Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 91: Thuốc dưỡng nhan




Sáng sớm ngày hôm sau, Mạch Tiểu Khê cũng không nhớ mình về tẩm cung An Bình như thế nào. Chỉ biết khi nàng tỉnh dậy, Phương Hàn Lãnh đã ngồi sẵn ở bàn, đang hí hoáy pha một tách trà hoa cúc.  

Thấy Mạch Tiểu Khê đã dậy, Phương Hàn Lãnh bèn rót cho nàng một tách, sau đó nhẹ nhàng nói:  

– Nàng đã tỉnh rồi, mau uống chén trà này đi. Uống trà hoa cúc mật ong buổi sáng rất tốt cho cơ thể nữ nhi đó.  

Đưa tay đón lấy tách trà, tâm trạng Mạch Tiểu Khê hết sức phức tạp. Nàng muốn hỏi Phương Hàn Lãnh, có phải chàng đã biết hết mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua rồi hay không, nhưng cuối cùng lại không đủ dũng khí. Lời nói định thốt ra lại bị cổ họng chặn lại. Mạch Tiểu Khê cũng không hỏi nữa.  

– Một lát nữa, ta sẽ đưa nàng đi tập bắn cung.  

Phương Hàn Lãnh vừa ngồi bên cạnh say sưa nhìn nàng uống, vừa ngọt ngào nói.  

Đương nhiên Mạch Tiểu Khê sẽ gật đầu cái rụp. Dù sao thì, cùng ra ngoài tập bắn cung với Phương Hàn Lãnh để giải khuây, âu chẳng phải cũng là một điều thú vị hay sao?  

– Vâng, nhưng nay chàng không phải lên thưởng triều à?  

Mạch Tiểu Khê cất giọng hỏi lại. Chợt nàng nhận ra ngay cả đến giọng nói của mình cũng đã khàn khàn đi nhiều, trong lòng chợt có chút xấu hổ.  

Thế nhưng, Phương Hàn Lãnh vẫn vờ như không thấy gì, tiến tới xoa đầu nàng mà cười cười:  

– Lên triều sao quan trọng bằng vương phi của ta được!  

Gần vào giữa trưa, ánh nắng mặt trời đã trải tràn khắp trong và ngoài Tịch Quốc, bầu không khí dễ chịu hơn hiện tại rất nhiều.  

Xoảng!!!  

Một loạt ấm trà, cốc chén trên bàn đột nhiên bị chủ nhân của nó hất tung, rơi vỡ thành nhiều mảnh trên nền đất. Dật Hi với khuôn mặt tức giận nhìn chằm chằm vào từng mảnh vụn, gằn giọng mà nói:  

– Ta đường đường là hoàng hậu một nước mà lại bị chính phu quân của mình biến thành trò hề trong đêm tân hôn. Mối cừu hận này đừng hòng ta bỏ qua!  

Tiểu Cửu đứng bên cạnh thì cúi gằm mặt, cơ thể khẽ run trước cơn phẫn nộ của chủ nhân mình. Dật Hi lên ngôi hoàng hậu, Tiểu Cửu cũng vẫn ssi theo hầu hạ, nhưng vị thế đã tăng thêm một bước, trang phục được hoàng cung cấp cho cũng quý phái hơn rất nhiều.  

– Tiểu Cửu, lại đây nghe ta dặn!  

Sực nhớ ra điều gì đó, Dật Hi bèn gọi giật Tiểu Cửu lại.  

– Ngươi mau đi điều tra cho ta, trong hoàng cung này, Mạch Tiểu Khê còn thân thiết với những ai nữa?!  

Nhận lệnh chủ nhân, Tiểu Cửu nhanh chóng gật đầu cái rụp. Gì chứ riêng chuyện điều tra bí mật này, nàng ta có thể tự tin vỗ ngực, khẳng định bản thân mình rất giỏi.  

Nhìn theo bóng lưng Tiểu Cửu rời đi, ánh mắt Dật Hi ngập tràn sự uất hận. Hai bàn tay vo lại thành nắm đấm, mạnh tới nỗi đầu các móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, khiến máu tươi khẽ rỉ ra. Mối hận này, ta phải trả các ngươi bằng sạch!  

Suy cho cùng, tâm dạ thâm độc của Hạ Bích phi vẫn chưa là gì so với thủ đoạn âm hiểm, cáo già của Dật Hi hoàng hậu.  

Tại một bãi đất trống chuyên dùng để tập bắn của hoàng cung…  

Mạch Tiểu Khê cùng Phương Hàn Lãnh đang tập bắn cung rất vui vẻ. Phương Hàn Lãnh bắn bách phát bách trúng, lần lao tên nào cũng trúng giữa tâm bia. Mạch Tiểu Khê mặc dù đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn không thành công, bắn lệch ra bên ngoài.  

