Cảnh Tư Hàn đương nhiên đoán được Lạc Kim Vũ lo lắng cái gì, anh mở di động mở phần mềm camera theo dõi, trên màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh Cảnh Gia Dịch nhắm mắt ngủ ngon lành.
"Thời điểm trên đường đến đây đã ngủ trên xe." Cảnh Tư Hàn thấp giọng nói một câu, đưa điện thoại di động đưa cho cô, lúc giao tiếp không thể tránh né mà đụng tới đầu ngón tay đối phương. Mặc dù độ ấm trong xe đã ấm dần lên, nhưng tay Lạc Kim Vũ vẫn rất lạnh.
Anh nhìn thấy một giọt nước từ trên trán chảy xuống đầu tóc nhiễu từng giọt từng giọt trên màn hình di động, sau đó nhanh chóng bị hủy diệt bởi đầu ngón tay tái nhợt của cô, mày không khỏi nâng lên.
Lúc còn ở phim trường, anh nhìn thấy Lạc Kim Vũ thì đã cảm thấy cô ốm đi rất nhiều, ngay từ đầu còn tưởng rằng là do hóa trang, cho đến khi nâng cô lên từ trên mặt đất, mới phát hiện cô xác thật là nhẹ đến đáng sợ.
Cảnh Tư Hàn nhớ tới lúc ở thành phố N, anh ôm cô từ trong biển lên máy bay trực thăng, Lạc Kim Vũ vẫn luôn vô ý thức mà gắt gao nằm ở trong lòng ngực anh, khi đó anh còn cảm thấy khung xương của cô tuy nhỏ, nhưng bế lên lại vô cùng mềm mại có chút thịt.
Nhưng cho tới bây giờ, cũng bất quá hơn một tháng, xương bả vai lại đột hiện lần lượt hiện lên, ốm đến không thể ốm hơn.
Đây là đoàn phim mà Quân Trì nói sẽ mang lại giải thưởng cho nó?
Cơ thể mẹ của con trai anh manh mai đầy đặn, bị bóc lột áp bức giờ chỉ còn một khung xương cốt. Cảnh Tư Hàn ấn đường nhăn thành chữ xuyên 川, trong lòng mắng Quân Trì máu chó phun đầy đầu.
Lạc Kim Vũ xuyên thấu qua màn hình di động nho nhỏ, dùng tầm mắt miêu tả hình dáng thân thể nho nhỏ vài lần, lúc này mới rất là không tha trả điện thoại di động lại cho Cảnh Tư Hàn: "Cảm ơn."
Cảnh Tư Hàn bỏ điện thoại di động vào lại túi tiền, quay đầu nhìn thấy Lạc Kim Vũ vén hết tóc ra phía sau, sau đó gỡ khăn lông trên người ra lau tóc, bàn tay đặt ở trên đầu gối nắm thật chặt, cuối cùng vẫn không có vươn tay ôm cô vào lòng, mà thúc giục tài xế: "Chạy nhanh một chút."
Bởi vì không ai nói chuyện, bên trong xe rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh lau tóc của Lạc Kim Vũ.
Cảnh Tư Hàn dựa lưng vào ghế, hơi hơi nghiêng đầu không chớp mắt mà nhìn động tác lau tóc của cô, giống như xem thế nào cũng không đủ.
Quả thật là lòng tham của con người không có đáy, lúc ở cách xa ngàn dặm thì rất muốn gặp mặt, nhưng giờ phút này người đã ở trước mắt, lại chỉ muốn ôm người đó thật chặt vào lòng.
Khăn lông màu trắng bỗng chốc nhiễm một màu đỏ ậm, xâm nhập vào tầm mắt Cảnh Tư Hàn, trong lòng nhảy dựng, tay so não phản ứng còn nhanh, đợi lấy lại tinh thần, tay của người nào đó đã nằm trọn ở trong lòng bàn tay anh.
"Cô bị thương." Giọng nam trầm thấp rầu rĩ, mang theo chút không vui.
Cánh tay đột nhiên bị nắm, làm Lạc Kim Vũ hoảng sợ, cô nhíu nhíu mày muốn rút ra, nhưng cô mới hơi dùng sức, Cảnh Tư Hàn lại nắm chặt thêm: "Đừng nhúc nhích."
Lạc Kim Vũ hơi giẫy giụa, nhưng biên độ lại không tự giác nhẹ đi nhiều, tầm mắt của cô dừng ở trên cánh tay, nhìn từ bàn tay tới cùi chỏ, khúc thì bầm khúc thì trầy da.
