Vật Hi Sinh Chưa Chắc Đã Thảm

Chương 67: Cháy




Chiếc siêu xe màu đen dừng lại ngoài bìa rừng Sa La, Lục An Thành nghiêm mặt bước xuống xe.

Nhất bước đi vào trong, cặp mắt sắc bén không ngừng quan sát tình hình xung quanh, bất giác nhíu mày, rừng cây rậm rạp có lợi cho người của anh lẻn vào nhưng đồng thời cũng rất dễ trở thành con mồi của đám thuộc hạ Lục Diễn đang ẩn náo.

Anh cảm thấy hôm nay e là rất khó để thoát thân.

Tầm mười lăm phút sau anh nhìn thấy căn cứ nơi đã chỉ định.

Đám thuộc hạ bên ngoài thấy có bóng dáng người đang tiến lại gần liền rút súng ra nhắm vào người đến, khung cảnh không rét mà rung, xung quanh nơi này đều đã bị người của Lục Diễn hoàn toàn bao vây.

Cánh cửa sắt được đẩy ra, cất bước đi vào, Lục An Thành ngừng thở trong phút chốc khi nhìn thấy Lâm Thiển hai tay bị dây xích chối treo lên thanh sà phía trên, người kế bên còn đang nhắm súng vào đầu cô.

" Thả cô ấy ra." Giọng anh như rít ra từ kẻ răng, lạnh lẽo vô cùng.

" Đau lòng sao? … Rất tốt. Đây là hậu quả khi con chống lại ta." Lục Diễn vắt chéo chân ngồi trên ghế ra lệnh:" Bây giờ thì bỏ tất cả súng trong người con xuống đi."

Lục An Thành nắm chặt khẩu súng trong áo nhưng rồi cũng móc nó ra quăng xuống đất.

" Còn một khẩu nữa." Lục Diễn nhếch mép cười nhắc nhở.

’ Cạch.’

Một khẩu súng nữa được ném xuống đất, lập tức hai tên thuộc hạ đi đến thu lại.

" Haha…" Ông ta vừa cười vừa vỗ tay bốp bốp vài tiếng:" Cô bé, xem ra con xem nhẹ tình cảm thằng con trai cưng này của ta đối với con quá rồi, đây đâu giống cách đối sử với một nhân tình chơi chán rồi bỏ như con đã nói, nhìn nó lo lắng cho con chưa kìa!."

Lục An Thành ngẩn người nhìn cô, trái tim đau nhói, dĩ nhiên anh biết dụng ý khi cô nói những lời đó:" Lâm Thiển, anh không cho phép em tự hạ thấp mình."

" Đúng là không có tiền đồ. Người làm đại sự không nên để tình cảm chi phối. Năm xưa nếu ta cũng giống con thì làm gì có Lục Diễn của ngày hôm nay." Ông thở dài, tựa như người cha già thất vọng đối với đứa con của mình.

" Năm xưa ông vì tham vọng của ông mà chính tay giết chết người vợ đang mang thai của mình, thứ tiền đồ này tôi không dám nhận từ ông."

Mẹ của Lục An Thành là Lan Quỳnh vị tiểu thư duy nhất của Lan gia. Lan gia bảo vệ bà quá tốt, bà là lớn lên trong muôn vàn yêu thương nhưng lại không hề kiêu ngạo như những tiểu thư nhà khác, bà rất xinh đẹp, vẻ đẹp của bà tựa như một tiểu thiên sứ không nhuốm phàm trần, lại tựa như một nàng công chúa lớn lên trong một lâu đài cổ kính, từ trái tim đến linh hồn đều mang một vẻ đẹp thuần khiết không ai sánh bằng.

Bà cũng như bao thiếu nữ khác, cũng mơ mộng một cuộc tình khắc cốt ghi tâm, một cuộc tình đẹp tựa câu truyện cổ tích, bà mơ ước một ngày nào nó sẽ có một chàng hoàng tử đi đến bên cuộc đời bà, trở thành nàng công chúa nhỏ của riêng hoàng tử.

Mà ngày Lục Diễn bước đến bên bà cũng chính là ngày thiên sứ bị tước đi đôi cánh, rơi khỏi thiên đường, rớt xuống vực sâu vạn trượng.

Vào lúc bà cứ ngỡ mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian cũng là ngày đen tối nhất của bà.

Người luôn đùm bọc bà, yêu thương bà, bảo vệ bà từ lúc lọt lòng đến nay, ba mẹ bà đều lần lượt qua đời, gia sản bị tước đoạt.

Bà cứ ngỡ bản thân đã tìm được hạnh phúc của đời mình, nhưng không… Đó chỉ là một màn kịch đã được lên kế hoạch từ trước…

Người ta không yêu bà, cái người ta yêu là gia sản của Lan gia, phần gia sản bà được thừa kế!!!

Người bà yêu say đắm bao nhiêu năm qua lại muốn bà chết!?

Vì chỉ khi bà chết rồi phần gia sản đó mới thuộc vào tay người ta!!!

