Nguyện vọng của Cảnh Tư Hàn, trong khoảng thời gian ngắn đương nhiên là không có cách nào thực hiện, trước không nói chân anh có bình phục nhanh hay không? Có thể chạy theo sau bà xã là cả một vấn đề.
Mặc dù anh có thể bay theo cô đến các nước khác, nhưng Lạc Kim Vũ cũng không có thời gian ở chung với anh.
Một ngày một tỉnh, Lạc Kim Vũ không phải ở trên máy bay, chính là ở trên xe, thời gian còn lại toàn bộ cống hiến cho hoạt động, tuy rằng nội dung công tác không tính là mệt, nhưng không ngừng nghỉ mà bôn ba khắp nơi cũng hao tâm tổn sức. Hơn nữa thời tiết đầu xuân còn chưa có ấm áp, Lạc Kim Vũ mặc váy tham dự hai sự kiện, vẫn là bị bệnh.
Sốt nhẹ cứ lặp đi lặp lại.
Bận rộn trăm việc cũng phải bớt chút thời gian đến bệnh viện vô nước biển, xong một chai nước biển người cũng hạ sốt, chạy thêm một sự kiện thì lại sốt nữa. Dụ Phương Phương áp dụng những biện pháp mà mình biết, nhưng đều vô dụng.
Thịnh Nam cũng sốt ruột, một là lo lắng sức khỏe của Lạc Kim Vũ, hai là ngày hôm sau chính là ngày chụp hình thử cho Forever Young, nếu vì tình hình sức khỏe làm ảnh hưởng đến buổi chụp hình này, như vậy công sức thuyết phục lâu như vậy tới nay đều tính uổng phí.
Thật ra, tại hội nghị tuyển chọn người phát ngôn cho forever young, Lạc Kim Vũ cũng không có lọt vào mắt xanh ban giám đốc, đặc biệt là khi đã biết thông tin Lạc Kim Vũ chưa kết hôn đã sinh con, cơ hội của cô càng nhỏ.
Tuy rằng đây chỉ là một bộ sưu tập nhỏ, nhưng đó là mặt hàng của thương hiệu Forever Young, nhãn hiệu thời trang quý tộc sang chảnh. Nếu phản ứng lần này tốt đẹp, kế tiếp tập đoàn sẽ đem trọng điểm tiến công vào khối thị trường màu mỡ này. Cho nên phần lớn người trong hội nghị đều thiên hướng một nữ diễn viên mới vào nghề không lâu, là một minh tinh mới nổi trong dòng phim truyền hình, được mệnh danh là "mối tình đầu quốc dân".
Độ tuổi của cô ta cũng không sai biệt lắm so với Lạc Kim Vũ, nhưng cho tới nay đối phương đều là hình tượng "sức sống thanh xuân" trên màn ảnh nhỏ.
Hiện tại còn đang có một bộ truyền hình thanh xuân vườn trường đang phát sóng phủ khắp các tỉnh thành, đối lập với single mom như Lạc Kim Vũ mà nói, hình tượng của cô ta càng thêm phù hợp với đợt CF lần này của Forever Young.
Chỉ có Katharine là chống đối lại ý kiến của mọi người, cực lực tiến cử Lạc Kim Vũ.
Forever Young cũng không phải là một thương hiện có giá cả ổn định, nó dành cho những khách hàng phụ nữ có độ tuổi từ vì 25 đến 40 là giai đoạn có cơ sở kinh tế nhất định. Mặc dù lần này tập đoàn đẩy ra bộ sưu tập nhỏ, nhưng giá cả cũng không tính thấp.
Fans của diễn viên phim vườn trường đều là học sinh, tuy nói đây cũng có thể tính là khách hàng tiềm năng trong tương lai, nhưng trong thời gian ngắn lại không thể tạo ra hiệu quả và lợi ích cho thương hiệu.
Trước đó, Lạc Kim Vũ từng làm đại ngôn bộ sưu tập Đông – Xuân cho nhãn hàng T&F, tuy nói không có làm vang dội thương hiệu trong thị trường Trung Quốc, nhưng so sánh doanh ngạch tới nói, hiệu quả và lợi ích Lạc Kim Vũ mang đến cho T&F là rất khả quan.