– Lại đây Tiểu Khê, ta dạy nàng tập bắn.  

Cơ thể cao lớn của Phương Hàn Lãnh bao trọn lấy Mạch Tiểu Khê vào bên trong, cùng nàng giữ cung tên.  

– Nàng phải…  

Từ phía đằng xa, Phương Bành Hạc đang khoanh tay đứng lặng lẽ, nhìn hoàng đệ cùng vương phi của mình đang tình tứ tập bắn với nhau, dáng vẻ vô cùng thân thiết.  

Hắn còn cố chấp nhìn thêm một lúc nữa, sau đó mới quay người bước đi. Triệu công công đi sau chỉ khẽ lắc đầu. Hoàng thượng của ông, cuối cùng cũng đã biết yêu, nhưng vẫn còn rất ương bướng, có chết cũng không chịu nhận.  

Sau cái chết của Hạ Bích phi, những phi tần trong cung càng lúc càng thêm dè chừng Dật Hi. Không ai bảo ai nhưng thâm tâm họ đều thừa biết, cái chết thê thảm của Hạ Bích Phi không phải là chuyện đơn giản. Một kẻ tham sống sợ chết, giương giương tự đắc như nàng ta, nhất định sẽ không bao giờ tự kết liễu mạng sống của mình.  

Hiện tại Hạ Bích phi đã chết, ngoại trừ Dật Hi, đa số các phi tần còn lại đều về cùng một phe với Diên Cung.  

Diên Cung vừa phe phẩy chiếc quạt, vừa bĩu môi dè bỉu mà nói:  

– Ả Dật Hi đó không biết đã sử dụng mưu hèn, kế bẩn gì mà khiến cho bệ hạ phong hậu chỉ trong vòng chưa đầy một tháng.  

Hà Lan, phi tần nhập cung đã lâu năm, cũng vội hùa theo, thêm thắt dặm muối vào cho câu chuyện phiếm thêm nóng bỏng:  

– Này, các tỉ muội có để ý thái độ của bệ hạ trong buổi lễ phong hậu không. Ta nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy bệ hạ tỏ thái độ vô cùng chán ghét, chẳng may may chút gì gọi là yêu đương với nàng ta cả.  

Tất cả mọi người đều ồ lên một tiếng, lắc đầu mà nhìn nhau cảm thán.  

– Ta đoán cô ta lên hậu chỉ trong một thời gian ngắn thôi. Chưa biết chừng, nay mai bệ hạ nổi hứng lại phế hậu thì sao nhỉ?  

Cả đám nghe vậy không ngừng phá lên cười hả hê, không khí vô cùng nhộn nhịp như đi trẩy hội.  

– Cảm ơn ý tốt của các người! Bổn cung sẽ điều chỉnh lại toàn bộ hậu cung, đến khi nào các ngươi đều nằm xuống đất thì họa may bổn cung mới nghỉ!  

Những phi tần đang say sưa trò chuyện đều lập tức im bặt, cơ thể bất giác run lên một hồi, vội vàng dập đầu hành lễ với Dật Hi:  

– Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!  

Dật Hi đã đứng ở bên cửa lúc nào, toàn bộ câu chuyện của đám người Diên Cung đều bị nàng ta nghe thấy rõ.  

Ngữ khí của Dật Hi lúc trầm lúc bổng, vô cùng nhẹ nhàng, vẫn nở nụ cười thân thiện đáp lại. Tuy vậy nhưng trong lòng mỗi người đều có chút sợ hãi, không dám ho he thêm một lời nào nữa.  

Dật Hi ung dung ngồi xuống bên cạnh Diên Cung, đoạn đưa đôi bàn tay thon dài của mình vuốt nhẹ lên khuôn mặt của nàng ta, nhếch miệng nói:  

– Ta nghe hoàng thái hậu nói, các tỉ muội đây đều rất chăm chút cho nhan sắc của mình. Chẹp, chẹp…  

Sự im lặng nhất thời của Dật Hi khiến thâm tâm những người đang có mặt ở đó đều rơi vào trạng thái trầm mặc.  

Một sự cảnh giác cao độ khẽ len lỏi trong từng mạch máu.  

Khóe môi Dật Hi bất chợt nở nụ cười thâm hiểm. Nàng ta buông mặt Diên Cung ra, đoạn đưa mắt lướt dọc mấy người có mặt tại đó, ngân cao giọng mà nói:  

– Bắt đầu từ hôm nay, bổn cung sẽ đích thân cử người nấu cho hậu cung của chúng ta một loại thuốc dưỡng nhan hảo hạng. Bất cứ khi nào nhận lệnh, tất cả các ngươi đều phải có mặt tại đây để nhận canh thuốc uống!  

