– Bởi vậy ta muốn dạy các ngươi bài học đầu tiên khi ta lên ngôi hoàng hậu, đó là biết điều thì hãy ngậm mồm lại. Bằng không ta cắt lưỡi!
Đám phi tần khi nãy vẫn còn khinh khiến, chụm đầu nói xấu Dật Hi, nghe thấy một lời đe dọa này của nàng ta, toàn bộ đều cúi gằm mặt, hai tay đan xen vào nhau, tim gan như muốn nổ tung vì sợ hãi.
Thế nhưng, Thái Nha vốn rất ghét Dật Hi, nay thấy nàng ta mới được phong hậu có mấy ngày mà đã kênh kiệu, phách lối, Thái Nha không chịu được mà vênh mặt, trừng mắt nhìn lại Dật Hi.
– Dật Hi hoàng hậu, cô cũng nên nhớ cô chỉ là một kẻ ngoại quốc đến đây để cầu thân. Ta biết thừa cô dùng bùa mê, thuốc lú để câu dẫn hoàng thượng nên mới có thể ngoi lên ngôi vị hoàng hậu.
Cả hậu cung đều sững sờ trước thái độ của Thái Nha. Diên Cung sợ hãi, cúi gằm mặt mà lụng bụng nói:
– Cô ăn phải gì mà dám hỗn láo như thế, Thái Nha? Cô muốn chết rồi à?
Thái Nha vẫn không sợ. Nàng ta vốn là cháu gái nuôi của hoàng thái hậu, nhìn chung vai vế cũng to, do vậy nhất định không chịu cúi đầu xin lỗi Dật Hi. Thái Nha vẫn vênh mặt lên, cong miệng mắng:
– Ta thách cô ta dám động đến ta, hoàng thái hậu sẽ giết chết cô ta. Dật Hi lên ngôi hoàng hậu, ta không phục!
Sự im lặng bao trùm khắp toàn bộ hậu cung. Có kẻ thì sợ sệt, lo ngại trước thái độ hỗn láo của Thái Nha, có kẻ thì cười thầm trong bụng, thử xem Dật Hi sẽ xử lý như thế nào đối với tình huống khó xử như thế này.
Bốp…bốp…
Tiếng vỗ tay chậm rãi của Dật Hi khẽ vang lên, đoạn nàng ta mỉm cười dịu dàng nói:
– Ngươi không phục ta? Vậy thì ngươi tính sẽ làm gì?
– Ta sẽ chờ một ngày ngươi bị hoàng thượng phế hậu, luồn cúi như một con chó!
Thái Nha gan to bằng trời, nhếch miệng đáp.
Một vài phi tần khác thì nhỏ giọng bảo nhau:
– Ây da, không biết hoàng hậu sẽ trừng phạt cô ta thế nào đây?
Có kẻ khác thì nói chen vào:
– Thái Nha có hoàng thái hậu hậu thuẫn phía sau, hoàng hậu ắt sẽ không dám phạt nặng cô ta đâu!
Dật Hi bất ngờ nghiêng đầu cười lớn, đoạn bước tới bên cạnh Thái Nha, gằn giọng nói:
– Ngươi nghĩ ngươi có hoàng thái hậu nâng đỡ là có thể tùy tiện thích nói gì thì nói hay sao, Thái Nha?
Dật Hi đưa đôi tay thon dài của mình lên, dùng sức bóp lấy cằm của Thái Nha, ánh mắt nàng ta càng lúc càng trở nên thâm hiểm.
Thái Nha đã đi phải một bước sai lầm. Dật Hi bên ngoài luôn tỏ ra ngây thơ, trong sáng, nhưng bên trong thâm tâm lại quỷ kế đa đoan, mưu sâu khó lường. Do vậy, đối với vị hoàng thái hậu đã luống tuổi kia, nàng ta hoàn toàn cũng không để lọt vào mắt.
– Người đâu!
Dật Hi bất ngờ lên tiếng gọi. Tiếp sau đó, một tốp lính hông đeo kiếm lạnh lùng đi vào, bẻ quặt hai tay Thái Nha ra sau, ép quỳ xuống dưới đất.
