【 Điều đó là đương nhiên, ngài là khách quý tổng giám đốc Quân giới thiệu, chúng tôi sẽ dốc toàn lực hoàn thành yêu cầu của ngài, xin hãy yên tâm, rất nhanh sẽ có câu trả lời cho ngài. 】
Nhìn thấy câu trả lời của đối phương, Cảnh Tư Hàn vừa lòng cất di động vào trong túi quần, thầm nghĩ: Thằng nhiều chuyện Quân Trì bình thường thích hóng chuyện cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Rửa sạch tay, Cảnh Tư Hàn cầm dao tiếp tục cắt tỉa cà rốt, động tác cắt cà rốt rất thuần thục, tốc độ rất nhanh "bập bập bập" âm thanh dao thớt va chạm rất có tiết tấu, thịt ba rọi được cắt thành từng miếng vừa ăn.
Lạc Kim Vũ cắt tỉa một hồi lâu mới làm làm nửa củ, đến phiên Cảnh Tư Hàn lại rất nhanh chóng, hơn nữa độ dài ngắn không chê vào đâu, miếng nào miếng nấy y chang nhau, kỹ thuật xắt rau có thể so với chef trong nhà hàng.
Lúc ban đầu, Lạc Kim Vũ còn ôm lòng nghi ngờ đối với lời nói của Cảnh Tư Hàn, rốt cuộc lực phá hoại vừa rồi của anh làm cô hoảng hồn. Ai ngờ cô chỉ mới ngồi ở phòng khách trong chốc lát thì đã nghe thấy âm thanh dao thớt truyền từ trong phòng bếp ra, gợi lên sự tò mò của cô.
Nắm tay Cảnh Gia Dịch đi đến phòng bếp, Lạc Kim Vũ thật không thể tưởng tượng được, cảm thấy bản thân đang nằm mơ.
Đây chính là Cảnh bi3n thái sao? Là cái người ngày nào cũng hận không thể hếch cái mũi lên trời xem thường cô? Sao cô có thể nghĩ đến, có một ngày cô có thể tận mắt chứng kiến cảnh người đàn ông này mang dép đi trong nhà màu hồng phấn của phái nữ, xắn tay áo cầm dao cầm đũa nấu cơm ở trong nhà của cô kia chứ?
Tay áo sơ mi bị anh xắn tới khuỷu tay, làn da khỏe mạnh kèm theo đường cong cơ bắp, di chuyển theo động tác cánh tay, mặc dù là đang ở trong bếp, nhưng cũng có thể phát ra hormone của phái mạnh.
Bài trừ rớt những ấn tượng xấu của cô đối với anh, từ ngoại hình đi lên nói. Cảnh Tư Hàn vô cùng phù hợp với mộng tưởng của rất nhiều phái nữ, lưng rộng, eo rắn chắc, chân dài, một khuôn mặt với đường nét tuyệt đẹp, giống một bức tượng nghệ thuật, được nhà điêu khắc bỏ ra tâm huyết tự tay khắc từng chi tiết một, tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ.
Trai đẹp ai mà không thích ngắm? Cho nên Lạc Kim Vũ cũng không thoát khỏi bang phái mê trai.
Cảnh Tư Hàn nêm nếm gia vị xong, tắt bếp, đổ đồ ăn ra đĩa, chỉ chỉ hộp trứng gà để ở trên bếp, hỏi: "Tính làm món gì?"
"Chưng, làm trứng chưng nấm. À, bịch nấm ở bên phải anh kìa" Lạc Kim Vũ chỉ chỉ phía bên kia bếp.
Cảnh Tư Hàn lấy một cái chén to, thuần thục một tay gõ năm cái trứng gà vào chén, dùng chiếc đũa đánh tan, phát ra âm thanh"Leng ka leng keng".
"Wow!!!!" Cảnh Gia Dịch mười phần ngưỡng mộ phát ra một tiếng kinh ngạc đầy cảm thán, vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh của Cảnh Tư Hàn.