T&F tuy không nổi tiếng bằng Forever Young, nhưng đều làm chung trong thị trường thời trang, đây mới là điều Katharine tin tưởng vào tiềm lực của Lạc Kim Vũ, nguyện ý vì cô tranh thủ một chút.
Cuối cùng, Katharine dùng biểu đồ tiêu thụ doanh số quý đầu năm của T&F ra thuyết phục mọi người, so sánh doanh số từ lúc Lạc Kim Vũ làm đại ngôn, cho thấy tăng vọt gấp 8 lần. Sau cùng, hội đồng đưa ra quyết định, làm một bài test giữa cô và "mối tình đầu quốc dân" cùng nhau cạnh tranh chụp CF.
Căn cứ theo kết quả điều tra CF, sẽ bỏ phiếu quyết định ai sẽ là đại ngôn cho thương hiệu Forever Young.
Lạc Kim Vũ biết Thịnh Nam lo lắng cái gì, trên trán cô còn dán miếng hạ sốt, nói chuyện cũng mang theo giọng mũi: "Em không sao hết á, cho dù mang bệnh ra trận, lần đại ngôn này em sẽ giúp chị lấy về"
Thịnh Nam liếc cô: "Tốt nhất là như vậy"
Xong rồi duỗi tay sờ sờ trán cô, thở dài: "Sức khỏe của em hình như càng ngày càng kém thì phải, lúc trước đóng phim thì sốt cao một ngày đã lui, hiện tại sốt nhẹ triền miên bốn năm ngày, có cần bớt chút thời gian đi làm kiểm tra toàn thân hay không? Đừng có mà chưa kiếm được đồng nào cho chị em đã ngã xuống, lúc đó chị biết làm sao."
Lạc Kim Vũ nghe cô nói chỉ là cười cười, Vương Mãnh dừng xe vững vàng, cô có chút mơ màng sắp ngủ.
Thịnh Nam thấy cô như vậy, cũng không nói chuyện tiếp, nhẹ giọng kêu Vương Mãnh giảm nhỏ âm lượng radio, đắp chăn mỏng cho Lạc Kim Vũ. Tiếp theo sau dặn dò Dụ Phương Phương đưa người an toàn về đến chung cư, nhắc lại hai lần mới bước xuống xe.
Thời gian đã tới gần nửa đêm, Vương Mãnh đã dừng xe ngay bãi đỗ xe ngầm của chung cư Lạc Kim Vũ, Dụ Phương Phương nhẹ nhàng lắc lắc Lạc Kim Vũ, gỡ miếng dán hạ sốt trên trán cô xuống, nói: "Kim Vũ, tới rồi, về nhà ngủ đi."
Lạc Kim Vũ cố mở mắt ra, thực mau lại đóng trở về, cô nửa dựa vào người Dụ Phương Phương xuống xe, Vương Mãnh từ cốp xe lấy hành lý ra, ba người cùng nhau đi vào chung cư.
Thời điểm vào thang máy, Lạc Kim Vũ lại ngủ tiếp. Đến trước cửa nhà, Dụ Phương Phương bấm mật mã mở cửa, đang định đỡ người mơ mơ màng màng nào đó đang dựa trên người cô đi vào, đột nhiên phát hiện đèn phòng khách đã được bật sáng.
Người đàn ông đang ngồi trên sô pha phòng khách nghe được động tĩnh lập tức đứng lên, tư thế đi đường của anh có một chút không thích hợp, nhưng cũng không gây trở ngại tốc độ đi của anh.
"Cảnh tổng, anh còn thức sao?" Dụ Phương Phương thấy rõ người đang đi đến là ai, nhẹ giọng chào hỏi.
Cảnh Tư Hàn vươn tay ôm Lạc Kim Vũ vào trong lòng ngực, nhìn cô cùng Vương Mãnh gật gật đầu: "Vất vả hai người, nhanh trở về nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho tôi là được."
Dụ Phương Phương đang muốn trả lời, thì thấy Lạc Kim Vũ đột nhiên mơ màng mở mắt ra nhìn người đàn ông trong chốc lát, tiếp theo sau ngửa đầu hôn một cái ở trên cằm người đàn ông, sau đó hỏi một câu: "Sao anh lại tới đây?"
