Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 120: Thả ta ra




Editor: Lục Bình

Nguồn:

Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, như vậy đặc biệt tốt ở chỗ nào?!

Trong khoảnh khắc này Tạ Bích Sơ thậm chí còn không biết trong lòng rốt cuộc là cái gì tư vị, 2, 3 ngày trước, Hoàng hậu còn nhắc tới chuyện đứa trẻ của nàng và Cố Thần. Vậy mà trong thời gian ngắn như vậy, lại kêu nàng tránh không gặp Cố Thần, ngay cả cùng ăn 1 bữa cơm cũng không được!

Trực tiếp phủ nhận vị trí chuẩn Thái tử phi của nàng thì cũng thôi, nhưng ngay cả dưới nhà cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Tạ Bích Sơ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cũng không muốn lần nữa tranh luận với Hoàng hậu làm gì, trực tiếp hành lễ, không nói tiếng nào rời khỏi Xuân Hòa cung.

Lúc này còn có thể nói gì được đây, nói cái gì cũng vô dụng. Sẽ chỉ càng làm cho Triệu Chỉ Dao thêm đắc ý mà thôi.

Tạ Bích Sơ ra khỏi Xuân Hòa cung, không chịu nổi quay đầu lại liếc một cái, cung điện nguy nga yên lặng đứng nghiêm, trên nóc màu vàng ngói làm bằng ngọc lưu ly dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra tia sáng rực rỡ.

Nhưng tia sáng này quá chói mắt rồi, chói mắt đến nỗi khiến nàng như muốn rơi lệ.

Nàng hít hít mũi, sau đó vừa trở về vừa nói với Lạc Quỳ: “Đi tìm Thái tử điện hạ, nói ta muốn gặp chàng ấy.”

Lạc Quỳ thầm cắn môi cúi đầu nói: “Cô nương, điện hạ những ngày gần đây rất là bận rộn, chỉ sợ không có thời gian rảnh, nô tỳ cảm thấy cô nương vẫn là không làm phiền điện hạ thì hơn.”

Tạ Bích Sơ nhàn nhạt cười, sau đó cất bước, bóng dáng liền khuất sau lùm cây, nghiêng nghiêng thấy từ Xuân Hòa cung đi ra chính là đại cung nữ thân cận của Hoàng hậu.

Tạ Bích Sơ tỏ ý kêu Lạc Quỳ đứng phía sau mình, vừa nói: “Coi như ta bây giờ nói gì cũng vô dụng, vậy hôm nay, liền để điện hạ của ngươi tự phơi bày lời nói dối của ngươi đi.”

Lạc Quỳ sững người ra, sau đó cúi đầu im lặng.

Ánh mặt trời đầu hạ đã bắt đầu nóng rực, Tạ Bích Sơ đứng trong bóng cây loang lổ, ánh mắt dần trở nên mờ mịt, thời gian đột nhiên trở nên chậm lại. Từng phút từng giây đều bị kéo dài ra, ngay cả nhịp tim nàng cũng theo đó mà im lặng.

Trong gió nhẹ cành cây lá cây như đang nhảy múa, nàng đứng lâu như vậy, lâu đến nỗi hai mắt đều không còn tri giác, sau đó nàng trông thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa xa đi tới, từng bước từng bước tiến gần về phía nàng. Sau đó lướt qua trước mặt nàng, đi vào Xuân Hòa cung.

Tạ Bích Sơ nhắm mắt lại, bỗng dưng thở một hơi dài, sau đó mỉm cười. Giọng điệu trên miệng lại lạnh lùng không chút cảm xúc: “Nói với điện hạ của ngươi, hôm nay ta nhất định phải gặp được chàng!”

Không phải thỉnh cầu không phải sai khiến mà là mệnh lệnh.

Tạ Bích Sơ đi được hai bước, thấy Lạc Quỳ không nói không rằng đi theo sau nàng, không có đồng ý cũng không có từ chối, thế là dừng lại nói: “Ngươi đứng ở đây đợi điện hạ của ngươi đi, nếu chàng ấy không tới gặp ta, ngươi cũng đừng về Đông cung nữa.”