Thật ra trong lòng Lạc Kim Vũ cũng rất bội phục, thường ngày cô dùng hai tay tách trứng gà cũng sẽ làm rớt vỏ trứng hay làm vỡ lòng đỏ, không tiếc lời khen tặng Cảnh bi3n thái: "Tài nấu nướng của anh thật không tồi nha"
"Du học bốn năm đại học ờ nước ngoài phải có chút sở trường nấu ăn, không thì đói chết. Gần trường không tìm được nhà hàng Trung Quốc nào, cũng chỉ có thể tự làm tự ăn." Cảnh Tư Hàn vừa trả lời, vừa xào nấu: "Chút tài lẻ, chỉ có thể thỏa mãn khẩu vị của mấy đứa bạn cùng phòng thôi."
"Ha? Tôi cho rằng loại người như anh......" Lạc Kim Vũ nói đến một nửa cảm thấy những lời sắp nói có phần quá đáng, cũng may ngừng lại đúng lúc. Dù sao người ta cũng xắn tay áo làm cơm cho mẹ con cô, tôn trọng người ta một chút.
"Có phải cô cảm thấy loại công tử nhà giàu như tôi hẳn là có người giúp việc chuyên phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại hay không?" Cảnh Tư Hàn nói tiếp câu nói dang dở của cô, anh cười cười, động tác trên tay cũng dừng lại, như đang nhớ lại khoảng thời gian đó: "Hồi đó, cho phí sinh hoạt mỗi tháng chỉ có 800 đô, nếu muốn có tiền tiêu sài thì phải tự lực cánh sinh."
Lạc Kim Vũ "A" một tiếng, 800 đô sao? Số tiền đó còn không đủ mua một đôi giày của hội con nhà giàu, còn không bằng một cây son của nguyên chủ, cha mẹ Cảnh rất hào phóng với nguyên chủ, không nghĩ tới lại hà khắc với con trai của mình như vậy.
Cảnh Tư Hàn thấy cô kinh ngạc, nói tiếp:
"Vào năm tôi mười tám tuổi, vừa bắt đầu thành niên, ba đã cho tôi một chút tài chính để khởi nghiệp, nếu lấy số tiền đó ra mà nói, bốn năm đại học cũng có thể thoải mái một chút, chỉ là tôi đã dùng số tiền kia sáng lập ra công ty đầu tiên trong đời mình"
"Ừm, thật ra, lúc đầu cũng coi như không phải là công ty, nhiều lắm giống căn phòng làm việc thôi, giai đoạn đầu tôi thậm chí dùng chi phí sinh hoạt xoay vòng tài chính, cho nên khoảng thời gian đó cũng tương đối vất vả một chút, tay nghề nấu nướng chính là khi đó luyện ra"
"May mắn là nửa năm sau mọi chuyện cũng dần tiến triển, nhưng tôi cũng đã có thói quen, dù gì thì cũng là sự nghiệp của bản thân."
"Thì ra là thế." Lạc Kim Vũ gật gật đầu, nhìn Cảnh Gia Dịch, cảm khái nói: "Như thế cũng khá tốt, sau này tôi cũng muốn dạy Dương Dương giống như vậy, có ý thức độc lập, tự thân vận động, tay làm hàm nhai"
"Tôi sẽ chuẩn bị cho thằng bé tài chính khởi khởi khi vừa thành niên." Cảnh Tư Hàn cũng đã vẽ ra một bức họa nhiều năm về sau.
Đây là lần đầu tiên bọn họ có chung nhận thức, cùng nhau thảo luận về vấn đề giáo dục của con trai, hai người đứng ở phòng bếp, kẻ trong người ngoài một hỏi một trả lời, mười phần nhìn giống như các cặp cha mẹ bình thường khác, không khí ít có rất hòa hợp.
"Màng bọc thực phẩm để ở đâu?" Cảnh Tư Hàn lọc hết bọt khí trong trứng, hỏi.
"Ở gần tủ lạnh, để tôi đi lấy" Lạc Kim Vũ cầm hộp màng bọc thực phẩm đưa cho anh, thấy hơi kỳ quái, hỏi: "Cái này dùng để làm cái gì?"
Cảnh Tư Hàn cắt nấm, rải đều trong chén, sau đó kéo màng bọc thực phẩm bọc kím miệng tô, sợ không khí lọt vào nên quấn mấy vòng, trả lời cô: "Như vậy không khí sẽ không lọt vào, bề mặt trứng chưng sẽ không gồ ghề lồi lõm, màu sắc cùng lớp trên sẽ bằng phẳng sáng óng ánh."