Dật Hi đi rồi mà đám người còn lại vẫn chưa khỏi hết kinh hoảng. Phen này, hậu cung thực sự dậy sóng!…  

Kể từ khi Dật Hi lên ngôi hoàng hậu, hoàng thái hậu không còn được tiếp quản hậu cung nữa. Mọi quyền hạn và luật lệ đều được giao lại toàn bộ cho Dật Hi. Hoàng thái hậu trong lòng tuy rất khó chịu nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay mà làm theo.  

Dịch bệnh đa phần đều đã lắng xuống. Mặc dù thuốc kháng độc không hoàn toàn triệt tiêu hết độc khuẩn, nhưng cũng làm cho những đốm mụn mọc trên cơ thể những người nhiễm bệnh dần dần bị teo nhỏ lại, trải qua một thời gian dùng thuốc liên tục ắt sẽ diệt được tận gốc. Tuy nhiên, để chữa trị dứt điểm căn bệnh Đầu Đốm này cần một khoảng thời gian rất dài, chỉ sợ không có đủ Bách Thảo để sử dụng. Vì hầu như số lượng Bách Thảo ở Tây Tạng đã được đem sang tiến cúng Tịch Quốc hết, mà Bách Thảo phải hai năm mới đâm chồi, nở hoa một lần.  

Ở biên giới phía đông, hiện tại đội cấm vệ quân tinh nhuệ được Phương Bành Hạc trấn cử ở đó đang gặp một số trục trặc.  

Đội quân Mông Cổ đang rậm rịch tiến hành âm mưu bành trướng sang Tịch Quốc. Trước hết, chúng bàn nhau thực hiện kế hoạch đem một số quân lính sang cướp bóc, trấn lột một vài thôn nhỏ bên cạnh.  

Lại Việt Minh, tướng dưới quyền La Hải Triều được bổ nghiệm trấn giữ biên cương, luôn luôn rơi vào tình trạng đau đầu vì đội quân Mông Cổ. Nếu như khi trước, bọn chúng chỉ cho một vài tên lính quèn lén lút sang thám thính các vùng lân cận của Tịch Quốc, thì hiện tại bọn chúng càng lúc càng hống hách hơn. Chủ tướng Mạn Đà Bắc của quân Mông Cổ là một kẻ dày dạn kinh nghiệm chiến đấu, mưu mô xảo quyệt, thâm sâu khó lường. Trong suốt mấy năm đóng quân tại đầu phía đông biên giới, hắn sai thuộc hạ đêm tối lẻn vào mấy thôn nhỏ xung quanh đó, bắt phụ nữ Tịch Quốc về làm tì thiếp, tìm cách cho họ mang thai. Dù có căm ghét kẻ đã hãm hại mình đến như thế nào đi chăng nữa, những người phụ nữ đó cũng không đành lòng ra tay với chính đứa con ruột thịt của mình. Do vậy, phía quân Mông Cổ ngang nhiên lôi kéo được một số lượng phụ nữ lớn Tịch Quốc, biến họ cam tâm tình nguyện trở thành người của mình.  

Lại Việt Minh vô cùng căm tức, ra lệnh cho quân lính của mình bất cứ khi nào tóm được một tên lính Mông Cổ là thẳng tay chém chết. Đồng thời đội quân canh giữ biên giới cũng được điều động đông đúc hơn.  

Tuy nhiên, thế lực của bọn chúng càng ngày càng lớn mạnh. Đội quân của Lại Việt Minh thì ngày càng hao hụt thêm. Biên giới phía đông dần trở nên hỗn loạn.  

Phương Bành Hạc ngay khi hay tin, lập tức truyền La Hải Triều tới để bàn bạc kỹ lưỡng hơn về vấn đề này.  

La Hải Triều trước vốn cùng Tiến Hoàng Long trấn giữ biên cương, nhưng mới được Phương Bành Hạc điều về kinh chỉ chừng hơn năm. Hiện tại nếu để một mình Lại Việt Minh ở đó, chưa chắc đã dẹp loạn được đội quân khiêu khích của quân Mông Cổ.  

– Hải Triều!  

Phương Bành Hạc trầm giọng nói.  

– Phen này, phía Đông biên cương lại cần ngươi đứng ra dẹp loạn rồi.  

La Hải Triều tức khắc gật đầu tuân chỉ, quyết định ngay chiều nay sẽ lên đường đến biên cương. Trước khi đi, Phương Bành Hạc không quên điều động thêm một vạn cấm vệ quân đi theo La Hải Triều, cùng nhau dẹp loạn.