Editor: Tuyền Uri
Thời gian trôi qua rất nhanh, dường như trong nháy mắt Trung thu đã ngay trước mắt rồi.
Dựa theo quy củ, trung thu hàng năm trong cung đều sẽ tổ chức đại yến quần thần, lúc trước hậu cung luôn luôn là do Thái hậu và quý phi cầm quyền, Trung thu dạ yến dĩ nhiên cũng do họ tổ chức. Hiện tại cung quyền bị Hoàng đế thu về vốn là muốn giao cho Tạ hoàng hậu nhưng lại bị Tạ hoàng hậu từ chối.
Hoàng đế liền để Lý Lộc xử lý những chuyện vụn vặt trong hậu cung. Chỉ là trung thu yến tiệc phải do một vị chủ vị tổ chức, ý niệm đầu tiên trong đầu Hoàng đế chính là Tạ hoàng hậu, đáng tiếc Tạ hoàng hậu nhanh chân báo tin trước nói ở Đại lý tự cầu phúc, đang trong thời gian trai giới không nên đứt đoạn.
Hoàng đế bệ hạ suy nghĩ một chút, rốt cuộc là có chút lý trí không đồng ý khẩn cầu của quý phi, ngược lại giao cung quyền cho tứ phi để bốn người cùng nhau giải quyết chuyện hậu cung.
Tứ phi mừng rỡ như điên dĩ nhiên càng tận tâm tận lực, cộng thêm không dám tham ô tiền bạc giống như quý phi, chi phí so với năm ngoái ít hơn nhiều, sắp xếp cũng tinh tế, lúc trình báo chi phí cho hoàng đế càng khiến hắn hài lòng.
Hoàng đế bệ hạ gần đây tâm trạng rất tốt, Tôn gia ngã, có hài tử, kì thi Hương mà hắn tự mình chủ trì cũng rất thuận lợi, hắn cũng phát hiện một vài nhân tài có thể dùng. Về sau trên triều đường huẩn luyện nghiêm khắc một chút, dĩ nhiên sẽ hết sức hữu dụng.
Đang vui vẻ như vậy nên nhìn Chu Tĩnh Tuệ dĩ nhiên càng thuận mắt. Đêm dạ yến Trung thu cho nàng một thể diện lớn – nhân cơ hội hạ chỉ tấn phong nàng thành Mỹ nhân, còn cố ý phong phong hào “Tĩnh”.
Đáng tiếc hắn đã vui mừng quá sớm, hoàn toàn không ngờ Thái hậu còn âm thầm ném ra hai quả địa lôi.
Chờ dạ tiệc trôi qua một nửa, Tôn quý phi ở bên cạnh Tôn thái hậu cố ý nôn một tiếng, Tôn thái hậu lập tức nhanh chóng quát lên, liên tiếp thỉnh Thái y.
Hoàng đế bệ hạ cũng có chút căng thẳng, chỉ sợ nàng bị xương cá đâm, kết quả thái y đến trực tiếp cho hắn một cái tát, suýt nữa không cho hắn tỉnh mộng – Tôn quý nhân có thai rồi!
Phản ứng đầu tiên của Hoàng đế bệ hạ chính là nhìn Tạ tể tướng – mặc dù chưa tra ra được người hạ dược Tôn quý nhân rốt cuộc là ai, chỉ là ở trong mắt hoàng đế bệ hạ, người có lý do làm, có năng lực cũng chỉ có Tạ tể tướng – nhưng rõ ràng bị hạ dược rồi nhưng hiện tại lại mang thai là sao?
Trong lòng hoàng đế hoàn toàn không hiểu, chỉ là sau khi Tôn quý nhân bên cạnh nén lệ nói “Hoàng thượng không vui sao?”, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, trả lời một câu: “Làm sao có thể chứ, trẫm thực vui mừng.”
Trong lòng cảm thấy may mắn là Tôn gia đã ngã, nhưng mà nếu như vậy, trong lòng hắn cũng đã có suy tính, mặc kệ cái thai trong bụng Tôn quý nhân có phải hoàng tử không, dù sao về sau tuyệt đối không có tư cách kế vị.
Trừ lần đó ra, Tôn quý nhân có thai khiến hắn thực sự rất vui dù sao cũng là tình cảm từ nhỏ đến lớn. Hoàng đế hưng phấn bừng bừng nâng chén, cùng các vị đai thần nâng một ly, thuận tiện nhận một loạt lời chúc mừng của chúng đại thần.
Hắn căn bản hoàn toàn không chú ý tới Tôn Quý Nhân đáng yêu điềm đạm mắt còn chứa nước mới rồi đang nghiêng đầu cười khiêu khích Tĩnh mĩ nhân vừa mới nhận chức. Tĩnh mĩ nhân hoàn toàn không tức giận nhưng một cánh tay khác trong ống tay áo đã âm thầm bấm ra máu.
Khó khăn lắm mới có thể làm nữ chính kết quả còn chưa được hưởng vinh quang lại nhô ra một tiện nhân giành mất ống kính kết đại thù rồi.
Chỉ là Tôn quý nhân cũng không giành ống kính quá lâu. Bởi vì trong chốc lát Thái hậu lại ném ra một quả bom: “Hoàng đế, tuổi của Tĩnh cũng không còn nhỏ có phải là nên nạp phi rồi?”
Tay cầm đũa của hoàng đế bệ hạ dừng lại, ánh mắt xẹt qua Cảnh Hoan vẫn đang vùi đầu uống rượu ở phía dưới, vừa gật gật đầu nói: “Quả thật như thế, không biết mẫu hậu có ý kiến gì?"
