Mạch Tiểu Khê và Phương Hàn Lãnh lúc này cũng đã trở về hoàng cung, vừa ngay nghe được tin tức động trời về Dật Hi hoàng hậu.
Mạch Tiểu Khê liền quay sang nhìn Phương Hàn Lãnh, ngơ ngác hỏi:
– Hàn Lãnh à, chàng thử nghĩ mà xem, tội trạng của Thái Nha có đáng bị trừng phạt như thế hay không?
Phương Hàn Lãnh vừa đi, vừa nhìn về phía mấy luống hoa cúc đang đương độ nở rộ, thở dài mà nói:
– Tùy vào suy nghĩ của mỗi con người. Với chúng ta, câu nói của Thái Nha không đáng phải chịu hình phạt cắt lưỡi này, nhưng đối với Dật Hi hoàng hậu, câu nói đó lại đủ sức để giết chết một mạng người.
Thái Nha vì mất máu quá nhiều mà ngất lịm đến tận hai ngày. Sau khi tỉnh dậy, nàng ta đã hoàn toàn trở thành một người câm, chỉ biết oán hận mà gào thét đến nỗi vết thương chưa kịp lành đã lại nứt toác ra.
Phương Bành Hạc hoàn toàn không thèm để ý tới vụ việc lộn xộn ở hậu cung. Ngay khi nghe Triệu công công bẩm báo qua, hắn chỉ hừ lạnh, phẩy tay mà nói:
– Mọi chuyện của hậu cung đều không liên quan đến ta!
Triệu công công chỉ còn biết thở dài với vị hoàng đế này. Ông phục vụ trong hoàng cung đã mấy chục năm, chẳng có vị vua nào mà không có đến hàng trăm thê thiếp. Ấy vậy mà đến đời của Phương Bành Hạc, hắn còn chẳng buồn động vào một cái móng tay của các phi tần. Quả là một con người kỳ lạ.
– Hoàng hậu, ngươi mau bước ra đây!
Chưa kịp để công công truyền tin, hoàng thái hậu đã mở giọng quát mắng inh ỏi trước tẩm cung của Dật Hi. Dật Hi biết hoàng thái hậu đã tới, ung dung ra ngoài mà hành lễ:
– Thần thiếp tham kiến hoàng thái hậu!
Hoàng thái hậu không ngờ Dật Hi sau khi lên ngôi lại lộng quyền đến như thế, ngang nhiên cắt lưỡi Thái Nha, cháu gái nuôi của bà ta mà không thèm hỏi qua ý kiến của mình. Bà ta tức giận tột độ, máu nóng trong não như đang sôi sục lên, đưa tay chỉ vào mặt Dật Hi mà nói:
– Xem ra kể từ khi ngươi lên ngôi hoàng hậu đã hoàn toàn không coi bổn cung ra gì rồi, có phải không?
Dật Hi vội bày ra bộ mặt khó xử, nhẹ nhàng đáp lại:
– Hoàng thái hậu, người nói như vậy con dù có chết trăm ngàn lần cũng không rửa sạch tội. Trong hoàng cung này, ngoài người và bệ hạ ra, đâu ai dám vượt mặt mà hỗn lão với người!
Đôi môi hoàng thái hậu khẽ nhếch lên, dè bỉu mà xỉa xói:
– Vậy hà cớ vì sao mà ngươi dám ngang nhiên cắt lưỡi cháu gái nuôi của ta?
Thì ra bà ta là vì chuyện của Thái Nha mới đích thân đến đây. Xem ra, hoàng thái hậu cũng rất coi trọng đứa cháu gái nuôi này.
Dật Hi trong đầu nghĩ thầm, đoạn thản nhiên nói tiếp:
– Thần thiếp đường đường là hoàng hậu của Tịch Quốc, do đích thân bệ hạ ban chuẩn, chiếu cáo với toàn bộ bàn dân thiên hạ. Cai quản toàn bộ hậu cung là việc làm của con.
Hoàng thái hậu nghe vậy liền lập tức có phản ứng, đưa tay đập mạnh xuống bàn gỗ, gằn giọng mà nói:
– Vậy sao? Thế ta hỏi ngươi, bổn cung chết bờ chết bụi trong mắt ngươi rồi à?
