Editor + Beta: Tuyền Uri
Tạ hoàng hậu nghe tin lập tức cảm thấy khiếp đảm, bởi vì trước khi bầu trời nổi cơn giông thường bình yên phẳng lặng, trước sự bộc phát mạnh mẽ thường sẽ là sự trầm lặng đến rợn người. Nữ chính không phải chẳng có phản ứng gì mà chắc nàng ta đang ấp ủ chuẩn bị một đòn mạnh mẽ đủ để đánh gục đối thủ. Vì mục đích của nàng ta cho nên Tạ hoàng hậu mặc niệm ba phút.
Thời gian cứ trôi qua như thế, ngày qua ngày, bởi vì Thục phi có thai mà tình hình hơi kích thích nhưng con sóng dữ dội nhanh chóng biến thành mạch nước ngầm. Mặt ngoài tuy gió êm biển lặng, thế nhưng những người âm thầm ra tay càng ngày càng nhiều, bởi vì...... Hoàng đế bệ hạ.
- Tên nam nhân cặn bã này từ khi Thục phi có thai thế mà chưa từng đến hỏi thăm nàng ấy lần nào, một lần cũng không!
Người khác không biết lý do, nhưng Chu Tĩnh Tuệ thân là người được coi trọng nhất bên cạnh hoàng đế bệ hạ làm sao có thể không biết nguyên nhân chứ.
Hoàng đế bệ hạ đang giận chó đánh mèo.
Vốn nàng không biết ở cung Trường Hoa xảy ra việc gì, nhưng từ sau hôm đó, mặc dù hoàng đế bệ hạ không còn đến cung Trường Hoa, thế nhưng mỗi ngày đều sẽ hỏi Lý Lộc hôm nay hoàng hậu nương nương làm cái gì.
Dù sinh hoạt cơ bản của hoàng hậu nương nương dường như trở thành quy luật bất biến không hề thay đổi, thế nhưng ngày nào nàng cũng thấy được lúc hoàng đế bệ hạ nghe được câu trả lời lặp đi lặp lại buồn tẻ không khác biệt chút nào từ Lý Lộc thì sắc mặt lại trở nên dịu dàng. Chu Tĩnh Tuệ làm sao có thể nhẫn nhịn được cơ chứ?
Càng ngày nàng càng muốn ngay lập tức băm vằm hoàng hậu ra từng mảnh, nàng không chịu được nữa, nàng muốn cắt bỏ cái ung nhọt mang tên hoàng hậu này?
Nghe đồn Lý Lộc đột nhiên lỡ miệng, nói hoàng đế bởi vì tin tức Thục phi có thai nên thông báo đến cung Trường Hoa, cảm thấy Thục phi cố ý khoe khoang trước mặt hoàng hậu, cho nên hoàng đế giận chó đánh mèo Thục phi, lúc này mới không muốn đến thăm Thục phi.
Cho nên trong mắt hoàng đế hiện giờ, hoàng tử cũng đã không quan trọng bằng hoàng hậu nương nương. Sau khi biết được sự thật này, Chu Tĩnh Tuệ cảm nhận sâu sắc rằng mình sẽ chết nếu tiếp tục khoe khoang thêm một lần nữa.
Mấy ngày nay hoàng đế bệ hạ không mấy vui vẻ, bất kể là ai trong lúc thổ lộ tình cảm bị cắt ngang cũng sẽ không cao hứng, huống chi đối tượng được tỏ tình có EQ quá thấp căn bản không thể hiểu được tâm ý hắn, làm hắn thực sự nghẹn khuất.
Nhưng đó không phải nguyên nhân chính hắn không ngó ngàng gì tới Thục phi.
Coi như giận chó đánh mèo Thục phi nhưng thân là hoàng đế còn chưa có con nối dòng, hoàng đế không phải không coi trọng hoàng tử đầu lòng của mình, chỉ tại trong tình huống mà Tôn Quý phi còn không có mang long thai, nên trên thực tế, bây giờ Thục phi mang thai thật không phải thời điểm tốt.
