Vật Hi Sinh Nữ Phụ: Tay Không Huỷ Đi CP

Chương 44: C44: Công Lược Đại Thần Võng Du (16)




Edit: Khuynh Diệp
Beta: Tiểu Hy Hy

Tiếng vỗ tay như sấm, thanh âm các nữ sinh đầy hưng phấn, Ứng Trì Hoán bước ra từ phía cánh gà, bước đi ổn định, toàn thân toát ra một luồng khí mạnh mẽ.

“A a a! đại thần thật soái!”

“Trì Niệm, em muốn sinh khỉ con cho anh!”

“Trời ơi, có tiền lại soái, giống như hình tượng người yêu trong mộng của tôi.”

Ứng Trì Hoán ra hiệu cho mọi người trật tự, toàn hội trường dần dần yên tĩnh, chẳng mất chốc đã lặng ngắt như tờ, phảng phất như một cây trâm rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ. “Đầu tiên, hoan nghênh các vị đến tham dự buổi họp mặt lần này, các vị không cần câu nệ, cứ thoải mái, chi phí đều do công ty lo liệu, mọi người cứ thoải mái vui chơi.”


Tuy trong lời nói của hắn chứa vài phần phần thoái thác, thế nhưng giọng nói ôn hòa, trầm thấp đó lại không mang sự buồn tẻ, nhàm chán.

Tầm mắt Ứng Trì Hoán đột nhiên trầm xuống sau khi đảo qua một vòng đại sảnh.

Hắn đưa microphone trong tay cho người chủ trì đang sững sờ, sau đó sải chân đi xuống dưới đài.

Mây Khói Niệu Niệu kiềm chế vẻ mặt vui sướng, ra vẻ trấn định chờ Ứng Trì Hoán đi về phía mình. Kết quả chờ mãi, chờ mãi ánh mắt đối phương không dừng lại mà lướt qua người cô.
Ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều dõi theo hắn, hắn đi thẳng đến chiếc bàn tròn được đặt ở góc đại sảnh rồi đứng lại, ánh mắt thâm thúy có vài phần dao động, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Ai bảo em tới, sao không ở bệnh viện nghỉ ngơi!”

Thiên Tầm ngoảnh mặt làm ngơ, chăm chú thưởng thức đồ ăn trong tay.

“Cố Thiên Tầm.” Ngữ khí của hắn càng trầm.

Thiên Tầm thong thả, ung dung buông chiếc đũa trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu, khẽ mỉm cười: “Em cũng là người chơi, ID của em là Thiên Dữ Thiên Tầm. Tại sao em không thể đến đây?”

Trng đại sảnh yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ đang đối thoại.

Một người phẫn nộ, một người bình tĩnh.

Thanh âm trào phúng từ nơi không xa truyền đến: "Ồ, thì ra Trì Niệm đại thần cũng không biết ngoài đời Thiên Dữ Thiên Tầm là kẻ tàn phế."

Tây Manh nhịn không được đứng lên, nổi giận nói: “Mỉm Cười Nửa Bước Điên, anh đừng quá đáng thế.”


Ứng Trì Hoán nhìn Thiên Tầm hồi lâu, khẽ mỉm cười.

Cuối cùng đã biết tại sao mấy ngày nay mình lại trở nên khác thường.
1

“Lời tiên đoán của em thật chuẩn.”

Trong đại sảnh im re như ve sầu mùa đông đột nhiên vang lên một câu nói không đầu không đuôi như thế, không ai nghe có thể hiểu được.

Chỉ có cô.

Thiên Tầm thấp giọng cười cười: “Gắn liền với thời gian không muộn, nhưng còn chưa đủ.”

Ứng Trì Hoán xoa đầu cô, đáy mắt không buồn che dấu sự yêu thương: “Để anh xử lý kẻ nói năng lỗ m ãng với em.”

Hắn phất tay với hai người bảo vệ trật tự ở cửa: “Đem vị tiên sinh kia ra ngoài.”

Ứng Trì Hoán chỉ vào Mỉm Cười Nửa Bước Điên, khóe miệng phảng phất ý lạnh.
Mỉm Cười Nửa Bước Điên nhìn bảo vệ đang đến gần đột nhiên hét lớn: “Dựa vào cái gì mà lấy quyền tư ở đây! Tôi là khách quý được mời đến! Ứng Trì Hoán anh dựa vào cái gì mà làm thế! Kêu giám đốc của các người tới đây! Bố tôi vẫn đầu tư cho công ty game Phương Chi Nhất, các người dám đối xử với tôi như thế, tôi sẽ khiến người đó phá sản.”

Thiên Tầm nhìn hắn một cái, mở miệng nói: “Nguyên Nhất, mời giám đốc tới đây.”

Nguyên Nhất lúc trước vẫn luôn đi theo làm vệ sĩ sau lưng Thiên Tầm.

Chỉ chốc lát sau, giám đốc đã được mời đến.

Sau khi nhìn một vòng xung quanh đại sảnh, cũng không xin chỉ thị của Ứng Trì Hoán như mọi người nghĩ mà chạy đến trước mặt Thiên Tầm, cung kính gật đầu: “Đại tiểu thư, không biết cô có điều gì muốn sai bảo.”

Biểu tình Thiên Tầm đột nhiên khôi phục lại bộ dạng kiêu ngạo như trước: “Có người dùng lời lẽ bất kính với tiểu thư tôi, ông định làm thế nào?”
18