Lạc Kim Vũ bừng tỉnh hiểu ra, vẻ mặt học tập gật đầu lia lịa.
Năng lực nấu nướng của Cảnh Tư Hàn mạnh hơn so với Lạc Kim Vũ, hơn nữa quy hoạch thời gian đặc biệt hợp lý, bếp bên trái chưng trứng, bên phải xào rau, chính giữa làm cá hấp, giờ chỉ cần chờ cơm chín nữa là xong. Tiếp theo thấy anh pha chế nước chấm, xong rồi đổ đều vào trong nồi cá hấp.
Một chưng, một xào, một hấp nháy mắt đã hoàn thành.
Lạc Kim Vũ nhìn từng món ăn nóng hôi hổi đặt trên bàn cơm, càng xem càng nhục, nếu đổi thành cô làm, chắc ba tiếng cũng chưa xong một món, nói gì làm cùng lúc cả ba.
"Anh rất lợi hại." Cô thật lòng khen anh.
Cảnh Tư Hàn nhướng nhướng mày, ý bảo cô động đũa: "Nếm thử xem có hợp không khẩu vị hay không?"
Trước tiên, Lạc Kim Vũ múc một chén canh cho Cảnh Gia Dịch, lại gắp một phần thịt cá, cà rốt cùng trứng chưng vào chén bé, đưa muỗng dành cho trẻ em vào tay bé, ý bảo bé tự mình ăn. Xong hết cô mới gắp một miếng thịt cá nhấm nháp.
Thơm tho trơn mềm, một chút mùi tanh cũng không có.
"Ăn ngon."
"Wow, ăn rất ngon nha"
Lạc Kim Vũ đánh giá cùng lời khen của Cảnh Gia Dịch đồng thời vang lên.
Cảnh Tư Hàn khóe miệng khẽ nhếch, lần đầu tiên cảm thấy nấu cơm là một việc hạnh phúc đến như vậy: "Vậy là tốt rồi, ăn ngon thì ăn nhiều một chút đi."
Đối với văn hóa ẩm thực của Trung hoa mà nói, trên bàn cơm rất dễ dàng thành sinh ra cảm tình với nhau, thức ăn ngon luôn làm tâm tình vui vẻ sung sướng. Sau khi thỏa mãn cái bao tử, thái độ của Lạc Kim Vũ đối với Cảnh Tư Hàn cũng tốt dần lên theo từng cái gắp đũa của cô.
Ít nhất không phải giống như lúc trước, chỉ nhìn anh ta cho có lệ. Buổi chiều, anh mang theo Cảnh Gia Dịch tiếp tục công việc lắp ráp xe đua, Lạc Kim Vũ cũng thuận tay ép một ly nước trái cây cho anh.
Theo thói quen, Cảnh Gia Dịch cơm nước xong không bao lâu sẽ ngủ trưa, nhưng hôm nay bởi vì Cảnh Tư Hàn ở, nên bé luyến tiếc, không muốn ngủ trong khi ba ba vẫn còn ở lại đây, sợ ngủ dậy sẽ không nhìn thấy ba ba nữa, bé chống đỡ cơn buồn ngủ, ngổi ở cạnh Cảnh Tư Hàn nhìn anh lắp ráp.
Lạc Kim Vũ dỗ bé hai lần cũng không ăn thua gì, chỉ đành phải ngồi chung chơi với bé, làm bé dựa vào cô.
Cảnh Tư Hàn nhìn con trai mơ màng sắp ngủ, bé dựa vào trên ngườ mommy giống như gà con mổ thóc, Cảnh Tư Hàn thấy vậy cũng không đành lòng tiếp tục giả vờ, nhanh chóng lắp ráp xong mô hình xe đua cùng đường đua.
Gương mặt Cảnh Gia Dịch giống như "hiazzz, rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ", bé nhìn xe đồ chơi chạy một vòng trên đường đua thì nhịn không được nữa, dựa thẳng vào trong lòng ngực của Lạc Kim Vũ khò khò ngủ.
