Vật Hi Sinh Chưa Chắc Đã Thảm

Chương 36: 36: Thân Hình Đơn Bạc





Nhà ngoại của Lâm Thiển ở thành phố Y, tuy không phải hào môn thế gia nhưng cũng thuộc dạng giàu có.

Thời điểm ba mẹ Lâm yêu nhau ba Lâm, Lâm Tuấn Khanh chỉ là một thiếu niên không cha không mẹ hai bàn tay trắng, còn mẹ Lâm, Tống Nhu lại là thiên kim của Tống gia.

Chuyện tình của hai người họ vào thời gian đó gặp không ít trắc trở, không ít người chê cười Tống Nhu thậm chí cả Tống gia không có mắt nhìn người, lại đi phải lòng một tên không cùng đẳng cấp, trong tay chẳng có gì cả.

Ai ngờ mấy năm sau, Lâm Tuấn Khanh dựa vào chính năng lực của mình, dùng hai bàn tay trắng một đường trèo lên, từng bước từng bước xây dựng lên cơ nghiệp của riêng mình, thành lập ra tập đoàn Lâm Phát.

Sau đó ông liền long trọng rước Tống Nhu về nhà, khiến cho những người từng cười chê lúc đó phải đỏ mắt ghen tị.

Chỉ là đoạn tình cảm này lại phải mãi mãi dừng lại ở con số hai mươi năm này.

Lâm Thiển yên lặng chăm chú lắng nghe bà ngoại Tống nhắc lại chuyện xưa, khi thì thấy bà nhếch mép khẽ cười, khi lại thấy bà lắc đầu thở dài đầy bất đắc dĩ, kể đến đây bà lại xót thương cho số phận của đôi con trẻ, cầm lòng không đặng mà rớt nước mắt.

Mà trong lòng của cô hiện tại cũng không dễ chịu tí nào, thấy bà ngoại Tống khóc thì không khỏi chua xót.

Lâm Thiển ôm chầm lấy bà ngoại Tống khẽ an ủi.


" Bà ngoại ơi, ba mẹ cháu từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều luôn được ở cạnh nhau, dù cái chết cũng không ngăn cách được bọn họ, đây chẳng phải rất tốt hay sao? Nghĩ lại chúng ta còn nên vui mừng cho ba mẹ cháu nữa ấy chứ, ngoại nói có đúng không? Với lại ngoại còn ông, còn tụi cháu nữa mà, nên ngoại đừng khóc nữa nha!"
Nguyên thân trước kia hay chống đối với người trong nhà nhưng với ông bà ngoại này lại đặc biệt quan tâm, nên rất hay thường xuyên lui tới, vì vậy cũng được ông bà thiên vị nhiều hơn mấy đứa cháu khác.

Ông bà ngoại Tống năm nay đều đã tám mươi, nhưng lại thích sống một mình không chịu ở chung với con cháu.

Lúc ba mẹ Lâm qua đời hai ông bà đã kiên quyết đưa về đây chôn cất, nói là ở gần chăm sóc mộ phần cũng dễ hơn.

Lâm Thiển nhìn về phía phần mộ phía trước, trên tấm bia đá là hình của một đôi vợ chồng mặc đồ cưới, nam có khuôn mặt cương nghị lạnh lùng nhưng sự cưng chiều nơi đáy mắt khi nhìn về người con gái trước mặt không tài nào giấu được, nữ lại có dung mạo tuyệt sắc, cô cười tươi trước ống kính, một nụ cười rạng rỡ đong đầy hạnh phúc.

Lâm Thiển nhìn người nụ cười của con gái có dung mạo giống mình bảy phần trong ảnh, khóe môi bất giác cong lên cười theo.

Sau đó lại nhíu mày, cô dường như mơ hồ nhìn thấy thân ảnh cao lớn của một người thanh niên, từ góc độ của cô chỉ nhìn thấy được duy nhất một tấm lưng đơn bạc của anh.

" Thiển Thiển, Thiển Thiển.

"
Khi cô muốn tiến đến để nhìn rõ hơn thì bị giọng kêu đầy lo lắng của bà ngoại Tống gọi dậy.

" Ngoại, cháu không sao, ngoại đừng lo.

"
Lại nhìn về vì trí ban nãy, có cái giống gì đâu?
Chắc không phải ba mẹ của nguyên thân biết mình chỉ là hàng giả mạo nên muốn hiện về chất vấn đòi mình trả cô con gái bảo bối của họ lại đấy chứ?
Trời đất làm chứng cô thật sự không cố ý chiếm lấy thân xác này không chịu buông, cô cũng chỉ là nạn nhân mà thôi.

Cô cũng muốn quay về nhà lắm chứ bộ, nhưng có cách nào đâu?
Mà!.

về nhà?
Khái niệm về ngôi nhà trước kia của mình lại ngày càng phai nhạt hơn rồi.

Thậm chí hiện tại ngoài cha mẹ ruột, ông anh hai với thằng em kia thì mình chẳng còn nhớ thêm ai nữa.


Cô bạn thân lúc trước của mình tên gì nhờ?
" Thiển Thiển, về thôi cháu.

" Bà ngoại Tống thấy cũng không còn sớm nữa, lên tiếng nói.

" Dạ.

" Lâm Thiển theo bà ngoại Tống đi vài bước lại không nhịn được quay đầu nhìn lại vị trí xuất hiện bóng dáng người con trai lúc nãy.

" Sao vậy cháu?" Bà ngoại Tống để ý hành động khác thường của cô cháu gái.

" Dạ không có gì ạ, chúng ta về sớm thôi, kẻo ông ở nhà lo lắng nữa.

"
Đến tối, sau khi mọi người đã dùng xong bữa tối, Lâm Thiển lại cùng ông bà ngoại ngồi ở phòng khách trò chuyện.

Bà ngoại Tống lần lượt hỏi thăm tình trạng của mấy anh em cô, từ công việc đến cuộc sống hằng ngày, nói thẳng ra là muốn xem mấy ông anh của cô đã để ý đến hai chưa, sợ chủ tịch Lâm với Lâm thiếu đến già mà vẫn ế.

Lâm Thiển lại chọn lọc chuyện để kể, dỗ dành bà ngoại Tống vui vẻ một trận, mà ông ngoại Tống cũng không nhịn được cười.

Khi cô về phòng thì đã gần mười giờ, căn phòng này là bà ngoại Tống giành riêng cho cô, tuy ít ở đây nhưng nó luôn được dọn dẹp sạch sẽ.


Buổi chiều đi viếng mộ gặp được cảnh tượng kỳ lạ như vậy Lâm Thiển còn tưởng sẽ như những lần trước lại gặp ác mộng, ngoài dự tính là tối nay cô lại ngủ rất ngon.

Nhưng mà.

Không có cái này cũng có cái khác phá rối.

Đúng là không muốn cho cô ngủ yên.

Ting!.

.

Ting!.

.

Ting! ! .