Thái Nha không ngừng vùng vẫy, la hét mắng chửi:
– Ả tiện tì nhà ngươi, ai cho phép ngươi dám bắt ta? Ta là cháu gái của hoàng thái hậu, là biểu muội của hoàng thượng, ngươi có biết không hả?
Hừ…
Dật Hi cười lạnh, hếch mặt mà đáp:
– Cháu gái? Biểu muội? Ngươi cũng chỉ là một đứa cháu nuôi không cùng máu mủ, ruột thịt. Để ta chống mắt lên xem danh phận này của ngươi có cứu ngươi thoát khỏi sự trừng phạt này hay không?
Cả đám người trong hậu cung không ngừng lén lút mà đưa mắt nhìn nhau. Phen này, Thái Nha chết chắc rồi.
Tiểu Cửu vốn rất hiểu ý chủ nhân của mình, liền từ bên ngoài chạy vài, kính cẩn dâng lên cho Dật Hi một chiếc kéo nhọn, lưỡi kéo sắc bén vô cùng.
Thái Nha cùng các phi tần khác đều chưa hiểu Dật Hi định giở trò gì thì nàng ta đã cầm cây kéo, giơ lên trước mặt Thái Nha, chậm rãi nói từng câu, từng chữ:
– Tội hỗn láo với bổn cung của ngươi đều xuất phát từ cái lưỡi hư hỏng này mà ra. Ta sẽ không giết ngươi. Nhưng lưỡi của ngươi thì phải chịu tội thay!
Dường như đã hiểu ra ý muốn của Dật Hi, đám người trong hậu cung đều sửng sốt, trong lòng không khỏi thất kinh. Có lẽ nào, vị hoàng hậu Dật Hi này đang định cắt lưỡi của Thái Nha để trừng phạt nàng ta hay sao?
Quả đúng như họ suy đoán, lời vừa nói ra, lập tức có hai người lính dùng gậy cạy miệng Thái Nha, ép lưỡi của Thái Nha ra bên ngoài. Thái Nha khóc lóc thảm thiết. Đến giờ phút này Thái Nha mới biết mình đã chọc nhầm phải người không nên chọc. Dật Hi hoàn toàn máu lạnh, độc ác hơn những gì mà nàng ta đã nghĩ.
Vì lưỡi bị thanh gỗ chèn qua nên Thái Nha không thể mở lời mà kêu cứu được, chỉ có thể đau khổ mà phát ra tiếng ỉ ôi khó nhọc, thảm thiết.
– Mở to hết mắt mà nhìn vào đây!
Dật Hi quay sang liếc dọc đám phi tần còn lại, bắt họ phải ngẩng đầu mà nhìn cảnh tưởng trước mắt.
Dật Hi cầm chiếc kéo sắt trên tay, nhẹ nhàng mở lưỡi kéo ra, đoạn một đường lạnh lùng liền cắt đứt chiếc lưỡi của Thái Nha. Toàn bộ hành động này, Dật Hi không hề run tay lấy một chút.
Máu tươi trộn lẫn nước bọt không ngừng phun ra, ướt đầm khoảng đất trước mặt. Thái Nha vì quá đau mà không ngừng co giật, hai mắt trợn ngược, thoi thóp khó thở.
Khóe môi Dật Hi khẽ cong lên, ánh mắt càng lúc càng trở nên thâm hiểm. Nàng ta dùng lưỡi kéo nhấc cao khúc lưỡi của Thái Nha lên, sau đó ung dung mà nói:
– Đây chính là bài học thứ hai mà bổn cung muốn dạy cho các ngươi: hỗn láo với bổn cung, chỉ có đường chết!
Sự việc hoàng hậu mới phong chức một tay cắt lưỡi của phi tần Thái Nha khiến nội bộ hậu cung lại được một phen mà dậy sóng.
Hoàng thái hậu ngay khi nghe tin, vì quá tức giận mà ném vỡ chiếc cốc phỉ thúy tinh xảo do quan lại tiến cúng, trầm giọng nói:
– Ả Dật Hi này, từ khi lên ngôi hoàng hậu bắt đầu lộng quyền, không xem bổn cung ra gì. Người đâu, đến tẩm cung của hoàng hậu!…