Là cảnh quay nhào vào đầu xe bị máng ngã, lúc ấy có chảy ra chút máu, chỉ dùng nước muối rửa tiêu độc, không có thời gian xử lý vết thương, vì thấy máu cũng nhanh ngừng nên không để ý. Giờ phút này lại có chút máu chảy ra, chắc là lúc bị Khúc Phỉ Nhi đẩy ngã sau cọ trúng vết thương cũ.
Vốn dĩ cũng không có cảm giác đau, lúc này bị Cảnh Tư Hàn nắm chặt nhìn chằm chằm, khiến Lạc Kim Vũ ẩn ẩn sinh ra chút đau đớn, cô không được tự nhiên mà nói: "Vết thương nhỏ, trở về tiêu độc ngày mai sẽ......"
Nói còn chưa dứt lời, đã bị người nào đó lạnh lùng trừng mắt liếc một cái, Lạc Kim Vũ theo bản năng im lặng, Cảnh Tư Hàn lấy một cái khăn tay từ trong túi áo vest ra, cẩn thận quấn lên vết thương.
Mãi cho đến khi xuống xe, sự khác thường từ trong đáy lòng của cô cũng không có biến mất.
Cảnh Tư Hàn...... Đang dùng hành động để quan tâm cô? Cho ra kết luận này, cơ thể Lạc Kim Vũ run lên một chút, Cảnh Tư Hàn sẽ biết quan tâm cô? Sao có thể? Tuyệt đối là ảo giác.
"Lạnh?" Giọng nam trầm thấp đúng lúc vang lên ở bên tai cô.
Lạc Kim Vũ ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Cảnh Tư Hàn: "Tôi không sao...... ách xì"
Cảnh Tư Hàn không nói gì, chỉ yên lặng di chuyển sang phía bên trái, ngăn cản luồng gió đêm thổi tới.
Lạc Kim Vũ:......
Không thích hợp. Quá không thích hợp.
Lạc Kim Vũ nương theo động tác xoa mũi cụp mắt xuống, cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong nửa tiếng qua, xác định hành vi của Cảnh Tư Hàn xác thật thuộc về tính từ "Quan tâm", chỉ là động cơ quan tâm, lại khiến cô nhíu mi.
Khả năng lớn nhất không ngoại trừ có quan hệ với Dương Dương, trước đó cô từng nghĩ đến việc Cảnh Tư Hàn bởi vì bị thương rất có khả năng sẽ tranh đoạt quyền nuôi dưỡng Dương Dương với cô.
Nhưng cô không phải người không nghề nghiệp, không có đủ kinh tế để nuôi con. Lạc Kim Vũ luôn ở bên cạnh chăm sóc Cảnh Gia Dịch từ lúc sinh ra cho đến giờ, thẩm phán nhất định sẽ nghiêng về phía cô.
Cho nên Cảnh Tư Hàn là nghĩ đến điểm này, quyết định ra tay từ chỗ cô? Nếu là nguyên chủ, thì khi nhìn thấy Cảnh Tư Hàn buông dáng người tới dỗ dành, khả năng thật đúng là sẽ nguyện ý chủ động giao ra quyền nuôi dưỡng. Chỉ tiếc cô không phải nguyên chủ, mấy thủ đoạn đó không hề có tác dụng với cô.
"Cẩn thận." Cái trán đụng phải lòng bàn tay ấm áp, Lạc Kim Vũ ngẩng đầu, nhìn đến cửa kính trước mặt mình.
Giọng của Cảnh Tư Hàn nghe tới có chút bất đắc dĩ: "Đi đường đều có thể ngẩng người sao?"
Lạc Kim Vũ chớp chớp mắt, giấu cảm xúc vừa rồi đi: "Nghĩ đến kịch bản"
Cảnh Tư Hàn không có bắt giữ tia bài xích trong đáy mắt cô, đi theo phía sau đi vào khách sạn.
Phòng Lạc Kim Vũ ở tầng mười, mà Cảnh Tư Hàn lại ở tầng cao nhất. Đi ra thang máy, nhìn đến cửa thang máy phía sau đả đóng lại đang đi lên tiếp, Dụ Phương Phương choàng bả vai Lạc Kim Vũ, làm mặt quỷ hỏi:
"Mối quan hệ giữa em với vị Cảnh tổng này rốt cuộc là gì? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự tội sẽ nặng thêm"
Lạc Kim Vũ không dấu diếm, đơn giản giới thiệu một câu: "Anh ta chính là ba của Dương Dương."
