– Nói đi, nàng cần điều kiện gì?
Dật Hi đưa tay che miệng, nở nụ cười mãn nguyện, đoạn vui vẻ đáp:
– Điều kiện của thần thiếp rất đơn giản. Hoàng thượng, ngôi vị hoàng hậu Tịch Quốc hiện tại vẫn chưa có chủ, e rằng để lâu lòng dân hoang mang. Người có thấy vậy không?
Người đàn bà này, quả thực quỷ kế đa đoan, thâm sâu khó lường!
Trở về tẩm cung của mình, Phương Bành Hạc lặng yên không nói. Hắn cứ ngồi ngả lưng ra trên ghế, trong đầu hiện tại đang hết sức phức tạp.
Một người phụ nữ nhỏ nhoi mà cũng dám ra điều kiện với hắn. Nếu không vì Tịch Quốc, chắc chắn hắn đã tống cổ ả ta ra khỏi hoàng cung của mình.
Ở ngoài kinh thành hiện tại, Mạch Cường Chân cùng Vương Sùng Ngân đang cùng nhau ngồi uống rượu giải sầu, đưa mắt nhìn chằm chằm vào đám vũ nữ đang múa hát ngoài sân.
Kể từ khi Mạch Tiểu Khê bị Phương Bành Hạc bắt đi, hai bọn họ mới chỉ nhận được một tin tức duy nhất từ Phương Hàn Lãnh, đó là Mạch Tiểu Khê vẫn an toàn và hiện tại đang làm nô tì ở trong hoàng cung.
Mạch Cường Chân thở dài một hơi, đoạn đưa tay đập mạnh xuống bàn mà cất giọng mắng:
– Ta thật không hiểu nổi, hà cớ vì sao mà tên điên đó lại bắt cóc Tiểu Khê, ném con bé vào hoàng cung làm nô tì như thế!
Vương Sùng Ngân phe phẩy chiếc quạt trong tay, hừ lạnh nói:
– Đến hiện tại ta vẫn còn chưa biết hắn là ai. Nhưng ta có thể khẳng định chắc chắn một điều, võ công và thân phận của hắn thuộc vào hàng độc nhất vô nhị.
Nghe Vương Sùng Ngân phán đoán, Mạch Cường Chân cũng gật gù theo. Thời gian này, Mạch Cường Chân không trở về thôn làng mà ở luôn tại phủ của Vương Sùng Ngân, không ngừng trau dồi kiến thức và luyện tập võ nghệ, hòng có thể vào cung cứu Mạch Tiểu Khê càng sớm càng tốt.
Một lát sau, như sực nhớ ra điều gì đó, Vương Sùng Ngân bèn quay sang Mạch Cường Chân, nhỏ giọng hỏi:
– Một tháng nữa là tới kỳ thi hương, huynh chắc chắn sẽ tham gia chứ?
Sắp tới triều đình sẽ tổ chức kỳ thi hương nhằm tìm ra người nào đạt điểm số cao nhất sẽ được đưa vào cung làm quan. Mạch Cường Chân biết thời cơ của mình đã đến, bèn cật lực nhờ Vương Sùng Ngân tìm cho một thầy đồ giỏi giang, miệt mài học ngày học đêm. Nhất định, một tháng nữa huynh ấy sẽ đưa được Mạch Tiểu Khê ra ngoài!
…
Ti Hoa lại có thêm một nữ tì nữa chết vì nhiễm dịch. Căn bệnh này quả thực vô cùng đáng sợ. Nguyên nhân vì sao trong hoàng cung lại bị nhiễm dịch này đều chưa được ai tìm ra. Số lượng người chết ngày một nhiều, còn những người còn lại đều bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, cơ thể không ngừng nổi mẩn đỏ. Tình thế vô cùng cấp thiết.
Dật Hi ngồi trong tẩm cung của Phương Bành Hạc, tao nhã viết thư truyền báo về Tây Tạng. Chữ viết của nàng ta cũng vô cùng thuần mỹ và khéo léo. Kể từ đêm Phương Bành Hạc tìm đến để trao đổi, Dật Hi đã có thể tự do tới tìm hắn mà không còn phải giữ kẽ như khi trước nữa.
Phương Bành Hạc cũng không quan tâm. Dù sao thì, nếu nàng ta đã thích có được một cái danh hão như thế kia, hắn ắt cũng sẽ đồng ý mà thôi.
Phương Bành Hạc cũng đã chấp nhận, nếu A Man Khan sẵn sàng cung cấp Bạch Thảo cho Tịch Quốc, hắn sẽ lập tức phong hậu cho Hi phi.
