Sớm hôm sau, Phương Bành Hạc đã rời đi từ sớm, chỉ Mạch Tiểu Khê ngồi đờ đẫn ở trong phòng.
Chút nữa Phương Hàn Lãnh sẽ tới đây đưa nàng đi dạo, nàng phải trang điểm cho thật xinh đẹp mới được.
Vừa nghĩ tới Phương Hàn Lãnh, Mạch Tiểu Khê đã nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên. Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, mở cửa ra xem. Quả đúng như Mạch Tiểu Khê dự đoán, người tới là Phương Hàn Lãnh, huynh ấy nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng buổi sớm.
- Tiểu Khê, chúc nàng buổi sáng tốt lành!
Thế nhưng nụ cười trên môi huynh ấy lập tức ngừng lại. Phương Hàn Lãnh đưa tay vuốt nhẹ lên đôi má trắng hồng của Mạch Tiểu Khê, lo lắng hỏi:
- Tiểu Khê à, nàng có sao không? Nhìn nàng sắc mặt không được tốt cho lắm.
Mạch Tiểu Khê vội vàng nở nụ cười, cố gắng lấy lại tinh thần như mọi khi, tinh nghịch mà trả lời:
- Nào nào, thiếp không sao cả. Thiếp vừa mới ngủ dậy nên còn mệt mỏi một chút thôi mà.
Ngừng một lát, nàng tiếp lời:
- Chàng ở yên đây đợi thiếp, chút nữa thiếp sẽ ra ngay!
Phương Hàn Lãnh khẽ gật đầu đồng ý.
Càng tới ngày thành thân, sắc mặt Mạch Tiểu Khê càng lúc càng trở nên mệt mỏi. Phương Hàn Lãnh biết nàng đã phải chịu rất nhiều áp lực, do vậy luôn muốn tạo điều kiện tốt nhất cho nàng được vui vẻ và thoải mái.
Thế nhưng…
Gương mặt Phương Hàn Lãnh chợt trầm xuống.
Đêm qua huynh ấy đã trông thấy Phương Bành Hạc bước vào phòng của Mạch Tiểu Khê, còn có cả tiếng hét của nàng. Phương Hàn Lãnh chỉ muốn phá cửa xông vào mà đưa nàng lập tức đi khỏi đây. Nhưng nếu huynh ấy bước vào, chắc chắn Mạch Tiểu Khê sẽ không còn vui vẻ, hồn nhiên như hiện tại nữa. Nàng ấy đã cố giấu, vậy thì ta đành cố diễn cho trót.
Men theo con đường dài phủ kín lá vàng trong hoàng cung, cả hai người đều trầm tư không nói. Mỗi người một tâm trạng vô cùng phức tạp.
Mạch Tiểu Khê toan muốn hỏi Phương Hàn Lãnh một số vấn đề liên quan tới hôn lễ sắp tới nhưng cuối cùng lại thôi. Một lời định nói ra lại lập tức bị chặn lại trong cuống họng.
Ngày mai hai người họ sẽ chính thức trở thành phu thê. Đáng lẽ ba ngày nữa mới tới hôn lễ của họ, nhưng Phương Hàn Lãnh đã thưa với Phương Bành Hạc, mong hắn ân chuẩn cho họ được tổ chức sớm hơn mấy ngày. Càng tổ chức sớm bao nhiêu thì Mạch Tiểu Khê sẽ càng có cơ hội được giải thoát khỏi đây sớm bấy nhiêu.
Sau khi cử hành hôn lễ, Phương Hàn Lãnh sẽ đưa nàng đến một nơi kín đáo, an toàn, rồi bản thân sẽ trở về hoàng cung dâng hưu thư.
Hạ Bích phi bị nhốt trong ngục đã hai ngày một đêm, hầu như nàng ta không hề chợp mắt lại một chút. Mỗi lần Hạ Bích phi định đi ngủ thì lại giật mình bởi tiếng chuột kêu rả rích. Nàng ta vô cùng sợ hãi, ngồi co ro vào một góc tường, ôm mặt khóc nức nở.