Lạc Quỳ vẫn còn có chút sững sờ chưa phản ứng lại, chuẩn Thái tử phi vào cung đã lâu như vậy, chưa từng thấy qua bộ dạng cứng rắn như vậy của nàng bao giờ, xem ra tình hình lần này có chút hỏng bét rồi a, nhưng điện hạ bên đó đâu phải muốn gặp là gặp được đâu, xem ra lần này lại phải nợ Thanh Huy một cái ân tình rồi……..

Có điều chuyện không phức tạp như nàng ta nghĩ, Lạc Quỳ do dự một chút vẫn là nghe theo mệnh lệnh của Tạ Bích Sơ, trơ mắt nhìn nàng một mình trở về Đông cung, còn nàng ta ở lại đây chờ Thái tử điện hạ dùng xong bữa đi ra.

Vốn dĩ nàng ta đã chuẩn bị xong tâm lý phải chờ rất lâu rồi, nhưng ngoài dự liệu, không lâu sau nàng liền thấy Thái tử điện hạ từ trong Xuân Hòa cung đi ra, thần sắc trên mặt hỉ nộ khó phân biệt, chính xác mà nói, không có chút biểu cảm nào.

Cảm thấy tâm tình Thái tử điện hạ hình như không được tốt cho lắm a, cho nên nàng ta nghĩ rốt cuộc nên hay không nên đi chịu chết đây?

Nàng ta nghĩ một chút vẫn là tiến về phía trước, thấp giọng nói ra yêu cầu của chuẩn Thái tử phi, sau đó đợi cho Thái tử điện hạ nổi giận hoặc trực tiếp phất tay áo mà đi, dù sao thì hai người bây giờ đang chiến tranh lạnh, Thái tử điện hạ vẫn là một bộ tâm tình không được vui vẻ không muốn trông thấy bộ dạng chuẩn Thái tử phi.

Nhưng nàng ta đợi một hồi cũng không thấy Thái tử điện hạ phản ứng, không nhịn nổi len lén ngước lên liếc hắn, sau đó ngạc nhiên phát hiện, thần sắc điện hạ nhà mình rất là……..kỳ quái, dường như tất cả các loại cả các loại cảm xúc đều có, duy chỉ không có lửa giận.

Hắn trầm mặc một hồi lâu mới hỏi: “Nàng ấy………..vừa nãy, thấy rồi đúng không?”

Lạc Quỳ lập tức hiểu ra ý của hắn, gật gật đầu nói: “Hồi điện hạ, đúng vậy.”

Lời của nàng ta còn chưa rơi xuống, thần sắc trên mặt Thái tử điện hạ càng thêm rõ ràng, cái loại đan xen giữa thích thú cùng đau khổ, giống như băng và lửa tương dung, mâu thuẫn nảy sinh là điều đương nhiên.

“Nàng ấy còn nói gì nữa không?”

Lạc Quỳ thành thật nói: “Cô nương nói hôm nay nhất định phải gặp được điện hạ, kêu nô tỳ ở đây đợi, nếu điện hạ không đi gặp cô ấy, vậy nô tỳ cũng khỏi trở về nữa.”

Thái tử điện hạ bên môi khẽ động, lộ ra chút khổ sở, một chút rồi thôi, sau đó giọng nghiêm nghị: “Ai cho phép ngươi gọi nàng là cô nương?!”

Lạc Quỳ ngây ra, lập tức cúi đầu nói: “Điện hạ thứ tội, là nô tỳ tự chủ trương.” Nàng ta nghĩ một chút vẫn là thấp giọng bổ sung thêm:

“Trước đó Thái tử phi đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, là nương nương kêu Triệu cô nương xưng hô như vậy.”

Nàng ta cúi đầu, cho nên lúc này không có trông thấy âm chí xẹt qua trên mặt Thái tử điện hạ, sau đó bất đắc dĩ nói: “Sau này, tạm thời đừng để thái tử phi đi tới thỉnh an Hoàng hậu nữa, nếu Hoàng hậu lại truyền gọi Thái tử phi, ngươi cho người đi nói với bà ấy, Thái tử phi bên đó nói, chính là nói bệnh rồi.”

