Vật Gán Nợ - Hoàng Đăng Phù Đại Bạch

Chương 16




Đến gần tháng 2, các kỳ thi cuối kỳ của các chuyên ngành lần lượt kết thúc.

Trước khi về nhà, Trương Bồng hỏi cô là có muốn tụ tập với mọi người một bữa không.

Đổng San San vẫn nhớ lời hứa với Tưởng Trang Hà: tới ngày lễ dù bất kể là lý do gì, chỉ cần được nghỉ là sẽ không chậm trễ một giây để về nhà.

Cô từ từ lắc đầu, cười nói: “Cũng đâu phải là không gặp lại, chưa đầy một tháng nữa là tớ sẽ quay lại mà. Lúc khai giảng không bận, đến lúc đó tụ tập cũng được.”

Trương Bồng khẽ gật đầu, tiếc nuối thay Lư Hạc Hi một giây.

Hôm sau tụ tập, cô ấy đi cùng anh trai mình, ánh mắt Lư Hạc Hi đảo một vòng quanh người cô ấy rồi nhanh chóng dời đi.

Trương Bồng nhún vai xin lỗi: “Tôi đã hỏi giúp cậu rồi, cô ấy nói hôm khác tụ tập, hình như rất vội về nhà.”

Lư Hạc Hi giấu sự hụt hẫng nho nhỏ trong lòng, trên mặt vẫn mỉm cười ôn hòa: “Không sao.”

Cậu dường như không bị ảnh hưởng gì cả, vẫn hiện diện đầy đủ trong các cuộc chơi, đầu óc tỉnh táo không để người khác lợi dụng mình, cũng sẽ không vì tuổi trẻ mà khiến người khác thấy khó chịu. Trong vòng tròn mà cậu lớn lên, sự thân thiết chỉ là tùy ý.

Chơi đến sau rất high, thậm chí còn thu hút cả những người ở bàn bên cạnh muốn ghép bàn.

“Tôi tên là Rhea, mới đến thành phố A hôm qua.” Cô gái vừa hòa nhập vào giới thiệu bản thân mình một cách thoải mái.

Trên người cô ta có một sự phóng khoáng đặc biệt sau khi tắm nắng, làn da hơi nâu nhưng không đen, cười hở răng rất có sức hút.

“Cậu có tên tiếng Trung không?” Có người thấy cô ta có khuôn mặt châu Á, tiếng phổ thông cũng khá, bèn thuận miệng hỏi.

“Mẹ tôi họ Lưu, mọi người có thể gọi tôi là Lưu Thụy Nhã.”

Lưu Thụy Nhã lớn lên ở Mĩ, mẹ cô ta là người Trung Quốc, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta đến Trung Quốc với tư cách là sinh viên trao đổi học kỳ hai năm ba đến đây học hai năm, trùng hợp là cùng trường với họ.

Cô ta nói rằng mình vẫn đang làm quen với cuộc sống ở đây, cảm thấy cũng không tệ, đến Trung Quốc ngày thứ hai đã có thể làm quen trước với các bạn học cùng trường nên rất vui.

Thân phận vừa là người gốc Hoa vừa là bạn học khiến mọi người có mặt trong buổi tụ tập này dễ dàng tiếp nhận cô ta, rất sẵn lòng thể hiện sự nhiệt tình với cô ta: “Ồ, vậy ở bên này cậu sống ở đâu? Có người thân bạn bè không?”

Lưu Thụy Nhã gật đầu: “Tôi có một người anh trai, nhưng không ở thành phố A, bây giờ tôi đang ở khách sạn, định qua một thời gian nữa sẽ đến thăm anh ấy.”

“Anh trai cậu cũng là người gốc Hoa sao?”

“Anh ấy là người Trung Quốc.” Lưu Thụy Nhã nói.

Ồ, vậy có lẽ… không phải anh trai ruột nhỉ?

Lần đầu gặp mặt, họ rất lịch sự không hỏi thêm nữa.

——

Tối muộn Đổng San San mới về tới nhà, lần này tình cờ Tưởng Trang Hà cũng đang ở nhà. Nghe thấy động tĩnh ở dưới lầu anh còn chủ động bước ra khỏi phòng sách, dựa vào lan can nhìn xuống.

Vali vừa được đẩy vào cửa, Đổng San San ngẩng đầu lên khỏi khăn quàng cổ, gió thổi tung mái tóc mái lòa xòa trên trán cô, khuôn mặt nhỏ cũng ửng đỏ, không khí ấm áp trong nhà khiến cô trông vừa phong trần vừa rạng rỡ, xinh đẹp lại sống động vô cùng.

“Anh Tưởng.” Cô vào cửa thấy anh đều chào như vậy trước.

Tưởng Trang Hà chớp mắt, ngón tay vuốt ve trên tay vịn sơn mài bóng loáng, cười ôn hòa nói: “Về rồi à?”

Mắt Đổng San San vừa tròn vừa sáng, “Vâng” một tiếng, đi lên lầu, Triệu Tùng đi tới giúp cô xách vali.

Cô đi đến trước mặt Tưởng Trang Hà, như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ to tát, xoay một vòng trước mặt anh như muốn khoe công: “Anh xem em có béo hơn so với đợt trước không?”

Bây giờ thỉnh thoảng cô tỏ ra rất hoạt bát, Tưởng Trang Hà nghiêm túc nhìn cô mấy giây, trêu chọc: “Mắt anh cũng đâu phải thước đo.”