– Hoàng thái hậu, hậu cung này giờ đã là của con. Hoàng thượng cũng đã nói, toàn quyền hạn của hậu cung đều do con cai quản và phán quyết. Vì vậy hiện tại, người cũng nằm trong quyền hạn của con.
Dật Hi hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi trước hoàng thái hậu. Đối với nàng ta, khi bản thân đã leo lên được ngôi vị hoàng hậu này có nghĩa là đã nắm trong tay quyền lực tối cao, chỉ đứng sau duy nhất hoàng thượng. Xử lý hoàng thái hậu, chuyện này dễ như trở bàn tay.
Hoàng thái hậu trở về cung, trong lòng ôm một bụng uất ức. Đến lúc này bà ta mới hối hận vì đã nghe Dật Hi xúi giục mà quay ra hại chết Hạ Bích phi. Chí ít, Hạ Bích phi còn biết sợ bà ta. Nước đi này của hoàng thái hậu, quả thật đã sai, quá sai.
Tại An Bình cung…
Phương Hàn Lãnh vừa lấy từ trong tủ ra một mảnh giấy nhỏ màu vàng được giữ rất cẩn thận, vừa cười vừa nói:
– Tiểu Khê, đây chính là hưu thư của chúng ta.
Mạch Tiểu Khê đưa tay đón lấy, đọc lại một lần nữa chữ viết trên giấy, ánh mắt hơi đượm buồn.
Không ai bảo ai, nhưng trong lòng mỗi người đều có những nỗi buồn riêng. Cuộc hôn nhân này đã định sẵn sẽ không đi tới đâu cả. Nàng cũng không thể chấp nhận tình cảm của Phương Hàn Lãnh được nữa.
Phương Hàn Lãnh cầm lấy hưu thư, bỏ vào trong ngực áo. Đoạn huynh ấy quay sang dịu dàng mà nhìn Mạch Tiểu Khê, thấp giọng nói:
– Nàng hãy nghỉ ngơi sớm đi, sáng ngày mai ta sẽ đưa nàng xuất cung.
Ngày mai xuất cung, nàng sẽ trở về cuộc sống tự do, vô lo vô nghĩ như những ngày tháng trước. Nàng sẽ không còn bị Phương Bành Hạc áp đặt, hành hạ như một món đồ chơi rẻ rúng nữa.
Một đêm trôi qua vô cùng yên ả, chỉ có Phương Hàn Lãnh là trằn trọc mãi, đến nỗi không thể nào chợp mắt nổi.
Hai người hoàn toàn không hề hay biết, cuộc trò chuyện này của họ đã bị một kẻ lạ mặt nghe thấy hết. Ánh mắt của hắn càng lúc càng trở nên thâm hiểm, xấu xa.
Buổi sáng hôm sau, lúc Mạch Tiểu Khê tỉnh dậy thì đã là gần trưa. Nàng hơi bất ngờ vì thường ngày nàng ngủ cũng chỉ tầm canh sáu là đã dậy rồi. Phương Hàn Lãnh đã đi đâu không thấy. Huynh ấy thường dậy sớm vào buổi sáng, vận động vài lần ngoài ngự hoa viên cho tinh thần thoải mái rồi mới quay trở lại tẩm cung.
Mạch Tiểu Khê khẽ vươn vai mấy cái, sau đó đứng dậy mở cửa ra ngoài. Ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào gương mặt xinh đẹp của nàng khiến Mạch Tiểu Khê bất giác nhíu mày lại.
– Vương phi, An Bình vương gia đã chờ người sẵn ở ngự hoa viên rồi ạ.
Nô tì của Mạch Tiểu Khê đứng bên cạnh nàng, cung kính nói.
Ồ…!
Chắc hẳn Phương Hàn Lãnh muốn tặng cho nàng một điều gì bất ngờ chăng?
Mạch Tiểu Khê trong lòng vô cùng hí hửng, rảo bước thật nhanh về phía ngự hoa viên.
Ngay từ phía xa xa, nàng đã trông thấy bóng dáng cao lớn của Phương Hàn Lãnh. Huynh ấy đang ngồi lặng lẽ bên bờ suối, đưa mắt nhìn ra khoảng không xa xa, tâm trạng tràn đầy suy tư…