Trên tay Dật Hi cầm một dải lụa trắng và một chiếc lọ nhỏ xíu, khoảng chừng bằng hai ngón tay. Nàng ta đưa mắt nhìn Hạ Bích phi, cong môi cười khẩy:
– Tỉ tỉ, hoàng thái hậu nhờ muội đến để báo tin cho tỉ. Thái độ của tỉ vô cùng hỗn láo, trời đất không dung, hoàng thái hậu không thể tha thứ. Do vậy, tỉ chỉ còn hai sự lựa chọn: một là dùng miếng vải lụa trên tay ta, thắt cổ tự vẫn, hai là chọn lọ thuốc độc này.
Ngừng một lát, Dật Hi mỉm cười nói tiếp:
– Thế nào, tỉ chọn bên nào?
Dây thần kinh khắp người Hạ Bích phi khẽ động. Nàng ta thật không ngờ hoàng thái hậu lại có thể bội bạc tới mức đuổi cùng giết tận mình đến như thế. Tội trạng này của Hạ Bích phi không đáng để đón nhận cái chết. Thêm nữa, nàng ta là bị vu oan giáng họa. Chính ả tiện tì kia đã ra tay đánh tráo tranh thêu, đẩy Hạ Bích phi rơi vào cảnh khốn cùng như thế này.
Hạ Bích dù có phải chịu trăm lần tra tấn đi chăng nữa nhưng nàng ta sẽ không nhất quyết chịu nhận tội.
– Ả tiện tì nhà ngươi đã hãm hại ta. Ta nhất định sẽ bẩm hoàng thượng trừng phạt ngươi, vạch trần bộ mặt tàn độc của ngươi cho thiên hạ xem.
Hạ Bích phi nổi điên mà gào thét.
Chẳng lẽ đường đường là ái nữ của tể tướng mà bản thân Hạ Bích phi lại phải chịu một cái chết oan ức, tức tưởi như thế này hay sao?
Nhìn theo Dật Hi đang chầm chậm tiến lại phía mình, trái tim Hạ Bích phi đập thật mạnh, cả cơ thể nhỏ bé đều run rẩy liên tục. Dật Hi lúc này chẳng khác gì thần chết đang sắp sửa bước tới mà tước đoạt đi mạng sống của nàng ta.
– Người đâu! Mau lôi Hạ Bích phi ra đây cho ta!
Dật Hi lớn tiếng quát. Ngay lập tức có hai tên cai ngục vội vã bước vào, lấy chìa khóa mở song gỗ nặng nề ra.
Hạ Bích phi sợ hãi tột độ, vội vàng nép sát người vào sâu trong góc tường, chân tay không ngừng khua lên loạn xạ, nhất định không cho hai tên lính cai ngục kéo ra.
Tuy nhiên sức lực của nàng ta nào có so lại được với hai gã đàn ông trai tráng, rất nhanh chóng Hạ Bích phi đã bị lôi ra, ném mạng trên đất.
– Dật Hi, đồ đàn bà độc ác nhà ngươi. Mau thả ta ra, ta sẽ thưa với phụ thân tha cho ngươi một con đường sống.
Nghe Hạ Bích phi đe dọa, Dật Hi ngửa cổ lên trời cười như điên. Nàng ta cảm giác những lời nói này của Hạ Bích phi chẳng khác gì tiếng muỗi vo ve bên tai, chỉ đủ để gãi ngứa.
Ánh mắt Hạ Bích phi chợt tối sầm lại. Người đàn bà này quả thật vô cùng độc ác. Ẩn sâu bên trong khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, tưởng chừng như yếu ớt kia là một bộ mặt độc ác, tàn nhẫn đến kinh thiên động địa.
Dật Hi chau mày, hướng đôi mắt sắc lạnh về phía Hạ Bích phi, đoạn cong môi đáp:
– Tỉ tỉ à, ta có đang nghe nhầm không vậy? Tỉ có biết, ba ngày nữa muội muội đây sẽ trở thành đương kim hoàng hậu của Tịch Quốc hay không?
Hoàng hậu của Tịch Quốc? Thâm tâm Hạ Bích phi khẽ kêu lên một tiếng. Nàng ta vẫn không tin vào những gì chính tai mình nghe thấy. Chỉ trong vòng có hơn tuần ngắn ngủi, Dật Hi đã một bước trở thành hoàng hậu hay sao?
Nhìn khuôn mặt sửng sốt đến tột độ của Hạ Bích phi, Dật Hi khẽ cười thầm. Trước đây vì mới đặt chân tới Tịch Quốc, mọi thứ đều lạ lẫm nên nàng ta mới bị Hạ Bích phi cùng thái hậu rắp tâm đòi cướp đi trinh tiết nhằm làm ô nhục danh tiếng của nàng ta. Người Tây Tạng luôn luôn tôn sùng danh tiết. Nếu danh tiết bị ô nhục, hủy hoại thì bản thân người đó thà tự kết liễu cuộc đời của mình đi còn hơn. Mẫu hậu của Dật Hi, sau khi sinh ra cô liền bị kẻ gian hãm hại, đổ lỗi cho bà lén lút quan hệ với một gã đàn ông khác sau lưng A Man Khan. Do vậy A Man Khan đã thẳng tay chém chết vợ của mình. Từ đó, trong lòng ông ta luôn có thái độ khinh ghét Dật Hi. Bởi thế nên mới sẵn sàng đem nàng ta ném sang đây mà tiến cung, làm quà tặng.
Nghĩ đến đó, hai mắt Dật Hi càng thêm căm phẫn. Tất cả cũng chỉ vì hai chữ “danh tiết” chết tiệt kia.
Hạ Bích phi, ngươi năm lần bảy lượt muốn hạ nhục ta, vậy thì cái mạng quèn này của ngươi, đừng hòng giữ…
…
Dịch bệnh lúc này đang được kiểm soát tốt nhất, thế nhưng việc tìm ra loài thuốc có sức kháng độc cao như máu dẫn của trinh nữ vẫn chưa phải là một điều dễ dàng.
Mạch Tiểu Khê và Phương Bành Hạc sau nụ hôn trầm luân lúc trước đều trở nên ngại ngùng khó hiểu. Về phần Phương Hàn Lãnh, huynh ấy trở về An Bình phủ, hoàn toàn làm như chưa từng thấy cảnh tượng thân mật khi nãy. Phương Hàn Lãnh đưa cho Mạch Tiểu Khê một trái táo đỏ, nhẹ nhàng nói:
– Tiểu Khê, nàng hãy ăn thử trái táo này đi xem mùi vị thế nào.
Mạch Tiểu Khê nhẹ nhàng vui vẻ đón lấy, gật đầu đáp:
– Thức ăn đã nguội hết cả rồi, chàng thông cảm nhé.
…
Càng tới gần lễ phong hậu, người người trong hoàng cung lại càng thêm bận rộn hơn. Họ vừa phải gồng lưng chống lại dịch bệnh, còn vừa phải chuẩn bị những gì tốt nhất cho hôn lễ.
Sáng sớm hôm sau, ngay khi Mạch Tiểu Khê đang lim dim ngủ thì đã bị Phương Hàn Lãnh lay lay vai thức dậy. Nàng đưa tay dụi dụi đôi mắt, ngơ ngác hỏi huynh ấy:
– Vương gia, đã xảy ra chuyện gì sao?
Phương Hàn Lãnh mới từ ngoài sảnh điện chính trở về, nghe nàng hỏi bèn gật đầu, liềm sau đó thở dài nói:
– Hạ Bích phi chết rồi, Tiểu Khê…