Editor: Lục Bình
May mà dụ được Hoàng đế Bệ hạ đi, Tạ cô nương thở phào một cái suy nghĩ, cảm thấy Hoàng đế Bệ hạ chạy tới Trường Hoa cung nguyên nhân nhất định là vì hắn quá rảnh rỗi, cho nên Tạ cô nương cảm thấy cần phải tìm cho Hoàng đế Bệ hạ chút việc gì đó, trên triều đường thì nàng không cách nào nhúng tay vào, vậy còn hậu cung kia nàng còn không có cách dời sông lấp biển sao?
Dù sao thì hậu cung của Hoàng đế kỳ thực sớm đã giống như dây cung bị giữ đã lâu, chỉ cần nang đưa tay gạt nhẹ một cái, dây cung kia đảm bảo lập tức liền đứt ngay.
Nghĩ như vậy, Tạ cô nương an tâm đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ cô nương tâm trạng vô cùng tốt dùng xong bữa sáng, sau đó thản nhiên đem người hướng Ngự hoa viên tới ngồi, bắt đầu thu hút cừu hận.
Không để nàng phải đợi quá lâu, bách hoa hậu cung ngửi thấy mùi tanh cũng đã bắt đầu rục rịch dục động, nằm ngoài dự liệu của Tạ cô nương, người đầu tiên tới cư nhiên không phải là Tôn quý nhân, mà là người trước kia ôm bắp vế nàng, Huệ phi. Hệ sử trận kháng.
Có điều nghĩ cũng đúng, dù sao thì lúc trước cũng đã lấy đồ của người ta. Nhưng thực tế cũng không có làm bao nhiêu, Huệ phi đây rõ ràng là muốn tìm tới nàng tính sổ.
Huệ phi đứng trên bậc bên ngoài đình, chần chừ một chút mới hỏi: “Muội muội, là muội sao?”
Tạ cô nương cảm thấy mình là một người thành thật, thế là vừa mở miệng liền phủi sạch quan hệ giữa mình và Cảnh Diệp: “Không dám nhận câu muội muội này của Huệ phi nương nương, ta bây giờ là Thái tử phi của Đại Hi.”
Huệ phi vừa nghe vậy lập tức hội ý lại, nhưng một chút cũng không hề có ý tìm lấy phiền phức, ngược lại bước mấy bước đến: “Quả nhiên là muội, nghe nói muội theo Tể tướng đại nhân trở về thăm người thân, nhưng không hiểu sao muội lại tiến cung.”
Tạ cô nương một mặt bình tĩnh: “Suy nghĩ chút về Bệ hạ, người sẽ hiểu ngay thôi.”
Huệ phi trong giây lát liền hiểu ra.
Sau đó nhanh chóng đổi đề tài: “Muội đi Đại Hi………sống có tốt không?”
Tạ cô nương nhướn mày, cẩn thận nhìn nàng ta một cái, thấy nàng ta cư nhiên một bộ mặt chân thành, giống như quả thật nàng ta đang quan tâm tới mình vậy. Cảm giác quỷ dị phả vào mặt, Tạ cô nương trong lòng nghi ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn là rất khách khí: “Coi như không tệ, người thì sao?”
Trên mặt Huệ phi một tia chán nản vụt thoáng qua, sau đó mỉm cười nói: “Chính là như này, muội hẳn cũng đã biết, phía trên có một Tĩnh phi lợi hại, coi như không có nàng ta, vẫn còn có Tôn quý nhân.”
Tạ cô nương gật gật đầu, nhưng lại không biết nói gì với nàng ta, bởi vì luôn cảm giác Huệ phi trước mặt giống như là đang được đức phi giả mạo vậy.
Lúc trước Huệ phi rõ ràng là tính cách vui vẻ nhanh nhẹn, nói tới nói lui bắn liên hồi một dạng vừa giòn vừa nhanh, nhưng bây giờ thì sao, giống như là một đóa hoa minh diễm dần mất đi sức sống vậy, lại giống như bọt sóng va vào vách đá liền tan đi sức lực, biến thành quy thuận, lại mất đi linh hồn.