Lạc Quỳ nghe vậy có chút tâm hoảng kinh sợ, liền vội vàng đồng ý.

Vốn dĩ nàng ta nghĩ rằng Thái tử điện hạ và Thái tử phi cái nhau, cho nên mới chiến tranh lạnh, bây giờ xem ra, giữa bọn họ không có vấn đề gì, có vấn đề chính là Hoàng hậu nương nương, nhưng lúc trước chẳng phải Hoàng hậu nương nương rất thích Thái tử phi hay sao, bây giờ sao lại đột nhiên thay đổi như vậy?

Nàng ta còn đang khốn hoặc suy tư, bên kia Cố Thần đã bước những bước lớn đi về phía Đông cung.

Có điều hai ngày không có về Đông cung, nơi vốn quen thuộc lại bỗng trở nên xa lạ, rõ ràng cảnh sắc vẫn như vậy, nhưng cảm giác trở về nhà quen thuộc lúc trước đã biến mất, thay vào đó là cảm giác đè nén nặng nề.

Bước chân hắn dừng lại ở cửa, sau đó đẩy một cánh cửa ra.

Nữ tử ngây ngốc ngồi bên cửa sổ bị tiếng động làm cho kinh động rồi, ngẩng đầu nhìn, sau đó nhàn nhạt cười, giống như nhìn thấy một người quen thuộc đã rát lâu rồi chưa gặp lại, xa cách mà lễ phép chào hỏi: “Người đến rồi.”

Hắn đứng ở cửa, ánh sáng chiếu lại khiến cho khuôn mặt hắn trong bóng không nhìn rõ, nhưng giọng nàng như vậy khiến cho hắn rõ ràng cả người cứng lại, sau đó bước chân hắn gấp rút bước vào, đến gần nàng.

“Thanh Ngọc.” Hắn cố gắng thả lỏng giọng điệu: “Ta hai ngày này có chút bận, nàng sao gấp gấp kêu ta đến vậy, là nhớ ta sao?”

Nhưng rõ ràng kỹ năng diễn quá vụng về, ngón tay hắn đưa ra trước ánh mắt bình tĩnh mà thản nhiên của nàng bỗng trở nên cứng đờ nơi đầu vai nàng, không cách nào tiến thêm một bước.

Tạ Bích Sơ lại chủ động đưa tay nắm lấy tay hắn, cảm nhận hơi ấm quen thuộc nơi bàn tay hắn, nàng ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi hắn: “Vì sao?”

Vì sao, tất cả là vì sao, ngươi xa lánh, Hoàng hậu giở quẻ, đều là vì sao?

Cố Thần chỉ cả thấy từ trước tới giờ hắn chưa giờ khắc nào căng thẳng như này, hắn theo bản năng giựt giựt yết hầu, cố gắng làm ra một bộ điềm nhiên như không gì: "Ta......"

Tạ Bích Sơ vẫn luôn nhìn hắn bỗng nhiên cười, nụ cười nhàn nhạt không thành thật, lại sắc bén giống như nhìn thấu tất cả: “Chàng không cần phải vội kiếm cơ tìm lý do, vì tất cả những thứ đó thiếp đều sẽ không tin, thậm chí chàng vì một người mà đi thừa nhận cái nguyên nhân kia, sẽ chọn cách làm tổn thương thiếp để thiếp rời xa chàng, tựa như lần kia vậy, khiến thiếp nhục nhã, lần này có phải hay không sẽ nói với thiếp chàng không yêu thiếp, chàng lúc trước cũng không yêu thiếp, chẳng qua chỉ là chơi đùa thiếp mà thôi?”

Nàng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào hắn, từ trong mắt hắn thấy được sự né tránh, nàng lại tiếp tục nói: “Nhưng thiếp sẽ không tin, thiếp biết chàng yêu thiếp, cũng giống như thiếp yêu chàng vậy.”