Dụ Phương Phương sửng sốt, chuyện Lạc Kim Vũ có con, người trong đoàn đội đều biết đến, cô còn xem qua ảnh cùng mấy đoạn video của hai mẹ con Lạc Kim Vũ, đáng yêu đến mức cô muốn la lên, đã đơn phương định ra vị trí mẹ nuôi.
Nhưng cô chưa bao giờ hỏi qua thân phận cha của thằng bé. Rốt cuộc nếu không xảy ra việc gì thì có người con gái nào chấp nhận lựa chọn làm single mom? Nếu đó là chuyện đau lòng, thì không cần thiết nhắc tới.
Dụ Phương Phương từng ngầm suy đoán, có thể là cha của thằng bé đã không còn nữa. Lúc này đột nhiên biết được vị Cảnh tổng vừa đẹp trai vừa cao to, lại vô cùng có tiền vừa rồi chính là ba ruột của con trai Lạc Kim Vũ, không khỏi có chút ngốc người ra.
Căn cứ quan sát của cô lúc còn ở trong xe, vị Cảnh tổng này có tình ý với Kim Vũ, Mà để một người con gái nguyện ý sinh con cho người đàn ông, thì người con gái đó phải rất yêu người đó. Nhưng nếu đều thích lẫn nhau, ngay cả con cũng đều có, tại sao lại không ở bên nhau? Chẳng lẽ...... Cảnh tổng là người đã có gia đình?
Tra nam.
Bổ não xong, Dụ Phương Phương ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ Cảnh Tư Hàn một trận, sau đó trộm liếc mắt nhìn Lạc Kim Vũ, không dám tiếp tục hỏi tiếp, nhanh chóng xẹt thẻ mở cửa phòng, đẩy Lạc Kim Vũ chạy nhanh vào phòng tắm, làm bộ cái gì cũng chưa nghe qua.
Trong lòng Lạc Kim Vũ đều là hình ảnh đang nằm ngủ của Cảnh Gia Dịch, vội vàng nhanh chóng tắm rửa, Dụ Phương Phương thấy cô sáy khô tóc đã khẩn cấp đẩy cửa ra, đã đoán được nàng muốn đi đâu, trong lòng thay cô cảm thấy không đáng giá, nhưng lại không thể lên tiếng can ngăn, bắt cô phải uống hết bình trà gừng rồi mới cho đi.
Lạc Kim Vũ ngại nóng, chỉ nhấp hai miếng, đậy nấp bình giữ nhiệt lại, nói: "Em sẽ mau chóng trở lại thôi, đến lúc đó lại uống tiếp."
Dụ Phương Phương tiếp nhận cái bình, nhìn bóng dáng Lạc Kim Vũ vội vàng xoay người, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Lạc Kim Vũ cũng không biết bản thân cô ở trong lòng trợ lý đã biến thành một cô nàng ngốc nghếch vì tình yêu mà ép dạ cầu toàn, cô bấm thang máy đi lên tầng cao nhất, tìm đúng số phòng, ấn chuông cửa.
Thực mau, cửa được người từ bên trong kéo ra, máy sưởi từ trong phòng ập vào trước mặt. Phần trên, Cảnh Tư Hàn chỉ mặc một cái áo sơmi màu trắng, cổ tay áo vén tới gần cùi chỏ, thấy cô đến nhanh chân lui ra phía sau một bước: "Bên ngoài lạnh, mau vào trong."
Lạc Kim Vũ đi vào, Cảnh Tư Hàn duỗi tay chỉ chỉ hướng phòng ngủ chính: "Ở bên trong."
"Cảm ơn." Lạc Kim Vũ nhìn anh gật đầu, bước nhanh đi qua, nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, rón ra rón rén đi tới mép giường.
Cảnh Tư Hàn đứng ở cạnh cửa, nhìn người con gái bước đi nhẹ nhàng, ngồi ở mép giường, vươn tay vuốt đầu con trai, lại cẩn thận dịch chăn cho bé, lẳng lặng mà nhìn một hồi lâu, cuối cùng khom lưng hôn một cái ở trên trán bé.
"Sao không ở lại lâu một chút?" Nhìn Lạc Kim Vũ đi ra, Cảnh Tư Hàn hỏi.
"Sợ đánh thức thằng bé." Lạc Kim Vũ lắc đầu, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Cảnh Tư Hàn: "Sao anh lại tới đây? Còn mang Dương Dương theo."
