Vật Hi Sinh Nữ Phụ: Tay Không Huỷ Đi CP

Chương 59: C59: Công Chúa Hòa Thân Vs Đế Vương Ốm Yếu (10)




Edit: Tiểu Hy Hy
Beta: Sênh Ca

Thiên Tầm kinh ngạc quay đầu, sau đó lại cúi thấp, hơi nhấp môi.

Nàng không nghĩ tới vị sư phụ mới vừa nhận không bao lâu này lại có tâm tư tinh tế như thế, rất nhanh đã nhìn thấu ý tưởng của nàng.

Lý thái y trấn định thêm dược liệu vào dược hồ đâu ra đấy, vô cùng đạm nhiên, căn bản khác hoàn toàn với lúc bị Thiên Tầm uy hiếp đến mức sợ phát khiếp: “Quốc gia mà ngươi nói đến… hẳn là Bắc Dập quốc đi.”


Nghe thì có vẻ như đang dò hỏi Thiên Tầm, nhưng thực ra lại là lời khẳng định.



Lý thái y dường như chẳng thèm để ý đến câu trả lời của Thiên Tầm, lại có vẻ như đang muốn nói cho nàng nghe. Lão tiếp tục nói, “Dưới gối Hoàng Thượng có vài vị hoàng tử. Người có đức thì không có tài, người có tài lại chẳng có đức. Đương kim Thái tử cũng không thể trọng dụng. Theo như lời ngươi nói, nhìn thì có vẻ như thực lực Tam quốc cường đại, cưỡng chế Tây Duyên, nhưng thực chất ‘xương cốt’ đã sớm hủ bại bất kham. Nếu không sớm ngày sửa trị, chỉ sợ ngày mất nước đã không còn xa nữa.”.

“Sư phụ, ngài nói lời này, không sợ người có tâm nghe thấy sẽ truyền đến tai hoàng đế sao?”


Cốt truyện không nhắc tới vị Lý thái y này nhiều lắm, ngay cả một cái tên cũng không có. Thiên Tầm không nghĩ tới, lão lại có thể nhìn thấu cục diện lúc này rõ ràng đến thế, thậm chí còn có thể nói chuyện vân đạm phong khinh như vậy với nàng.

Dược hồ trên ngọn lửa lách cách đan xen, dưới ánh lửa chiếu rọi, khuôn mặt già nua kia lại khiến người khác cảm thấy có vài phần cảm giác tiên phong đạo cốt: “Sinh tử có số. Đối với người già như ta mà nói, có thể nói ra lời xuất phát từ suy nghĩ trong lòng mới là chuyện vui.”.

“Thiên Tầm thụ giáo.” Nàng chuyên tâm khống chế lửa đun thuốc, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: “Sư phụ, có thể nói cho ta biết tên của ngài không?”

Lý thái y cười cười, thấp giọng nói: “Tên a…… Đã nhiều năm rồi không còn dùng nữa. Hiện giờ tên này ta không thích lắm, ta còn nhớ rõ trước kia từng bái sư phụ làm thầy, cũng chính là sư công của ngươi, sư phụ. lúc ấy đã đặt cho ta một cái tên, gọi là Nam Đằng.”

Khuôn mặt lão lộ vẻ hoài niệm: “Nam Đằng, là một loại dược liệu, cũng là cái tên đầu tiên của vi sư. Năm đó ta còn là một cô nhi bị song thân vứt bỏ, là sư phụ nhặt ta trở về, truyền cho ta y thuật.”

Nàng hỏi: “Vậy vì sao…… ngài đảm nhiệm chức thái y trong hoàng cung Bắc Dập?”

“Còn nhân tình.” Lý thái y nói xong lời này liền không nói thêm lời nào nữa.

Thiên Tầm thức thời không hỏi lại.

Mỗi người đều có một đoạn quá khứ khó quên nhưng lại không muốn mở miệng nói ra, nàng sẽ không và cũng không thể đi vạch trần.


Nửa canh giờ sau, thuốc phong hàn đã được nấu xong. Thuốc vừa nguội, Thiên Tầm mới uống liền một hơi, đắng đến mức nàng phải nhăn mày.

Đại khái là vì bản thân đã lâu chưa uống thuốc.

Lý thái y thấy bộ dáng này của nàng, cười thoải mái, cầm một viên mứt hoa quả cho nàng, “Vẫn còn là một con nhóc a.”

Thiên Tầm nhanh chóng ngậm mứt hoa quả để xua tan vị đắng khó chịu trong miệng.

Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, thuốc của Linh nhi cũng đã nấu xong, sau khi nói lời cảm tạ với Lý thái y, Thiên Tầm vội vàng bưng thuốc chạy đến Lạc Tuyết Cư.



Cùng lúc đó, tại vùng biên giới Tây Duyên -Bắc Dập.

Trong rừng cây rậm rạp, gió lạnh gào thét, tiếng bánh xe chuyển động vang lên, lộc cộc lộc cộc, lác đác đan xen với tiếng vó ngựa.



Trên đường, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy, vẻ ngoài bình thường âm thầm che lấp đi sự đầy đủ bên trong.


Trong xe, chiếc lư hương ám vàng không ngừng tỏa ra mùi đàn hương an thần, vấn vít xung quanh một nam tử mặc hồng y. Mái tóc của hắn đen như mực, chỉ dùng một sợi dây buộc tùy ý phía sau đầu, vài lọn tóc hơi rũ xuống, che đi gương mặt phiên nhược kinh hồng của hắn. Sắc mặt hắn có chút trắng, trên mặt lộ vẻ lười biếng hững hờ. Làn da tựa như Tuyết Liên (hoa tuyết) trên núi Thiên Sơn, không chỉ trắng mà còn phiếm chút ánh sáng nhè nhẹ.


Hắn khoác một chiếc áo choàng rộng màu trắng, trên đầu trùm một cái mũ hồ ly lông trắng, thoạt nhìn vừa ấm áp vừa rắn chắc. Trong lồ ng ngực ôm một cái bếp lò, nam tử ho nhẹ hai tiếng. Đôi mắt hắn rực rỡ lung linh, lại mờ như băng sương. Giọng nói có chút khàn khàn, tốc độ nói chuyện không nhanh cũng không chậm, mang theo vài phần mị hoặc, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy thoải mái đến lạ, “Chúc Huyền, đến đâu rồi?”

Ngoài xe ngựa lập tức vang lên một giọng nói cung kính: “Khởi bẩm chủ tử, ngày mai sẽ đến lãnh thổ của Bắc Dập Quốc, đi thêm nửa đêm nữa, sẽ đến Thịnh Kinh của Bắc Dập Quốc.”