“Nhưng Cố Thần, tình yêu bền chắc mà cũng yếu nhược, khi bền chắc có thể ngăn trở tất cả mọi tai nạn, nhưng khi yếu nhược, có thể chỉ vì một câu nói một hành động của chàng thôi, cũng dần dần mài mòn đi, trực tiếp biến mất.”

“Cho nên chàng xác định, là muốn để thiếp, để tình cảm thiếp dành cho chàng, từ trong sinh mệnh của chàng tất cả biến mất có đúng không, chàng đã chuẩn bị xong rồi đúng không?”

Nàng nắm chặt lấy tay hắn không để hắn rời đi, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào mắt hắn không cho hắn né tránh, cố chấp muốn có được một đáp án.

Cố Thần cúi đầu không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng, theo lời của nàng từng chữ từng câu thốt ra, trong mắt nhanh chóng lộ ra tia máu, sau đó hắn nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ta không xác định, ta không có chuẩn bị xong.”

Lời của hắn khiến cho Tạ Bích Sơ vành mắt đỏ lên, uất ức trong nháy mắt tất cả đều dâng lên, nhưng thái độ của hắn lại khiến cho nàng có chút an tâm, ít ra, vấn đề không phải là tình cảm giữa bọn họ, mà là nguyên nhân bên ngoài, mà những nguyên nhân đó, đều có thể giải quyết được.

Cảm xúc nàng dịu nhẹ đi một chút, đem bàn tay hắn áp lên má vuốt ve, không muốn rời ra nói: “Vậy vì sao lại phải đối xử với thiếp như vậy, có chuyện gì không thể hai người cùng nhau đối diện được sao? Một mình chàng gánh vác sẽ mệt mỏi, thiếp sợ, chi bằng nói ra chúng ta cùng nhau san sẻ.”

Nàng nghĩ một chút lại nói: “Nếu là vì Hoàng hậu nương nương bên kia, thiếp có thể……..”

“Nàng không thể,” Cố Thần ngắt lời nàng, ánh mắt nhìn nàng sáng ngời mà dịu dàng, hắn nhẹ giọng: “Thanh Ngọc, đừng nghĩ linh tinh nữa được không, ta biết nàng là vì vừa rồi mẫu hậu kêu ta tới Xuân Hòa cung dùng cơm mà không thích, nhưng ta không biết có Triệu cô nương ở đó, sau khi tới ta chỉ cùng mẫu hậu nói có hai câu, rất nhanh đã đi ra, cho nên, đừng nghĩ linh tinh nữa.”

Tạ Bích Sơ không nói gì, cứ như vậy yên lặng nhìn hắn, thấy nụ cười vừa hiện trên mặt hắn trở nên có chút miễn cưỡng, sau đó từ từ lộ ra nụ cười châm biếm.

Nàng khẽ nhếch môi, chầm chậm nói: “Cố Thần, chàng đang nói dối.”

Nàng từ từ đứng dậy đi tới bên cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh, không gợn sóng nước: “Thiếp trong ấn tượng của chàng, phải chăng cũng giống như mẫu hậu của chàng, đều dưới sự che chở của nam nhân, cuộc sống tất cả đều đơn thuần không quan tâm thế sự?”

“Chàng quả thực nghĩ không sai, thiếp quả thực không có để tâm nhiều, thiếp lười suy nghĩ nhưng không có nghĩa thiếp không có đầu óc——Chàng chắc chắc không biết, chàng trong mắt thiếp mạnh mẽ đến nhường nào?”

“Người có thể đem hai quốc gia quậy đến long trời lở đất, chàng cảm thấy thiếp sẽ tin chàng không biết hôm nay có người gì tiến cung sao? Có thể ở địa vị của chàng sẽ không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng nếu người này đi tới là Xuân Hòa cung, chỉ sợ nàng ta còn chưa cất bước vào cửa Xuân Hòa cung, chàng đã có được tin tức rồi.”

Nàng quay lưng với hắn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, cũng như giọng nàng vậy: “Thiếp vừa nói rồi đó, đừng tìm cớ viện lý do, huống hồ, coi như chàng viện lý do, dựa vào mưu trí của chàng sao không viện một lý do khiến thiếp không cách nào bóc trần đi?”