Không nghe thấy anh khẳng định, Đổng San San cũng không dây dưa, nhỏ giọng nói: “Được rồi, dù sao mỗi bữa em đều ăn rất nghiêm túc.” Nhất là khi được Thẩm Hồng Trạch mời đi ăn thì ăn rất nhiều.

Tưởng Trang Hà thấy cô mặc rất kín, khăn quàng cổ vẫn quấn trên cổ, bèn nói: “Trên đường về có lạnh không?” Anh ân cần nói, “Mùa đông có thể không cần phải vội về như thế.”

Đổng San San nhận ra anh nhìn chằm chằm vào chiếc khăn quàng cổ của cô, cô giơ tay tháo nó ra, ngoan ngoãn đáp: “Ổn mà, trên xe không lạnh đâu ạ.”

Anh cười khẽ, đáy mắt lấp lánh: “Mệt rồi thì đi tắm trước đi.”

Tắm xong ra ngoài, anh đã nằm trên giường, cầm một quyển sách đang đọc.

Đổng San San chui vào chăn, áp sát vào anh, khẽ gọi: “Anh Tưởng.”

Anh rời mắt khỏi quyển sách, nhìn vào mặt cô.

Cô chầm chậm nghiêm túc nói với anh: “Sau trăm vạn đó phải sau Tết em mới lấy được.” Người nợ cô nói phải đợi đến khi anh ta nhận được tiền mừng tuổi.

Tưởng Trang Hà không để ý lắm, khẽ gật đầu, thuận miệng khen cô: “Em làm tốt lắm, trễ một chút cũng không sao.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, sau khi giải quyết xong chuyện quan trọng nhất thì chui vào chăn, mở to mắt nói: “Vậy em đi ngủ trước nhé.”

Anh vuốt mái tóc của cô, vừa mới gội sạch gió sương nên trông nó càng mềm mại và mượt mà, nắm trong lòng bàn tay như một con vật có bộ lông mịn.



Ngày hôm sau, anh dậy sớm hơn cô một chút, đang dắt Alaska chạy bộ, bữa sáng cũng đã ăn xong. Chạy bộ xong vào nhà anh vẫn chưa thấy bóng dáng cô đâu.

Anh lấy khăn lau mồ hôi trên cổ, liếc nhìn một vòng rồi hỏi: “Cô ấy dậy chưa?”

Triệu Tùng vẫn giữ nụ cười vừa đủ trên khuôn mặt: “Cô San San đã dậy rồi, đi ra nhà hoa trước.” Ông ấy giải thích một câu, hiếm khi còn có chút buồn cười, “Có lẽ đã lâu không gặp hoa của mình nên nhớ lắm rồi.”

Tưởng Trang Hà liếc ông ấy một cái, phối hợp cười cười, lên lầu tắm rửa trước.

Tắm xong đi xuống thì Đổng San San đã xuất hiện, tâm trạng của cô có vẻ khá tốt, có lẽ là vì thấy hoa của mình không chỉ phát triển khỏe mạnh mà còn có mấy cây nở hoa giữa mùa đông, nên vui mừng khôn tả.

Nhà hoa còn rất sạch sẽ và sáng sủa, dù là trên sàn hay trên chậu thì cũng không tìm thấy một cành cây khô hay một chiếc lá héo nào, cô cũng mất đi một nửa hứng thú chăm sóc, vì mấy ngày tiếp theo không có gì để làm.

Nhìn từ phòng làm việc xuống, cô và Alaska hòa thuận với nhau, lặp đi lặp lại việc ném bóng tennis, còn ném rất xa.

Tưởng Trang Hà đứng bên cửa sổ nhìn một lúc, mở cửa sổ ra bảo cô lên đây.

Rất nhanh, bên ngoài phòng làm việc đã có tiếng động.

Cô thò đầu vào cửa: “Anh Tưởng, anh gọi em ạ?” Sau đó bước vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tưởng Trang Hà vẫn đứng bên cửa sổ, dịu dàng nhìn cô, vẫy tay với cô.

Cô vừa đi tới, anh đã nhẹ nhàng ôm lấy eo cô: “Các bạn học của em đều nghỉ hết rồi à?”

Cô cũng ôm anh, hơi ngẩng đầu lên: “Chắc cũng nghỉ hết rồi, dù sao cũng trong mấy ngày nay thôi ạ.”

Vậy tức là vẫn chưa về nhà hết, anh nói: “Gần đây thư mời gửi về nhà chắc sẽ rất nhiều, váy của em đều phải làm lại, em muốn người ta đến tận nhà lấy số đo hay tự mình đến cửa hàng?”

Cô suy nghĩ giây lát rồi hỏi: “Đến cửa hàng thì em tự đi một mình ạ?”

Lại hỏi: “Hay anh đi cùng em?”

Anh trả lời cô: “Một lát nữa Trần Lộ Linh sẽ đến đón em, em đi cùng cô ấy nhé.” Trần Lộ Linh là vợ mới cưới của Sở Dung, cô đã ăn kẹo mừng do Sở Dung nhét cho.

Đổng San San gật đầu: “Vâng.” Sau đó kiên quyết nói, “Vậy để em tự đến cửa hàng đi.”

Anh không có gì bất ngờ, cười khẽ rồi cúi đầu hôn cô.