Thật trớ trêu thay!!!

Nhưng ông đã tính sai một bước, Lan Quỳnh vậy mà đã vô tình phát hiện ra mưu đồ của ông, nên đã sớm lập di chúc để lại tất cả tài sản Lan gia cho con bà là Lục An Thành, nếu trong thời gian con bà chưa đủ tuổi tiếp nhận xảy ra chuyện gì thì toàn bộ tài sản này sẽ nguyên góp vào quỹ từ thiện.

Cũng nhờ vậy mà Lục An Thành mới có thể bình an trưởng thành.

" Ta phải công nhận Lục An Thành con cũng rất có bản lĩnh, dồn ép ta đến mức đường này." Ánh mắt Lục Diễn lộ lên sát khí:" Ta rất không vui."

’ ĐOÀNG. ’

Ông rút súng ra bắn vào chân anh.

’ ĐOÀNG.’

Lại thêm một phát nữa, hai viên đạn trực tiếp ghim vào da thịt, đau đớn khụy xuống, dòng máu nóng hổi lập tức tràn ra ướt đẫm ống quần, nhỏ giọt xuống sàn nhà lạnh lẽo.

" Làm con mà quá bất hiếu ngổn ngang thì nên quỳ xuống xin tạ tội."

Lâm Thiển điên cuồng vùng vẫy hai tay bị treo lên, sợi dây xích va phải nhau không ngừng phát ra âm thanh ’ leng keng ". Nhìn máu trong cơ thể anh chảy ra, trái tim cô đau quá, đau như thể vỡ ra, đau đến không chịu được, nước mắt cứ trào ra như thác đổ, miệng bị dán băng keo nên chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ.

Cô điên cuồng lắc đầu, nội tâm sợ hãi.

Lục An Thành sao anh lại đến đây chứ!!!

Anh bị điên rồi sao!!!

Bọn chúng muốn giết anh!!!

Mau chạy đi.

Ở đây rất nguy hiểm!

Đừng mà…

Em xin anh đừng như vậy nữa mà…

Lục An Thành cố gắng nhịn xuống cơn đau xé da xuyên thịt đứng lên nhưng rất nhanh lại khụy xuống, thử vài lần mới miễn cưỡng đứng được.

" Thiển Nhi anh không sao, đừng khóc."

Anh còn cười với cô!?

Vậy mà anh còn cười với cô!?

Lục An Thành anh là cái tên xấu xa!!!

Bên ngoài căn cứ.

Một người đàn ông mặc đồ đen tay cầm súng, đang lợi dụng địa hình đầy cây cối rậm rạp này mà ẩn ấp thân hình vào một bụi cỏ, đưa bắt nhìn vào căn cứ, thỉnh thoảng lại quan sát xung quanh.

Bên tai đột nhiên nghe một tiếng ’ bịch ’ cực nhỏ, còn chưa kịp quay đầu nhìn lại thì tầm nhìn đỏ tươi, rồi ngã ngang, trên trán xuất hiện một cái lỗ đang trào máu ra.

Sau đó có một bóng đen nữa xuất hiện thay thế vị trí cho người vừa rồi, mọi chuyện như chưa có gì xảy ra.

Không chỉ riêng người đàn ông vừa rồi xui xẻo mà tình trạng những tên xung quanh còn lại cũng chung số phận không khác, cứ có một người áo đen ngã xuống là lại có một người cũng toàn thân áo đen khác thế chỗ vào, lập đi lập lại như vậy cho đến khi người cuối cùng ngã xuống.

Trong thầm lặng không một tiếng động, cả khu vực này bất giác đã được thay thế mà người bên trong chưa một ai hay biết.

Lâm Đằng đang ngồi chồm hỗm trong một bụi cây, tay vạch ra một chút khe hở đưa mắt nhìn vào căn cứ.

" Đã giải quyết xong." A Sâm báo lại tình hình cho anh.

Tuy đây là người của Lục An Thành nhưng tạm thời đã giao quyền chỉ huy lại cho anh.

" Bên đội bắn tỉa sao rồi?"

" Đã vào vị trí, chỉ chờ phát lệnh."

" Được. Mau phát tính hiệu cho Thành."

Cùng lúc bên trong căn cứ.

Lục Diễn bên trong nhìn thấy Lục An Thành đứng lên thì cau mày lại.

" Xem ra bị đạn bắn cũng không đau mấy, không muốn quỳ vậy à!"

" Con trai ta nhẫn nại rất giỏi chịu đau cũng rất giỏi điều này ta biết. Nhưng không biết con dâu ta chịu có nổi như con trai ta không, cái này ta không biết."

" Ông muốn làm gì?" Lục An Thành cảm thấy bất an vô cùng.

Lục Diễn chiếc lọ thủy tinh nhỏ bằng ngón tay út đưa cho tên thuộc hạ đang nhắm súng vào Lâm Thiển.