“Đại khái là vì, chàng muốn mượn cái cớ vụng về này để thiếp thấy khó mà lui, đừng động vào thiếp!”

Tạ Bích Sơ nhanh chóng nghiêng người né tránh bàn tay hắn, không thèm nhìn hắn một cái liền đi tới bên cạnh cách xa hắn vài bước, vừa lạnh lùng nói: “Thiếp không hỏi chàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thiếp cũng không hỏi vì sao chàng không chịu nói cho thiếp biết, thiếp chỉ hỏi chàng, chuyện này là không thể nói cho thiếp biết, hay là chàng, không chịu nói cho thiếp biết?!”

Cố Thần từ từ thu bàn tay cứng đờ giữa không trung lại, nhàn nhạt rủ ánh mắt xuống, khuôn mặt tuấn dật nửa sáng nửa tối, dưới sự căng thẳng, cả người đều lộ rõ sự đè nén cứng đờ, hắn im lặng hồi lâu, sau đó thấp giọng: “Không thể, cũng không muốn.”

Tạ Bích Sơ ngẩn ra, theo đó cười mỉa: “Xem ra thiếp, đã hỏi một câu ngớ ngẩn rồi, bất kể là không thể nói cho thiếp biết, hay là chàng không muốn nói cho thiếp biết, tóm lại, thiếp là không cách nào biết được nguyên nhân rồi, vậy, thiếp hỏi chàng một vấn đề cuối cùng, vấn đề này chàng bắt buộc phải trả lời thiếp!”

Giọng nàng cứng rắn hiếm thấy, ánh mắt càng như thiêu đốt hắn.

Cố Thần cả người căng thẳng, giọng lại cực kỳ bình thản: “Nàng hỏi đi.”

Tạ Bích Sơ theo bản năng liền quay đầu, trái tim dường như uất ức đến cực hạn, trong nháy mắt tất cả cảm xúc dường như muốn theo đó đều bộc phát ra, nàng khẽ nghiến răng, sau đó từng chữ từng chữ rõ ràng thốt ra: “Chúng ta, không có kết quả, đúng không?”

Trong nháy mắt cả thế giới dường như đều vì câu nói của nàng mà ngưng lại, rõ ràng chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại giống như cửu thiên huyền lôi, lại giống như sóng lớn vạn dăm, trong nháy mắt đem đem thần hồn của hắn ra khỏi thể xác, hắn dường như đứng ở một nơi càng rõ ràng hơn, giữa hai người dường như chỉ cách gang tấc, cũng chính vì vậy bị vạch ra một đường ngăn cách.

Hắn nghiến chặt răng, một cỗ khí ngọt ngọt từ cổ họng xông lên, một âm tiết đơn giản không ngừng lăn lộn nơi đầu lưỡi và môi hắn, nhưng không sao thốt lên được, bởi vì hắn không muốn thốt ra, bởi vì hắn biết, nếu hắn đem đáp án nói ra, thì hắn bắt đầu vĩnh viễn mất đi nàng.

Trong đại điện cực kỳ im lặng, hơi thở nặng nề của hắn rõ ràng truyền tới bên tai nàng, Tạ Bích Sơ đột nhiên có chút mờ mịt, vì sao chứ, nàng rốt cuộc sai điều gì, chỉ là yêu một người mà thôi, tại sao trời cao luôn để cho nàng gặp phải chuyện này chuyện kia?

Nếu chủ động tạo nên kết quả chia lìa, vậy ban đầu, vì sao lại cho nàng hi vọng chứ.

Ban đầu khi bọn họ vẫn còn là thúc tẩu, nàng rõ ràng biết sẽ không có kết quả, nếu khi đó đoạn tuyệt tất cả hi vọng, thì sao có thể rơi vào cảnh như ngày hôm nay?

Không có được không đáng sợ, đáng sợ là có được rồi lại mất đi.

Nàng mờ mịt hồi tưởng lại, lại phát hiện có lẽ bởi vì nàng đã quá cố chấp, nàng có kết cục như ngày hôm nay, hoàn toàn là nàng tự chuốc lấy, cho nên lần này, không cần kiên trì như vậy nữa rồi, nếu không hại người sẽ hại cả chính mình.

