu mày nói: "Không có việc gì, mẹ hỏi làm gì?"
Nhân gian có câu "hiểu con không ai bằng mẹ", Cảnh mẹ liếc một cái, trực tiếp vạch trần, nói: "Không có việc gì? Nếu thật sự không có việc gì mày cần gi giấu giấu diếm diếm không muốn để mẹ thấy? Tối hôm qua mẹ không thấy con xách vali ra cửa, con cũng đừng nói là nó vẫn luôn ở trên xe, mẹ không tin."
Cảnh Tư Hàn nhấp môi, nhìn thoáng qua bóng dáng Lạc Kim Vũ bận rộn trong bếp, cuối cùng không tình nguyện mà mở miệng, nói: "Còn có thể thế nào, bị người ta đuổi ra ngoài đó"
Hết chương 85