Editor + Beta: Tuyền Uri
Tuy nhiên bí mật dẫn đến thành công của Chu Tĩnh Tuệ chính là kiên trì, nàng trực tiếp giả bộ như nghe không hiểu, mười phần khéo hiểu lòng người, ân cần quan tâm bắt đầu triển khai hình thức tấn công nhẹ nhàng với hoàng đế:
- Có sự tình gì khiến hoàng thượng phiền lòng sao? Dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, hoàng thượng vẫn phải bảo trọng long thể bởi toàn bộ việc lớn bé đều cần người gánh vác trên vai. Nô tỳ thấy hoàng thượng tựa như bị nóng trong người, hay là nô tỳ mời thái y đến khám cho người xem sao.
Cảnh Diệp bực bội nhíu mày:
- Không cần!
Nói xong đột nhiên lại quay đầu lại đánh giá Chu Tĩnh Tuệ một phen rồi chần chờ do dự mở miệng:
- Ngươi......
Có hi vọng!
Chu Tĩnh Tuệ lập tức thể hiện khuôn mặt nghi hoặc, nhìn Cảnh Diệp tỏ vẻ không hiểu:
- Hoàng thượng?
- Thôi, không có gì! Vốn muốn nhờ nàng giải thích giúp hắn những suy nghĩ trong lòng nữ nhân, nhưng hoàng đế bệ hạ cảm thấy cách này của mình rất nực cười, một cung tỳ mà hiểu được ý nghĩ của hoàng hậu một quốc gia, nói đùa sao?
Trong lòng Chu Tĩnh Tuệ trầm xuống nhưng vẫn không nguyện ý từ bỏ, mím môi cẩn thận thử dò xét tiếp:
- Nô tỳ to gan suy đoán, hoàng thượng vì Thục phi nương nương mà ưu phiền sao?
Cảnh Diệp nghiêng đầu nhìn, ánh mắt sắc bén của hắn từ từ đảo qua trên người nàng, đột nhiên hắn sinh ra hứng thú, hơi nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt:
- Sao lại suy đoán như vậy?
Mắt Chu Tĩnh Tuệ hơi giật, nàng tránh đi cái nhìn của hắn, nhắm mắt lại trả lời:
- Mấy ngày này trên triều không có việc gì lớn, mà hậu cung cũng chỉ có việc này là gấp nhất cho nên nô tỳ mới có suy đoán như vậy.
Cảnh Diệp thấy nàng rõ ràng có chút luống cuống, hoang mang nhưng lại tận lực cố thể hiện dáng vẻ bình tĩnh, bên môi lộ ra ý đùa:
- Ngươi sai, trẫm cho ngươi cơ hội đoán thêm lần nữa?
Chu Tĩnh Tuệ lúng túng sững sờ, ngón tay nàng trong tay áo đang rũ xuống bỗng nhiên nắm chặt lại, nàng cung kính cúi thấp đầu, trong mắt liên tục lóe lên sắc thái khác thường. Cơ hội thật sự quá quan trọng với nàng, chỉ cần nàng bắt được một cơ hội, đạt được sự tin tưởng của hoàng thượng, con đường về sau của nàng có hắn giúp đỡ thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mà bây giờ cơ hội đang ở trước mắt, mặc dù nàng không rõ vì sao lâu nay hoàng đế bệ hạ luôn lạnh nhạt lại tự nhiên thấy hứng thú với nàng, nhưng quan trọng nhất bây giờ là nàng nhất định phải để hắn càng thấy hứng thú hơn nữa.
Chu Tĩnh Tuệ suy nghĩ một chút, nở nụ cười tươi như hoa, đoán:
- Vậy nguyên nhân chắc hẳn là hoàng hậu nương nương.
Trong mắt Cảnh Diệp lóe lên một tia lạnh lẽo, tuy nhiên giọng nói lại mang theo ý cười:
- Nói tiếp xem tại sao ngươi nghĩ như vậy?
Lời này khác gì coi nàng là đồ đần, Chu Tĩnh Tuệ chau mày:
- Hoàng thượng mỗi ngày đều sai Lý công công kể lại hành động hàng ngày hoàng hậu nương nương......
Nói tới chỗ này nàng đột nhiên như gặp phải sét đánh, lập tức phát giác chính mình quả thật không muốn sống nữa.
Bởi vì mỗi ngày Cảnh Diệp truyền Lý Lộc báo cáo sinh hoạt thường ngày của hoàng hậu đều là lúc trong điện không còn ai ngoài hai người, cho nên Chu Tĩnh Tuệ làm sao mà biết được chuyện này!
Hoàng đế bệ hạ nhìn thấy nàng ta đứng dại ra ngơ ngác, còn cái trán nàng thì trong nháy mắt đã rịn đầy mồ hôi, hắn mở lời ý cười lạnh lẽo:
- Trẫm nhớ sau khi ở Lâm Uyển ngươi có công cứu giá trẫm nên mới điều ngươi đến ngự tiền, khi ấy ngươi đã phạm vào sai lầm một lần. Trẫm tưởng rằng ngươi là người thông minh không ngờ ngươi lại phạm sai lầm như thế thêm một lần nữa, ngươi nói xem trẫm còn có thể giữ ngươi lại sao?
Chu Tĩnh Tuệ vội quỳ xuống, thiểu não nói:
- Nô tỳ biết sai, nô tỳ không có mắt nhìn xa trông rộng, thấy hoàng thượng ngày ngày lo lắng, muốn dùng chút sức mọn của bản thân giải tỏa lo lắng cho hoàng thượng. Thế nên nô tỳ nhất thời quên mất thân phận và quy củ, thỉnh hoàng thượng ban thưởng tội.