Tạ cô nương đột nhiên có chút thương tiếc cho nàng ta.
Thật ra thì mình may mắn, có phụ thân mạnh mẽ, cũng có một người yêu lợi hại, cho nên ngay cả khi không muốn ở lại Hoàng cung Đại Hoàn, bọn họ cũng có thể cho mình được như nguyện.
Nhưng Huệ phi thì không như vậy, thân phận của nàng ta, gia tộc sau lưng nàng đều đã chủ định để nàng ở lại trong cung từ từ già đi, cho dù thời điểm nàng trẻ như vậy cũng đã bắt đầu kho héo rồi.
Khi Tạ cô nương còn đang suy nghĩ linh tinh, Huệ phi lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói có chút do dự, nội dung càng khiến Tạ cô nương sinh ra cảm giác kỳ quái.
Nàng ta hỏi: “Muội, muội biết Tĩnh Vương phải không?”
Tạ Bích Sơ trong lòng giật mình, trên mặt lại là một bộ dạng đương nhiên: “Ta đương nhiên biết hắn, hắn là Vương gia của Đại Hoàn, cả Đại Hoàn này đều biết hắn.”
“Không, ta là nói,” Huệ phi có vẻ như đang cân nhắc cách dùng từ ngữ: “Ta là nói, muội và hắn tương đối quen thuộc, thường ngày cũng lén lút lui tới, phải không?”
Tạ Bích Sơ sắc mặt có chút lạnh lùng, giọng cũng nhạt đi, vừa vuốt vuốt chiếc vòng trên cổ tay vừa không quan tâm nói: “Ý của người là ngày trước ta ở sau lưng Bệ hạ có tư giao với Tĩnh Vương?”
Huệ phi thấy Tạ Bích Sơ giận, vội phủ nhận: “Ta không phải ý này, ta chỉ là, chỉ là muốn biết, bộ dạng lén lút của Tĩnh Vương là như thế nào?”
Giọng nàng ta nhỏ dần, vẻ mặt vừa như bi thương vừa như mờ mịt, Tạ cô nương trong đầu trống rỗng, có một ý nghĩ vụt qua trong đầu, khiến cho nàng cắn chặt răng cơ hồ nói không ra lời.
Vẻ mặt bày ra này giống như đang nói “Ta thầm yêu Tĩnh Vương, đáng tiếc hắn đã chết, cho nên chỉ có thể từ trong miệng ngươi nghe được một chút tin tức để nhớ về hắn.” rốt cuộc là ý này phải không?
Mặc dù sớm đã biết người nhớ thương tới nam nhân nhà mình có rất nhiều, nhưng hoàn toàn không ngờ trong cung cũng có một người, Tạ Bích Sơ khổng thể không thừa nhận nàng đang ghen, cả trái tim cảm thấy chua chát giống như bị ngâm trong bể giấm vậy.
Tạ cô nương cúi đầu nói: “Ta và Tĩnh Vương qua lại cũng không nhiều, bộ dạng lén lút của hắn ta cũng không rõ, khi hắn ở bên ta giống như là bậc tiền nhân vậy.”
Huệ phi bật thốt lên: "Không thể nào!"
Tạ Bích Sơ nhíu mày, chất vấn: “Sao lại không thể nào?”
Huệ phi đột nhiên trầm mặc, phải một hồi lâu mới nói: “Nói ra có lẽ muội sẽ không tin, hắn đã từng kêu ta chăm sóc cho muội.”
Tạ Bích Sơ theo đó ngây người ra, ngay sau đó liền có loại cảm giác thì ra là vậy, lúc trước vì sao Huệ phi đột nhiên lại chạy tới Trường Hoa cung ôm lấy đùi nàng?”
Nàng vẫn luôn cho rằng, ban đầu Cảnh Diệp thường vào lúc xế chiều đi tới Trường Hoa cung, còn Huệ phi vì muốn mượn cơ hội đó tranh sủng nên mới chủ động làm bạn.
Nhưng bây giờ nàng mới hiểu rõ, tất cả chuyện này chẳng qua cũng là vì có người luôn ẩn sau lưng nàng quan tâm tới nàng mà thôi.