Người đàn ông "Ừm" một tiếng, hơi cúi đầu hôn hôn trán cô, dịu dàng nói: "Ngủ đi." Cô lại nắm lấy áo của đối phương đóng mắt thiếp đi.
"Ok, vậy phiền Cảnh tổng. Mấy ngày nay Kim Vũ vẫn luôn sốt nhẹ, thuốc đều ở chỗ này, liều lượng viết bên trong, trước khi ngủ uống thêm một liều là tốt nhất." Dụ Phương Phương đưa túi nilon treo ở trên cổ tay qua, nói.
Cảnh Tư Hàn dùng tay trái tiếp, lại lần nữa nói cảm ơn, đứng ở cửa nhìn bọn họ ra cửa đi vào thang máy, mới đóng cửa lại.
Anh ôm thật chặt người con gái đang nằm trong lòng ngực mình, có thể cảm nhận được cái trán dán lên cổ anh nóng khủng khiếp, dịu dàng dùng tay vuốt nhẹ tóc ra sau vành tau, lúc này mới bế cô vào phòng ngủ.
Ngày hôm sau Lạc Kim Vũ tỉnh lại, cảm thấy trạng thái tinh thần tốt hơn rất nhiều, cô ở trong chăn lăn một vòng. Có lẽ là nhiệt độ trong phòng tương đối cao, ngay cả bên kia giường cũng là ấm áp, rất là thoải mái.
Cô nằm úp trên giường, cảm thấy trước ngực có chút cộm, giơ tay sờ, mới phát hiện chưa có cởi áo ngực. Cô từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu nhìn quần áo ngủ đang mặc trên người, rốt cuộc xác nhận, tối hôm qua, trước khi nặng nề ngủ có có thấy người nào đó, không phải đang nằm mơ đi?
Lạc Kim Vũ trố mắt một chút, lập tức nhảy xuống giường, từ tủ quần áo lấy ra một cái áo choàng, tùy tiện khoác lên người, sau đó vội vàng mở ra cửa phòng đi ra ngoài.
Trong phòng bếp truyền đến âm thanh máy hút khói dầu, còn có âm thanh dao thớt, trong không khí ẩn ẩn còn có mùi thức ăn.
Lạc Kim Vũ hai ba bước chạy bộ vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy một người có bóng dáng cao lớn, bởi vì góc độ, nên bị vách tường che hết một nửa, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tới đó là Cảnh Tư Hàn.
Khóe miệng vô ý thức mà nhếch lên, Lạc Kim Vũ bước nhẹ, như một chú mèo nhỏ nghịch ngợm, cô nhón chân, bước từng bước đi qua, khi cô chỉ kém vài bước là có thể sờ đến cửa phòng bếp, giọng cười trầm thấp của người đàn ông đã truyền từ bên trong ra.
"Không khó chịu? Trong nhà của mình mà còn lén lút là muốn làm cái gì?" Cảnh Tư Hàn quay người lại, cong đôi mắt nhìn cô.
Lạc Kim Vũ "hừ" một tiếng, nói: "Em còn muốn hù anh giật mình! Không tình thú."
"Lại đây." Cảnh Tư Hàn buông dao trong tay, nhìn cô vẫy tay.
Lạc Kim Vũ đi qua, nhìn thấy Cảnh Tư Hàn nhanh chóng rửa tay sạch sẽ dưới vòi nước, lại lau khô tay bằng tạp dề, lại xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy bàn tay đã hết lạnh, lúc này mới cầm lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng.
Trên cổ tay là lòng bàn tay ấm áp, trong lòng Lạc Kim Vũ cũng đi theo ấm áp, cô ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Tư Hàn, người sau cúi đầu dùng chính cái trán của mình dán lên trán cô, cẩn thận cảm thụ một chút, mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Hình như đã hạ sốt rồi."
Lạc Kim Vũ thuận thế cọ cọ, nói: "Ừm, em cũng cảm giác sau khi thức dậy thoải mái rất nhiều, chắc là đã khỏi rồi."
"Đợi một lát dùng nhiệt kế đo lại, em vẫn còn hai liều thuốc cần phải uống. Trợ lý nói em sốt nhẹ lặp lại mấy ngày nay, hôm nay nhìn xem tình huống, nếu sốt tiếp, phải đi bệnh viện." Cảnh Tư Hàn nâng cằm của cô lên, cúi đầu chuẩn bị hôn.