Hoàng đế bệ hạ không phải không biết mỗi ngày Tôn Quý phi ngăn đón hắn là muốn đối phó Thục phi. Thế nhưng ngoại trừ lén đưa thêm người bảo hộ Thục phi ra thì ngoài sáng hắn không làm bất cứ điều gì hết. Càng thể hiện rằng hoàng thượng không quan tâm mới có thể để cho Tôn Quý phi yên tâm, hắn không muốn trực tiếp cứng đối cứng với hai nữ nhân của Tôn gia này.
Dù sao hắn mới vừa mới giáng chức Tôn Khải Xương, lại còn cãi nhau với Thái hậu, nếu như lúc này hắn tiếp tục làm ầm ĩ mọi việc, chỉ sợ Tôn gia sẽ tính toán được ăn cả ngã về không, đến lúc đó sẽ rất khó khăn để thu thập cục diện.
Đây đại khái cũng sự bất đắc dĩ của hoàng đế bệ hạ khi hoàng quyền bị suy thoái.
Càng làm cho hắn phiền muộn chính là từ sau khi hắn tự mình chấp chính, tể tướng lại không hoàn toàn muốn trợ giúp hắn, rất nhiều việc tể tướng đều không muốn động vào. Mặc dù hắn biết tể tướng muốn tránh tị hiềm, sợ lòng hắn sinh nghi ngờ. Nếu không phải lúc ấy để tiểu hoàng hậu vào cung, tể tướng rất có thể trực tiếp từ quan quy ẩn. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn hi vọng tể tướng có thể giúp hắn triệt để lật đổ Tôn gia.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi hoàng đế bệ hạ phát hiện mình càng ngày càng thích tiểu hoàng hậu thì muốn tiến thêm một bước ngay với nàng. Tốt nhất nàng có thể sinh con trai trưởng cho hắn trước Tôn Quý phi, như vậy thì tể tướng vì che chở con gái và cháu ngoại mình nên sẽ giúp hắn đối phó Tôn gia.
Mặc dù hoàng đế bệ hạ quả thật không nỡ đẩy tiểu hoàng hậu lên đài, nếu không hắn sẽ chẳng cố ý đem Chu Tĩnh Tuệ ra làm bia ngắm thu hút hận thù của Tôn Quý phi. Thế nhưng nếu như chỉ có cách này mới có thể để tể tướng ra sức làm việc, cho dù không nỡ thì hắn chắc chắn vẫn đẩy tiểu hoàng hậu lên làm bia ngắm của hậu cung.
Đáng tiếc hắn đã suy tính hết thảy, nhưng chưa kịp bố trí thì Thục phi lại có thai.
Chu Tĩnh Tuệ đứng ở một bên nhìn hoàng đế bệ hạ, phát hiện ánh mắt hắn mặc dù nhìn trên trang sách thế nhưng một hồi lâu rồi mà vẫn không sang trang. Nàng do dự một lúc, cuối cùng không nhịn được, mở miệng nói:
- Nếu Bệ hạ đọc sách mệt mỏi, nô tỳ nguyện đọc thay người.
Hoàng đế bệ hạ lấy lại tinh thần liền nhíu mày, tuy nhiên không có phản bác mà ném sách trong tay cho nàng, buông lỏng thân thể dựa vào ghế chờ nàng đọc.
Chu Tĩnh Tuệ thành thực đọc hết một lượt, sau đó bắt đầu không tuân theo quy củ.
Rõ ràng rằng nàng đọc sách cho hoàng đế nghe, nếu như hoàng đế không mở miệng vậy sẽ phải tiếp tục đọc tiếp đến hết. Thế nhưng nữ chính từ trước đến giờ đâu cam chịu đi vào con đường bình thường, nàng đọc hết một lượt rồi hỏi:
- Hoàng thượng, có cần phải tiếp tục đọc lại một lần nữa không ạ?
Hoàng đế bệ hạ vốn đang thất thần cho nên vốn không muốn nói chuyện với nàng, chỉ là tâm tình hắn có chút bực bội nên khoát tay:
- Không cần.
Ý của hoàng thượng chính là:
- Đừng làm phiền đến ta.