Cứ coi như là nàng quả thực đang ở trong một cuốn tiểu thuyết, coi như là có khí phách, vừa vung cánh tay lên hô liền khiến cả ngàn người phải cúi đầu, thì đó cũng là chuyện của nhân vật chính, căn bản không có liên quan gì đến nàng.
Nàng sao có thể vì một chút thái độ thân cận của Hoàng đế mà để tứ phi đưa tới trước cửa làm tiểu đệ?
“Hắn………” Tạ Bích Sơ thốt ra một âm tiết, sau đó lại không biết nên nói gì, những chua xót cùng ngọt ngào trong lòng cứ như thủy triều vậy, từng đợt từng đợt gột rửa lấy tâm điền nàng.
Trong mắt nàng không khỏi lộ ra một tia vui mừng.
Nhưng nét mặt vui mừng của nàng đã lọt vào trong mắt Huệ phi, lại khiến nàng ta cười chua xót: “Muội quả nhiên là có ý với hắn, ban đầu không có tin tức hắn truyền vào trong cung, muội theo đó đã ngủ mê rất nhiều ngày, mặc dù Bệ hạ nói là vì bệnh cũ, nhưng ta cảm thấy, muội đang yêu hắn, hắn đối với muội cũng có một phần tâm ý, rốt cuộc cũng không phí công, ta rất vui……….”
Nói rồi, nước mắt nàng ta liền rơi xuống: “Hắn bây giờ mất rồi, muội cũng đi Đại Hi, vậy hãy quên hắn đi, đừng nghĩ thay hắn báo thù, muội một mình nơi Đại Hi vốn đã khổ rồi, nhớ đến hắn như vậy, cũng đã đủ rồi.”
Tạ Bích Sơ ngây ra một hồi mới hiểu rõ ý nàng ta, sau đó rất là dở khóc dở cười, lại có cảm tình đối với Huệ phi.
Nữ tử này thông tuệ lại dịu dàng, yêu không được cũng chưa từng oán hận, mất đi người yêu cũng cũng không bị cừu hận làm cho mê muội đầu óc, lại có thể thật tâm lo lắng khuyên giải một “tình địch” là mình.
Nàng ấy sống thật thấu tình đạt lý mà còn ngây thơ trong sáng.
Tạ cô nương ngược lại cảm thấy mình so với nàng ta ích kỷ hơn nhiều, tỷ như bây giờ, nghĩ một chút vẫn là không muốn nói cho nàng ta biết, thật ra Tĩnh Vương không có chết, thật ra Hi Thái tử chính là Tĩnh Vương.
Nàng không muốn nói, cũng không dám nói.
Chính là để nàng ta cho rằng Cảnh Hoan thực sự đã chết đi, mặc dù Cảnh Hoan thân phận này đã thực sự biến mất rồi.
Huệ phi trầm mặc ngồi một lát, lúc này mới đứng dậy nói: “Ta đi đây, muội vẫn là sớm xuất cung đi, thai nhi của Tôn quý nhân và Tĩnh phi đều không ổn.”
Tạ Bích Sơ gật gật đầu: “Ta biết, ta sẽ như vậy, cám ơn.”
Câu cám ơn này đương nhiên là thật tâm thật ý, là cám ơn cũng là xin lỗi.
Huệ phi vừa đi khỏi chưa được lâu, Hoàng đế Bệ hạ vừa hạ triều liền đi tới, Tạ Bích Sơ thầm thở phào một cái, quả nhiên bên thân có người của Hoàng đế, vẫn còn tốt hơn chuyện vừa nãy cùng Huệ phi nói những điều không nên nói.
Hoàng đế Bệ hạ đương nhiên cũng không thể không tự nhắc đến cái gì, chỉ là ngồi bên cạnh Tạ cô nương nhìn nàng nói: “Trẫm đã kêu đoàn kịch sắp xếp vở kịch mới, nàng nếu không có việc gì, thì kêu bọn họ tới, hoặc Trẫm đưa nàng đi xem.”
“Ta không thích xem kịch.” Tạ cô nương lầm bầm, ánh mắt vô định đảo qua bên ngoài, sau đó chống cằm nói: “Ta ngược lại thích cảnh sắc nơi này, chi bằng Bệ hạ cùng ngồi với ta một lát?”