Không biết bao lâu rồi, nàng nghe thấy hắn nhẹ nhàng thốt ra một âm tiết, rơi vào tai nàng lại kinh thiên động địa: “Đúng.”

Hơi thở Tạ Bích Sơ trong nháy mắt có chút dồn dập, ngay sau đó được nàng nén xuống, sau đó như không có chuyện gì khẩn cầu:

“Nếu đã như vậy, vậy, chàng định khi nào đưa thiếp đi?”

Một câu nói đương nhiên bỗng nhiên lại khiến Cố Thần nổi cơn thịnh nộ, đôi mắt đỏ ngầu của hắn hương nàng gầm nhẹ: “Ta sẽ không đưa nàng đi!”

Hắn thậm chí cũng không biết mình đang nói gì, chỉ là theo bản năng thốt ra câu này, bên tai hắn một mảnh ong ong, trong tim tắc nghẽn không cách nào tiếp nhận sự thật này:  Nếu nàng rời xa hắn, hắn muốn nàng mất đi, nàng muốn chạy, nàng phải tránh khỏi bên cạnh hắn, nàng phải biến mất khỏi sinh mệnh hắn!

Sao có thể cho phép!

Tạ Bích Sơ cười mỉa: “Vậy ý của chàng là, để thiếp không danh không phận đi theo chàng, trơ mắt nhìn chàng cưới vợ, trơ mắt nhìn chàng sinh con?! Cố Thần, tim chàng rốt cuộc thật ác biết bao?”

“Ta không có!” Cố Thần nghiến răng khẽ gào:

“Ta quả thật không cách nào cho nàng danh phận, nhưng trừ nàng ra, ai cũng đừng hòng có được thứ đáng ra thuộc về nàng, vị trí bên cạnh ta, trừ nàng ra, không kẻ nào có tư cách chiếm cứ!”

Nước mắt nhanh chóng tràn ra, Tạ Bích Sơ nghẹn ngào không nên lời, nàng hết sức nhẫn nhịn mới nhẹ giọng: “Không cách nào chân chính bên nhau, lại vẫn phải đối diện với nhau, tra tấn như vậy, chàng thật sự hi vọng thiếp sẽ chấp nhận sao? Yêu không được hận cũng không xong, mỗi lần nhìn thấy chàng, là một lần đau khổ, thiếp cho dù chết, cũng không muốn sống mà không bằng chết như vậy, Cố Thần, chàng buông thiếp ra đi.”

“Ta không buông!” Cố Thần cắn chặt răng cự tuyệt, trán gân xanh hằn lên: “Ta không làm được, Thanh Ngọc, cùng ta chết già nơi Hoàng cung đi.”

Tạ Bích Sơ cắn môi, cố gắng thuyết phục hắn: “Chàng thật sự muốn chúng ta sau này trong thời gian dài như vậy dày vò lẫn nhau ư, đem những tình cảm trước đây của chúng ta tiêu tan không còn ư, do yêu mà sinh hận, đây là điều chàng muốn có phải không?!”

“Ta chỉ muốn có nàng, nàng đừng nói thêm nữa, ta sẽ không để nàng đi đâu.” Cố Thần vừa nói vừa quay người rới đi: “Thanh Ngọc, nếu nhân gian là tội nghiệt, vậy hãy cùng ta đi xuống địa ngục.”

“Ta từng hỏi nàng rồi, nàng nói bằng lòng cùng với ta, bất luận ở nơi nào, nàng cũng bằng lòng theo ta, nàng đã nói rồi, nàng hãy ghi nhớ lấy trong tim.”

Thấy hắn từng bước rời đi, Tạ Bích Sơ đứng sững một hồi, sau đó trực tiếp ngồi xuống nền nhà, vùi mặt trong đầu gối, an tĩnh một lúc lâu, sau đó đứng dậy điên cuồng đạp phá đồ đạc.

Tại sao tại sao tại sao?!

Đây tất cả là tại sao?!