Lạc Kim Vũ lập tức bậm môi, đẩy anh ra một khoảng cách: "Không được! Em còn chưa có đánh răng!"
Đây là bởi vì chuyện lần trước mà canh cánh trong lòng? Cảnh Tư Hàn khẽ cười một tiếng, cường ngạnh nhéo cằm của cô, không cho cô động đậy, cúi người lại gần cắn mut môi dưới của cô.
"Anh......" Lạc Kim Vũ trừng lớn đôi mắt nhìn anh, nói còn chưa dứt lời đã bị một giọng nói trẻ con đánh gãy.
"Mommy"
Lạc Kim Vũ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Gia Dịch đang bước từng bước chân ngắn nhỏ chạy tới. Cô lập tức tránh xa Cảnh Tư Hàn ôm ấp, không màng tâm trạng của người nào đó, ngồi xổm xuống ôm con trai yêu dấu vào lòng.
Cảnh Gia Dịch ngưỡng đầu nhỏ muốn hôn mommy, nửa đường bị một ngón tay vịnh đẩy cái trán.
"Ba ba" Cảnh Gia Dịch nhăn khuôn mặt nhỏ oán trách gọi một tiếng đầu sỏ gây tội.
Cảnh Tư Hàn không dao động, nhìn bé lắc đầu: "Không được, mommy không thể hôn con."
"Tại sao không thể hôn?" Khuôn mặt nhỏ của Cảnh Gia Dịch tức giận, mày nhăn lại, nhìn hai cha con như một khuôn đút ra.
"Bởi vì mommy bị bệnh, cho nên không thể hôn con." Cảnh Tư Hàn nói, duỗi tay lôi Lạc Kim Vũ đứng dậy, nói: "Đừng ôm thằng bé, lỡ lây bệnh thì phiền lắm."
Lạc Kim Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy tuy rằng hôm nay cô thấy đỡ rất nhiều, nhưng cẩn thận vẫn hơn, vì thế nghe theo kiến nghị của Cảnh Tư Hàn, buông Cảnh Gia Dịch xuống, đứng lên.
Đã mấy ngày Cảnh Gia Dịch không được gặp mommy đang hạnh phúc trong lòng ngực mềm mại ấm áp, kết quả không chỉ có cái hôn giống như trong mơ mà ôm cũng chưa cho ôm, nhóc con tức điên người.
Tuy rằng trước kia mommy cũng từng nói sinh bệnh không thể chụt chụt, nhưng dựa vào cái gì ba ba có thể chụt chụt, đến phiên bé lại không được?
Cảnh Gia Dịch khiếu nại tại chỗ, nhìn Cảnh Tư Hàn gào lên: "Nhưng vừa mới rồi rõ ràng con nhìn thấy ba ba ôm hôn mommy, không chỉ có vừa mới, còn có đêm qua ba ba cũng hôn, hôn rất rất lâu. Ba ba có thể hôm mommy, sao con lại không thể hôn?"
Cảnh Tư Hàn mày kiếm giương lên, trầm giọng nói: "Ngày hôm qua sau khi ôm con về phòng, con dám trốn ra?"
Không xong! Cảnh Gia Dịch lập tức bịt miệng, bé chớp chớp đôi mắt, đôi tay hạ xuống trước ngực nhỏ, nghiêng mặt không nhìn ba ba của bé "Hừ" một tiếng, lẩm bẩm nói: "Ai kêu ba ba đuổi con đi, còn bản thân thì ở lại ôm mommy ngủ, ba ba bất công......"
Lạc Kim Vũ nghe được mớ tin tức bị lộ ra giữa cuộc đối thoại của hai cha con sợ ngây người, cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn Cảnh Tư Hàn, người sau hơi chột dạ mà dời đi tầm mắt, tiến lên một bước, khom lưng bế Cảnh Gia Dịch lên, thấp giọng trách mắng: "Mang con đi đánh răng rửa mặt trước, rồi sau đó dạy lại con cách nói chuyện"
Lạc Kim Vũ:...... Ê, hình như người nên được dạy lại không chỉ riêng mình con trai đâu nha?
Hết chương 100