Cảnh Diệp thấy nàng quỳ gập người trên sàn có vẻ như chấp nhận số phận, lông mày hắn khẽ buông lỏng thản nhiên nói:
- Trẫm biết ngươi vốn là tiểu thư khuê các nên chắc chắn bản thân sẽ có chút kiêu ngạo. Nhưng dù sao đi nữa ngươi đã vào cung, không còn là thân phận trước kia nên tính tình phải sửa đổi. Nếu ngươi vẫn muốn giữ lại tính cách cũ, trẫm cứu ngươi một lần nhưng không cứu được ngươi lần thứ hai, còn lại ngươi tự giải quyết cho tốt đi, chớ để trẫm hối hận vì hôm nay đã tha tội cho ngươi.
Chu Tĩnh Tuệ biết hoàng đế nói lời này là muốn tốt cho nàng, cũng cho thấy hoàng thượng không còn so đo chuyện lúc trước. Nàng thở dài, hơi vui vẻ thoải mái bởi vì hoàng thượng rốt cuộc vẫn niệm tình cũ.
Nàng cung kính dập đầu:
- Nô tỳ luôn cẩn tuân theo lời răn dạy của hoàng thượng.
Cảnh Diệp hững hờ khoát tay chặn lại:
- Về sau hãy tính.
Rõ ràng hắn không hoàn toàn tin tưởng lời này.
Chu Tĩnh Tuệ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ chỉ cảm thấy tính cách hoàng hậu nương nương vốn hiền hoà, do đó hoàng thượng không cần lo lắng vì thế mới nhất thời thất ngôn. Về sau nô tỳ sẽ luôn cẩn thận tuân thủ quy củ không dám tiếp tục đoán bừa.
- Tội danh của ngươi không chỉ như vậy, hoàng hậu không phải ngươi có thể mạo phạm.
Cảnh Diệp lạnh lùng lườm nàng:
- Điều gì cho ngươi tự tin rằng ngươi có thể cực kỳ hiểu tính cách hoàng hậu?
Chu Tĩnh Tuệ không dám tùy tiện đáp, há miệng mấy lần mới tiếp lời:
- Nô tỳ chỉ biết tính cách hoàng hậu hiền hoà. Nhưng hoàng thượng nếu muốn xoa dịu quan hệ giữa người và hoàng hậu nương nương thì có thể ra tay từ chỗ tể tướng. Ví dụ như nô tỳ từng thấy một quyển sách hiếm thấy chỉ có một bản duy nhất trên giá sách của hoàng thượng, sao hoàng thượng không mời hoàng hậu nương nương đọc cùng nhau?
Nàng vừa mở miệng thì Cảnh Diệp lập tức đã muốn cắt lời, nhưng hắn chỉ hơi do dự cuối cùng vẫn cho phép nàng nói tiếp. Cảnh Diệp vuốt vuốt chiếc nhẫn trên ngón cái, trầm mặc một hồi vừa muốn mở miệng thì Lý Lộc ở ngoài cửa thông báo:
- Bẩm hoàng thượng, quý phi nương nương cầu kiến.
Toàn thân hoàng đế bệ hạ lập tức trở nên âm u, nhíu mày không kiên nhẫn:
- Không gặp!
Bên ngoài truyền đến không âm thanh nói chuyện không rõ ràng lắm, hoàng đế bệ hạ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng ứng phó Tôn Quý phi dây dưa không ngừng nghỉ. Kết quả hắn chỉ chờ được một hộp đựng thức ăn mà Lý Lộc đang ôm đến.
- Đây là cái gì? Quý phi đi rồi?
Cảnh Diệp nhịn không được nhìn ra phía cửa, không thể tin Tôn Quý phi cứ như thế mà đi rồi.
Lý Lộc cũng không dám tin nhưng đây là sự thật:
- Hồi bẩm hoàng thượng, quý phi nương nương nghe nói hoàng thượng chính sự bận rộn nên không tiếp tục quấy rầy chỉ để lại bát canh bổ này cho hoàng thượng thưởng thức, cũng dặn nô tài thuận tiện gửi lời đến ngài, thỉnh hoàng thượng vì long thể nhất định phải cẩn thận tẩm bổ.
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Lý Lộc đã phục Tôn Quý phi sát đất, chiêu lấy lùi làm tiến này dùng rất chuẩn. Người nào cũng có thể nhìn thấy sắc mặt hoàng thượng rõ ràng đã khá lên nhiều.
Sau khi Cảnh Diệp thở dài một hơi, cách nhìn của hắn về Tôn Quý phi thực sự đã thay đổi ít nhiều. Có những người lại rẻ rúng tầm thường như thế. Kiểu như một người mỗi ngày đều bị tra tấn, nếu lỡ một lúc nào đó không còn bị tra tấn nữa thì lại ngàn ơn vạn tạ kẻ đã từng ngược đãi mình kia.
Hiển nhiên Cảnh Diệp chính là kiểu người như vậy.
Đầu tiên hắn theo lệ cũ ra hiệu cho Lý Lộc đưa bát canh bổ kia cho người thử độc ăn thử, không ngờ vào lúc này Chu Tĩnh Tuệ đang quỳ ở dưới đột nhiên mở miệng:
- Hoàng thượng, xin ngài cho nô tỳ thử ạ.