Lạc Kim Vũ cẩn thận ôm bé vào lòng, chuẩn bị đứng dậy ôm bé vào phòng ngủ, ai ngờ bởi vì ngồi xếp bằng quá lâu, khi vừa duỗi chân ra thì hai chân giống như bị điện giật, cơn đau tê dại từ giữa lòng bàn chân lan tràn đến cẳng chân, ngay lập tức cả người cương ở tại chỗ, cả khuôn mặt đều nhíu lại vì cơn đau.
"Làm sao vậy?" Cảnh Tư Hàn phát hiện sự khác thường từ cô.
Lạc Kim Vũ chỉ hơi động liền cảm thấy chân trừ bỏ tê ra thì hoàn toàn không còn cảm giác nào khác, cô run run rẩy rẩy nhẹ giọng nói: "Chân tê quá......"
Cảnh Tư Hàn gỡ dép lê của Lạc Kim Vũ ra, bàn tay to ấm áp nắm bàn chân cô, một cái tay khác nắm cẳng chân, nhẹ nhàng bóp, anh thử hỏi: "Nơi này?"
Lạc Kim Vũ hô nhỏ một tiếng, lo lắng đánh thức thằng bé, lại vội vàng nuốt trở vào, biến thành tiếng r3n rỉ. Giữa ban ngày ban mặt, âm thanh r3n rỉ lại kìm nén không muốn phát ra tiếng, khiến người nghe liên tưởng đến âm thanh của sự vận động nào đó đó.....
Cảnh Tư Hàn nghe xong tay run lên, lực đạo không chịu khống chế xoa bóp mạnh tay hơn, Lạc Kim Vũ đột nhiên không kịp đề phòng mà bị anh nhéo như vậy, nước mắt thấm tràn ra khóe mắt, lại thấp giọng ưm ưm ah ah, cô tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh chàng đẹp trai ngồi đối diện, kẻ đầu sỏ gây tội kia.
Cảnh Tư Hàn thấy cô dùng ánh mắt ướt át như đang làm nũng liếc anh, không hiểu sao máu toàn thân như sôi ùng ục, ngón tay của anh càng ngày càng gần sát đáy qu4n lót của Lạc Kim Vũ, vuot ve phần da thịt bắp đùi vô cùng mềm mại kia khiến Cảnh Tư Hàn cảm thấy cả người như đang ngồi trong lò lửa.
*Edit xong đoạn này tim đập thình thịch đổ mổ hôi đầu.
Lạc Kim Vũ là thật tiểu yêu tinh không sai chút nào.
Cô bị cảm giác tê đau chiếm hết tâm trí đâu còn dư hơi sức mà chú ý đến phản ứng của người đàn ông ngồi đối diện kia, cô cắn môi cố gắng kìm nén tiếng r3n rỉ phát ra từ trong cổ họng, nhịn không được duỗi duỗi chân, muốn mau chóng kết thúc cơn đau này.
Điều đáng nói ở đây là cô mặc đầm ngủ, nên không có mang vớ da, bắp đùi trơn bóng cứ vậy mà cọ xát lên xuống hai lòng bàn tay của Cảnh Tư Hàn, làm toàn thân anh đổ ra một tầng mồ hôi mỏng......
"Đừng nhúc nhích." Giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ, vừa nói vừa dùng lực giữ chặt cái chân không an phận kia.
Lạc Kim Vũ lại đau lại tê, còn bị Cảnh Tư Hàn cầm chân không thể nhúc nhích, tình trạng hoàn toàn không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại càng thêm khó chịu, cô bực mình, không màng tất cả, dồn hết sức lực vào một cái chân không bị tê còn lại, đá tơi bời vào người Cảnh Tư Hàn.
Chỉ nghe Cảnh Tư Hàn áp lực mà kêu lên một tiếng, đôi tay lập tức buông lỏng ra bắp chân của Lạc Kim Vũ, che lại bộ phận nhạy cảm, cong lưng giữ chặt chỗ đó.
Đậu má, lớn chuyện rồi.
*Bộ phận nhạy cảm của cánh đàn ông ở chỗ nào..... Chắc ai cũng đều hiểu rồi hen.
Hết chương 63