" Lục Diễn ông định làm gì? Dừng tay! Mau dừng tay lại!! Ông có giỏi thì nhắm vào tôi đây này!!!" Anh hốt hoảng muốn xông lên.

" Mày còn bước lên một bước nữa thì nó sẽ chết." Lục Diễn cười khuẩy:" Biết đau rồi sao!"

Hai mắt anh đỏ ngầu rét lạnh nhìn tên đang tiêm thứ gì đó vào người cô, cũng ngay lúc này cảm nhận được sự rung nhẹ trước ngực, nó phát ra từ mặt dây chuyền dưới lớp áo của anh.

Tay anh giơ tay lên chỉ thẳng vào vào Lục Diễn rồi bàn tay cuộn tròn lại thành nắm đấm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.

" Haha…" Ông không nhịn được cười một trận, nhìn dáng vẻ như muốn phát điên của thằng con trai cưng nhưng không làm gì được người cha này ông thật sự rất sảng khoái.

Nhưng sự đắc ý của ông không kéo dài được lâu, bên tai đã truyền đến một loạt âm thanh ’ bịch’ ’ bịch ".

Ông quay đầu nhìn, hai mắt híp lại lạnh lẽo, lửa giận nhập trời, kèm theo đó là không cam tâm.

Sáu tên thuộc hạ ở bên trong cùng ông đang nằm bất động dưới đất, trên trán mỗi người đều xuất hiện một cái lỗ nhỏ đang không ngừng trào máu ra.

Động tác tay vừa rồi là tín hiệu anh phát ra với đội bắn tỉa.

Lục Diễn lập tức rút súng ra nhắm bắn lục An Thành, tên bắn tỉa bên ngoài lập tức nổ súng nhắm ngay đầu ông, viên đạn trong súng của Lục Diễn do ông ngã xuống nên bị lệch, trúng ngay cái thùng đặt bên cạnh, dầu hỏa từ bên trong lập tức chảy ra.

Nhóm bắn tỉa bên ngoài đều là chọn những tay lão luyện nhưng chỉ có sáu người, mà người bên trong cộng thêm Lục Diễn nữa là bảy người, nên ông ta mới có cơ hội rút súng.

Lục An Thành gấp đến đỏ mắt, lo đến phát điên lao đến bên Lâm Thiển, nhưng vì chân đang bị thương lại mất quá nhiều máu, hai chân như bước vào bông, cả cơ thể khụy xuống, nhưng anh vẫn cố dùng sức đứng lên lần nữa.

Nhặt lấy khẩu súng bắn phá dây xích, cơ thể Lâm Thiển vô lực đổ xuống, anh dang tay đón lấy.

Từ lúc Lâm Thiển bị tiêm mũi thuốc kia thì cả người như bị con gì đó đang gặm nhấm xương cốt bên trong.

Đau.

Rất đau.

Giống như bị lăng trì vậy.

Không từ ngữ nào có thể hình dung nổi sự đau đớn này.

Cô nghĩ…

Lóc xương xẻ thịt chắc cũng gì đây là cùng.

Nhưng mà… Càng đau đầu óc cô càng tỉnh táo.

Lâm Thiển tháo ra miếng băng keo đang dán trên miệng vội nói.

" A Thành rời khỏi đây nhanh lên. Tên điên Thường Hạo đã rãi bột cháy lên khắp nơi này rồi."

Như để chứng minh lời cô nói, khói từ bên ngoài tràn vào, từng dòng lửa uốn lượn như bàn tay của ác ma từ địa ngục bò lên bắt người, kéo ngươi xuống địa ngục âm ti bò xung quanh, rồi lại mò mẫn bò xung quanh để ngọn lửa theo chất dẫn gì đó khiến nó càng hưng phấn, càng cháy càng hăng, càng cháy càng lớn.

Thời gian chưa đầy một phút mà nơi này đã chìm trong biển lửa.

Trước đó.

Vào thời điểm Lục Diễn đang loay hoay chỉ huy đám thuộc hạ vào vị trí, Thường Hạo đã nhân cơ hội đám người này lơ là mà rãi đống bột cháy khắp căn nhà này.

Đây là một trong những thành quả thí nghiệm của băng Lãnh Dạ mà anh đã giấu lại, chúng tạo ra thứ này để làm gì hắn không biết, nhưng thứ được tiêm vào người Lâm Thiển chuyên dùng để tra tấn phạm nhân.

Lâm Thiển là người duy nhất chứng kiến hành động này của hắn ta, nhưng rất nhanh đã bị hắn dùng băng keo dán miệng cô lại, tới tận bây giờ.

Đã là thành quả có được sau khi thí nghiệm sao có thể xem thường?

Bắt lửa là cháy… Một khi cháy dù có nước cũng không chữa được.

Một căn cứ bỏ hoang.

Một cánh cửa sắt bị khóa chặt.

Một đôi nam nữ đáng thương.

Một ngọn lửa cao nhập trời.

Tất cả hội tụ chung vào một chỗ, nhìn vào nhất thời dâng lên một cỗ tuyệt vọng.