"Sau khi cô đi đóng phim, cảm xúc của Dương Dương lên xuống thất thường, mấy ngày nay cô không có thời gian video call với thằng bé, làm Dương Dương ăn không ngon ngủ không tốt, còn trộm trốn trong phòng khóc, tôi đành phải mang thằng bé tới tìm cô." Cảnh Tư Hàn nghiêm trang trợn mắt nói nói dối.
Lạc Kim Vũ nghe xong nặng nề thở dài, Cảnh Tư Hàn nhìn vẻ mặt cô có vẻ tự trách, cũng nhịn không được đau lòng, hối hận bản thân nói quá khoa trương chút, anh đang muốn mở miệng an ủi, chuông cửa lại vang lên.
"Yêu cầu tôi tạm thời lảng tránh sao?" Lạc Kim Vũ cho rằng anh có hẹn.
"Không cần, là room service." Cảnh Tư Hàn bước chân dài đi đến cạnh cửa, từ trong tay nhân viên khách sạn tiếp nhận đồ ăn, xoay người vào phòng: "Tôi dặn đầu bếp nấu chút canh gà gừng cho cô, nhân lúc còn nóng mau uống đi."
Nét mặt Lạc Kim Vũ vẫn bình thường, nhưng trong lòng lại phỉ nhổ hành động của anh. Hừ! Còn tới, viên đạn bọc đường vô dụng đối với tôi, tôi sẽ không trao cho anh quyền nuôi dưỡng con trai.
"Cảm ơn." Lạc Kim Vũ không có cự tuyệt, nàng ngồi ở trên sô pha, bưng chén lên múc một muỗng uống lên hai hốp, hỏi: "Anh...... Gần đây có tốt hơn không?"
Cảnh Tư Hàn hồi lâu không có nói tới đề tài này, trước tiên còn không có phản ứng lại Lạc Kim Vũ hỏi chính là cái gì, ngẩn người mới nhớ tới "Bệnh kín" của mình, anh ho nhẹ một tiếng, nói: "Tuy rằng không có gì tiến triển, nhưng bác sĩ nói còn có thể."
"Vậy là tốt rồi." Lạc Kim Vũ nghe vậy gật gật đầu, nói: "Tôi gần nhất cũng có chú ý tin tức về chuyện này, nghe nói tỉnh C có một vị bác sĩ trung y rất có danh tiếng, nếu không đợi kết thúc bộ điện ảnh này, tôi đi với anh đến đó thử xem?"
Cảnh Tư Hàn trong lòng là khổ mà không nói nên lời, thật vất vả mới có thể ngồi xuống tâm sự cùng Lạc Kim Vũ, anh là thực sự rất vui vẻ, nhưng có thể đừng nói đến vấn đề "Không cử" này hay không?
Cảnh Tư Hàn cứng đờ mà cười cười, cũng chỉ có thể phụ họa: "Ok, nếu bên này vẫn luôn không có tiến triển, thì đi thử xem."
Lạc Kim Vũ nhìn thấy anh miễn cưỡng tươi cười không khỏi khựng người một chút, ngay từ đầu cô tính nói nếu thật sự không được, thì còn có thể làm ống nghiệm, anh vẫn có thể có con với người mình yêu được, không nhất định phải dốc hết tâm tư ở trên người Dương Dương, nhưng hiện tại, nhìn bộ dáng uể oải này của anh, cô lại nói không ra miệng.
Âm thầm thở dài một hơi, Lạc Kim Vũ buông chén, đứng dậy cáo từ: "Cảm ơn chén canh gừng của anh, phiền anh chăm sóc Dương Dương dùm tôi, sáng mai tôi sẽ đến thăm thằng bé."
Thật ra Cảnh Tư Hàn muốn giữ cô ngồi lại thêm chốc lát, đáng tiếc con trai đã ngủ, anh cũng nghĩ không ra lý do giữ người, bộ dáng ủ rủ đi theo phía sau cô, đưa cô ra cửa.
Ai ngờ, cửa vừa mở ra, hai người vừa vặn nhìn thấy Vương Mãnh đang giơ ngón tay chuẩn bị bấm chuông, cậu là bị Dụ Phương Phương lừa tới kêu Lạc Kim Vũ trở về ngủ.
Ngón tay chuẩn bị nhấn chương của Vương Mãnh còn dừng lại giữa không trung, chỉ vào Cảnh Tư Hàn, giọng điệu rất kích động, hô lên: "Tỷ.... tỷ phu?"
Lạc Kim Vũ:??? Cái quỷ gì?
Cảnh Tư Hàn: Cậu nhóc thật tinh mắt.
Hết chương 72