– Hoàng thượng!
Dật Hi vừa mỉm cười vừa dịu dàng nói.
– Thần thiếp có chuyện muốn thưa với người!
Phương Bành Hạc đang mải mê phê duyệt tấu sớ, lười biếng chẳng buồn ngước mắt lên nhìn Dật Hi, chỉ khẽ gật đầu một cái hờ hững.
Đáy mắt Dật Hi khẽ giật, nhưng sau đó cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng nói tiếp:
– Thần thiếp thật sự rất ngưỡng mộ người. Chỉ mong rằng có thể ở bên cạnh hầu hạ ngày đêm cho bệ hạ càng sớm càng tốt.
Một lời nói ra này của Dật Hi, Phương Bành Hạc thừa sức hiểu. Nàng ta đang muốn hắn phong hậu càng sớm càng tốt đây mà. Khóe miệng Phương Bành Hạc khẽ cong lên, cũng chẳng đáp lại lời nói của Dật Hi.
Hừ, làm hoàng hậu của Tịch Quốc, chỉ sợ ngươi không đủ sức mà làm.
Lá thư Dật Hi gửi về Tây Tạng rất nhanh chóng đã nhận được hồi đáp. Chỉ trong vòng bốn ngày ngắn ngủi, A Man Khan đã hoàn toàn đồng ý, thêm nữa còn gửi sang Tịch Quốc hơn một trăm xe thồ lớn chứa số lượng hoa Bạch Thảo khổng lồ, đủ sức cho Phương Bành Hạc có thể dễ bề ngăn chặn dịch bệnh này.
Cũng chỉ trong vòng bốn ngày, bệnh Đầu Đốm không chỉ lây lan trong hoàng cung mà còn nhiễm cả ra cho nhân dân trong kinh thành. Một số nơi đã xuất hiện người chết, toàn thân bốc mùi hôi thối, lở loét vô cùng kinh tởm và dị họng.
Thế nhưng, phương án thay máu dẫn trinh nữ bằng tử đằng mà Mạch Tiểu Khê đưa ra từ trước mới chỉ có tác dụng tạm thời ngăn chặn tốc độ phát tác nhanh chóng của độc khuẩn mà thôi. Còn nếu nói là trị dứt điểm thứ bệnh kỳ quái này, tử đằng chắc chắn không thể chữa khỏi được.
Lúc này tại phủ An Bình vương, Phương Hàn Lãnh đang không ngừng đi đi lại lại, hai tay chắp ra sau lưng, sốt ruột chờ Mạch Tiểu Khê ở ngoài cửa. Ngay khi thấy bóng dáng nàng trở về từ phòng tắm, Phương Hàn Lãnh vội vàng chạy tới mà nói một tràng:
– Vương phi, ta chờ nàng nãy giờ. Hoàng cung đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Mạch Tiểu Khê vừa mới tắm xong, chưa đầy một canh giờ nàng trở ra thì đã nghe thấy một tin tức sốc đến mức kinh hoảng:
Toàn bộ nô tì trong Ti Hoa, bao gồm tám nữ tì và Vấn đều đã chết ngay trong đêm.
Không thể nào!
Mạch Tiểu Khê hoảng hốt, hết nhìn Phương Hàn Lãnh tỏ ý nghi ngờ, lại đưa mắt nhìn về hướng Ti Hoa. Mặc dù bọn họ đều bị đem ra chỗ vắng vẻ đó để ở, nhằm ngăn cản khí độc lây nhiễm sang cho những người xung quanh, nhưng hầu như sức khỏe của họ đều chưa bị phá hủy trầm trọng tới mức thiệt mạng cùng lúc như thế này được.
Phương Hàn Lãnh gật đầu xác nhận lại lần nữa với nàng, đoạn thở dài mà nói:
– La Hải Triều vừa mới báo tin cho ta. Một cấm vệ quân phụ trách đưa thức ăn tới cho họ đã phát hiện ra toàn bộ chín người đều đã chết hết. Thế nhưng, cái chết của họ lại vô cùng kỳ quái.
Mạch Tiểu Khê ngước mắt lên nhìn Phương Hàn Lãnh, vội vàng hỏi:
– Phu quân, họ không phải chết vì dịch bệnh hay sao?
Trước câu hỏi của nàng, Phương Hàn Lãnh bèn thở dài, đưa mắt ngước nhìn lên bầu trời vô định, buồn rầu đáp:
– Chín người bọn họ, đều là bị một đao chém chết!