Tạ Bích Sơ đứng trong một mảnh hỗn độn, sụp đổ đau đớn khóc thành tiếng.

Tất cả những gì xảy ra nơi Đông cung, người biết không nhiều, thậm chí hai người hầu hạ bên cạnh kia cũng không hề hay biết ngày hôm đó Thái tử và Tạ Bích Sơ rốt cuộc đã nói những gì, chỉ là sau đó từ cuộc sống của hai người liền biết, cũng không có vui vẻ gì.

Lạc Quỳ cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Thái tử phi, nghĩ tới bộ dáng bi thảm của Thanh Huy lúc trước chạy đến đây nghe ngóng tin tức, lập tức run lên, nghe nói Thái tử điện hạ mấy ngày này một chút biểu cảm cũng không có, cả người đều như một tảng băng vậy, Thanh Huy nói hắn sắp bị đông cứng mà chết thôi.

Nhưng bây giờ nàng ta lại nhìn Thái tử phi……. Cho nên thật là giống vợ chồng mà, Thái tử phi cũng là một tảng băng đấy.

Nàng ta do dự một chút vẫn là tiến lên phía trước nói: "Thái tử phi......"

Lời nàng ta căn bản còn chưa có nói, chỉ là một tiếng xưng hô, liền lập tức nhận được ánh nhìn lạnh lùng từ Thái tử phi.

“Sau này đừng kêu ta là Thái tử phi nữa!”

Nàng nói rồi như sực nhớ ra điều gì đó, tiếp tục nói: “Ngộ nhỡ bị Thái tử phi chân chính nghe thấy, đợi khi nàng ta vào Đông cung rồi, những ngày tháng của ngươi sẽ không dễ sống đâu.”

Lạc Quỳ có chút tắc nghẽn, làm người của Đông cung, cánh tay đắc lực của Thái tử, nàng ta đương nhiên biết nguyên nhân là vì Hoàng hậu, Triệu cô nương ba ngày hai bữa lại được truyền gọi vào trong cung.

Đồng thời Hoàng hậu nương nương cũng vì như vậy vô cùng nhiệt tình kêu Thái tử điện hạ đi tới Xuân Hòa cung cùng Triệu cô nương tiếp xúc thân mật, mặc dù Thái tử điện hạ không quay lại tới một lần, nhưng cũng không chút nào ảnh hưởng tới sự hăng hái của Hoàng hậu nương nương cùng Triệu cô nương.

—— Dù sao thì sáng sớm nay nàng ta cũng trông thấy Triệu cô nương đặc ý tới Đông cung đưa điểm tâm đấy.

Lạc Quỳ nghĩ một chút, còn chưa đem câu “là điện hạ sai nô tỳ kêu người Thái tử phi” nói ra, đã kính cẩn đáp một câu “vâng.”

Xưng hô gì cũng chỉ là thứ yếu, vấn đề mấu chốt là, người có được Thái tử điện hạ để tâm hay không.

Lạc Quỳ đã thành công khuyên Thái tử phi dùng cơm trưa, trong lòng vô cùng đắc ý về sự sáng dạ của mình, cũng càng kiên định rằng lần tới nàng ta nhất định phải thành công nghĩ cách ngăn cản Triệu cô nương khỏi cửa Đông cung.

Mặc dù trị ngọn không trị gốc, nhưng dù sao cũng có tác dụng mà.

Đương nhiên ròi, nàng ta bên này chỉ điểm, rất nhanh cũng sẽ có người theo đó sẽ trị tận gốc.

Bởi vì Hoàng hậu nương nương rất, vô cùng, đặc biệt coi trọng hành động của ứng cử viên của Thái tử phi đã tương đối thường xuyên triệu kiến Triệu Chỉ Dao, Hi đế cả người đều có chút không khỏe, lúc đầu vẫn còn chịu đựng được những thứ trong phạm vi, nhưng vì hành động lần này của Hoàng hậu khiến cho Thái tử người mà ông ta tương đối bài xích, trên chính sự đã rất cực lực.

Hi đế rất hài lòng. Đậu trường lệ ba.