Hoàng thái hậu, đồ đàn bà phế vật!
Hạ Bích phi buông miệng chửi thề. Bao nhiêu năm qua, Hạ Bích phi đã theo bà ta, hầu hạ bà ta, nghe lời bà ta đến như thế. Ấy vậy mà chỉ vì một bức tranh bị đánh tráo, bà ta chưa biết rõ đầu đuôi sự việc như thế nào đã lập tức hạ chỉ sai người bắt giam, tống cổ nàng ta xuống đại lao.
Nếu như lần này thoát ra được, Hạ Bích phi chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù lại bà ta gấp bội.
Đang mải mê suy nghĩ, chợt Hạ Bích phi nghe thấy có tiếng bước chân đang tiến lại gần phía ngục lao của mình.
Hạ Bích phi nhất thời mừng rỡ, còn nghĩ chắc là người của hoàng thái hậu tới thả nàng ta ra. Xem như hoàng thái hậu cũng còn có một chút tình người đấy!
Thế nhưng người tới là một kẻ khác nằm ngoài suy nghĩ của Hạ Bích phi.
Dật Hi nương nương chậm rãi bước tới nên cạnh Hạ Bích, nhếch miệng nở nụ cười thâm hiểm.
- Ngươi, sao lại là ngươi? Có phải hoàng thái hậu cử ngươi tới để thả ta ra có đúng hay không?
Dật Hi còn chẳng buồn trả lời câu hỏi của nàng ta, đưa tay ra hiệu cho đám người hầu lui xuống, cong môi đáp:
- Hạ Bích phi nương nương, nay Dật Hi tới đây để thăm nương nương.
- Hừ, ta không cần ngươi thăm hỏi. Mau đi về bẩm báo với hoàng thái hậu là ta bị oan, ta muốn gặp người để chứng minh có kẻ hãm hại ta!
Ha…
Dật Hi bất giác đưa tay che miệng cười nắc nẻ, cảm giác như nàng ta vừa nghe thấy một câu chuyện cười vậy.
Trước hành động khiêu khích đó của Dật Hi, hai mắt Hạ Bích phi chợt đỏ ngầu mà gằn giọng:
- Ngươi cười cái gì? Có gì đáng cười ở đây sao?
Dật Hi thôi cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của mình, đoạn trầm giọng nói:
- Hạ Bích phi, ta e rằng ngươi đừng hòng mong thoát khỏi đây!
Hạ Bích phi trợn tròn mắt, gương mặt nhất thời trở nên biến sắc, hoảng hốt chạy tới bên cạnh song gỗ, hỏi vặn lại:
- Ngươi, ngươi nói cái gì, tại sao chứ?…
Ngừng một lát, Hạ Bích phi dường như đã hiểu ra vẫn đề mà mình đang gặp phải, đôi mắt nhìn Dật Hi trở nên căm hận ngút trời:
- Ả đàn bà khốn khiếp này, có phải là ngươi đã hãm hại ta có đúng không? Chính tay ngươi, chính tay ngươi đã đánh tráo bức tranh thêu của ta, phải không?
Dật Hi đưa bàn tay vuốt nhẹ lên gương mặt xinh đẹp của Hạ Bích phi, bộ dạng nham hiểm tột cùng, thẳng thắn mà trả lời:
- Phải, chính là ta. Chính là Dật Hi ta đã làm đấy.
Tiếng cười độc ác của Dật Hi kéo Hạ Bích phi đang thẫn thờ quay trở lại hiện thực. Nàng ta thật không ngờ âm mưu bao năm qua của mình đều bị hủy hoại chỉ trong vòng một đêm, từ chính tay kẻ mà Hạ Bích phi vốn coi thường, khinh khiến.
Thật là trớ trêu!