Sau khi thái hậu quan sát hắn thấy hắn hoàn toàn không có ý ngăn cản, cảm thấy an tâm một chút, nói: “Hoa quế ở Tây Sơn hành cung vừa lúc nở, ai gia cảm thấy không bằng cho các tiểu thư othế gia trong kinh một ân điển, cũng cho các nàng có thể hiểu rõ khí phái của hoàng gia.”
Hoàng đế thờ ơ gật đầu một cái: “Nếu liên quan đến chuyện của Tĩnh Vương tất cả đều do mẫu hậu sắp xếp là được.”
Thái hậu được hắn cho phép, hoàn toàn không có chút mơ hồ nào, trực tiếp cho thái giám bên cạnh tuyên bố tin tức này, mắt thấy một đám đại thần bên dưới sững sờ, nhân cơ hội lại bổ sung một câu: “Đến lúc đó Tĩnh Vương cũng sẽ tới.”
A~~ đã hiểu ~
Mọi người hai mắt nhìn nhau tất cả đều hiểu, mới vừa rồi bọn học còn đang suy nghĩ có phải là bởi vì hậu cung có hai người mang thai, người phục vụ hoàng đế quá ít nên đợi không được tuyển tú ba năm liền chuẩn bị nạp người vào trong cung.
Nghi thức vào cung như vậy cũng không phải chuyện gì vinh quang, vào được phần vị cũng không được cao, cho nên tất cả đại thần trong lòng đã tính toán các thứ nữ trong nhà mình.
Không ngờ sau một khắc bước ngoặt đã tới rồi, nếu như là Tĩnh vương, theo như cách giống trống khua chiêng của thái hậu thì chính là muốn chọn chính phi là chắc rồi!
Dựa theo kiểu người mà Tĩnh vương thích hanh chóng về nhà dạy dỗ nữ nhi nhà mình. Nhưng cẩn thận nghĩ lại căn bản là không biết Tĩnh vương thích kiểu người nào. Mặc dù thân phận Tĩnh Vương tôn quý nhưng luôn không nhúng tay vào chính sự, lúc bình thường cảm giác tồn tại cũng ổn nhưng bây giờ lại khiến người khác phát rầu a.
Tĩnh vương bị gọi tên rõ ràng có chút ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn về phía Thái hậu bên kia, trong đầu nghĩ lại mới hiểu được là có ý gì, há miệng muốn phản bác nhưng tầm mắt chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Tể tướng, âm thanh trên bờ môi vòng một bòng rồi ngửa đầu nuốt toàn bộ rượu cay xuống.
Thái hậu thấy thế cũng thả xuống tâm tư đang dâng cao trong lòng, nàng trước đó căn bản là chưa bàn với Cảnh Hoan, nhưng nàng cảm thấy tiểu nhi tử này của nàng luôn luôn khéo léo nghe lời, cũng hết sức tôn kính với nàng, sẽ không phản bác nàng trước mặt mọi người. Ngược lại nếu như nói riêng mới có thể bị từ chối.
Cũng may nàng đánh cuộc đúng.
Thái hậu cười hài lòng, nàng cũng hết cách, Tôn gia hôm nay đã thua thành như vậy nàng tuyệt đối không thể buông tha. Nàng cần một trợ lực cho nên suy nghĩ liền dồn về người Cảnh Hoan, nếu như Cảnh Hoan có thể nghe lời nàng, nàng đứng bên cạnh hắn cùng nhau đối phó Hoàng đế cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Cảnh Diệp liếc mắt nhìn Cảnh Hoan mặt không đổi sắc, lần nữa liếc mắt nhìn Thái hậu đang đặc ý, trong lòng rùng cả mình, trên môi nở nụ cười châm chọc. Hắn có thể không nhìn thấu suy nghĩ của Cảnh Hoan nhưng tính toán của Thái hậu hắn vô cùng rõ.
Dù sao chiêu này của Thái hậu dùng quá nhiều lần, dùng Cảnh Hoan để áp chế hắn. Mẫu hậu của hắn luôn luôn không nhìn rõ, giống như ban đầu, biết rất rõ người kia là nốt ruồi son trong lòng (1) Tiên đế nhưng vẫn không biết sống chết mà đâm đầu vào.
Nốt ruồi son trong lòng (1): khắc cốt ghi tâm mãi mãi không quên.
Nếu như không phải tiên đế bệnh nặng thì mẫu hậu hắn làm sao có thể sống đến hôm nay?
Nhớ tới chuyện cũ, nội tâm Cảnh Diệp đột nhiên khẽ động, lại nói Cảnh Hoan từ nhỏ đã không nuôi ở bên cạnh Tôn thái hậu, ngược lại vì Tôn thái hậu ngông cuồng mà bị Tiên đế ôm đến bên cạnh người kia. Cho dù sau đó người kia xảy ra chuyện thì Tiên đế tình nguyện nuông dưỡng Cảnh Hoan bên người cũng không đưa về bên Tôn thái hậu.
Ngẫm lại sự chán ghét Tôn gia của Cảnh Hoan bộc lộ ra ngoài, Cảnh Diệp cảm thấy mình hình như chạm tới chân tướng gì đó nhưng tầng mơ hồ kia hai ngón tay khó lòng đâm phá, trên thực tế Cảnh Hoan cũng không ở bên cạnh người đó bao lâu, thế nên cũng không có thể vì người kia mà chán ghét Tôn gia chứ?
Còn nữa, nếu như Cảnh Hoan thực sự chán ghét Tôn Thái hậu tại sao hiện tại Tôn thái hậu có ý đồ nạp phi cho hắn rõ ràng như vậy mà Cảnh Hoan hoàn toàn mặc kệ nó không chút phản kháng chứ?