Cảnh Diệp ánh mắt hàm chưa nụ cười thản nhiên đồng ý, hai người ngồi đó không nói mấy câu, Tôn quý nhân và Tĩnh phi liền cùng nhau đi tới.
Ánh mắt oán hận của Tôn quý nhân khẽ quét lên người Tạ cô nương, sau đó một mặt kinh ngạc lẫn thích thú nói với Hoàng đế Bệ hạ: “Thần thiếp đang muốn đi dạo trong Ngự hoa viên một chút, cho thoải mái, không ngờ lại có thể gặp được Hoàng thượng tại nơi này, thật là khéo, hiếm khi thấy Hoàng thượng thanh nhàn như này.”
Hiệu quả của lời nói này mới tốt làm sao, Tạ cô nương lập tức cắt thành khán giả với góc nhìn của thượng đế, sắc mặt Hoàng đế Bệ hạ hơi tối sầm lại.
Cái gì mà kêu hắn thanh nhàn, đây chính là đang nói hắn là hôn quân lười biếng chính sự? Hay là đang oán trách hắn lúc trước không bỏ chính sự để đi cùng nàng ta?
Ngược lại Tĩnh phi nương nương sắc mặt vẫn luôn nhu hòa ở bên giải thích: “Hoàng thượng chính là chính vụ quá nặng nề, lúc này thả lỏng một chút cũng là điều tất yếu, hiện nay chính trị trên triều đường ổn định, cũng là nhờ Hoàng thượng mất ăn mất ngủ đổi lấy, thần thiếp khẩn thỉnh Hoàng thượng, cần phải lấy long thể làm trọng.”
Vẫn là nữ chủ đại đại nói nha, lời nói này mới thân mật làm sao, nam nhân đi làm về mệt mỏi như vậy, sau khi về nhà cần phải có thê tử hiền huệ như vậy ân cần hỏi han nha.
Tạ cô nương ánh mắt thích thú nhìn về phía Hoàng đế Bệ hạ, lại thấy sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Tạ cô nương lập tức cảm thấy không đúng rồi, tính cách của Cảnh Diệp vẫn luôn thương hoa tiếc ngọc, mà biểu hiện dịu dàng như vậy của nữ chủ đại đại chẳng phải hợp với khẩu vị của hắn nhất sao, sao cư nhiên lại không bày ra một nét mặt dễ coi một chút?
Cảm giác được ánh mắt Tạ Bích Sơ nhìn tới, Cảnh Diệp sắc mặt càng tối sầm, rũ mi mắt xuống nói: “Nói như vậy, hai người các ngươi cũng chỉ là ngẫu nhiên tới Ngự hoa viên đi dạo mà thôi?”
Mặc dù không lộ rõ, nhưng Tạ cô nương vẫn nghe ra Hoàng đế Bệ hạ nghiến chặt trọng âm ở mấy từ “đều chỉ là ngẫu nhiên”.
Tôn quý phi bị Hoàng đế Bệ hạ quăng sắc mặt, bị nữ chủ đại đại làm thành chân đá đạp xuống, lúc này không vui, cho nên nghiêng đầu đi dùng sự trầm mặc bày tỏ phản kháng.
Nữ chủ đại đại thiện giải nhân ý đương nhiên không thể giống như nàng ta không nói lời nào, vội vàng trả lời: “Hồi Hoàng thượng, đúng là như vậy.”
Hoàng đế Bệ hạ nhướn mày hỏi: “Vậy tiếp theo vẫn phải tiếp tục sao?”
Nghe ý tứ này giống như là muốn đuổi gấp bọn họ đi, Tôn quý phi cũng không thể chịu nổi, vội nói: “Nơi này phong cảnh rất đẹp, nếu đã gặp được rồi đương nhiên sẽ ngồi lại cẩn thận thưởng thức một phen.”
Tạ cô nương chút nữa phụt cười, cái phong cảnh đẹp mà Tôn quý nhân nói lẽ nào chính là Hoàng đế Bệ hạ?