Máu! Hơn nữa lại là máu chảy ra từ thân dưới của Mạch Tiểu Khê.
Phương Bành Hạc vô cùng bàng hoàng, sửng sốt, đôi tay hắn đang giơ lên không trung càng lúc càng trở nên run rẩy hơn bao giờ hết.
Một cảm giác sợ hãi tột độ lạnh lùng cứ thế bao trùm lấy cơ thể của hắn.
Lần đầu tiên hắn biết như thế nào là sợ!
Phương Bành Hạc nhẹ nhàng kéo vạt áo trên tay của Mạch Tiểu Khê lên, dùng đầu ngón tay cẩn thận bắt mạch.
Quả đúng như hắn suy nghĩ, điều tồi tệ nhất đã xảy ra: Mạch Tiểu Khê đã mang thai, hơn nữa vì cú va đập mạnh vừa rồi, đứa con đã không còn nữa.
Đôi mắt hắn càng lúc càng trở nên vô hồn, đờ đẫn mà nhìn người con gái nhỏ bé đang nằm yên lặng trong vòng tay của mình.
Cảm giác xót xa, mất mát này là lần thứ hai hắn cảm nhận được sau cái chết của mẫu hậu hắn.
Phương Bành Hạc không thể ngờ đến ngày hôm nay hắn lại gián tiếp chính tay mình mà hại chết đứa con chưa chào đời.
Mạch Tiểu Khê mệt mỏi khẽ mở mắt ra nhìn hắn, ngay lập tức cảm giác đau đớn bên dưới truyền tới khiến nàng chột dạ.
Dạo gần đây, nàng luôn cảm thấy cơ thể mệt mỏi, thèm ăn những thứ đồ chua, bên cạnh đó nàng ngủ rất nhiều, hầu như rảnh rỗi lúc nào nàng đều có thể dễ dàng chợp mắt.
Thế nhưng Mạch Tiểu Khê mới chỉ bước sang tuổi mười tám, thêm nữa quanh năm suốt tháng lại chỉ sống trong thôn làng đìu hiu, cô quạnh, hiểu biết về giới tính có phần hạn hẹp nên cũng chủ quan không tự thăm khám cho mình.
Đâu có thể ngờ, chỉ sau những lần bị Phương Bành Hạc cưỡng ép, trầm luân suốt đêm dài, cuối cùng nàng đã mang thai cốt nhục của hắn.
- Phương Bành Hạc, chẳng lẽ…
Giọng nói của Mạch Tiểu Khê lạc hẳn đi, từng giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên má, nhẹ nhàng thấm cả lên đôi bàn tay còn nhuốm máu của Phương Bành Hạc.
Hắn không vội trả lời nàng ngay, gương mặt đã thu lại vẻ lạnh lùng vốn có, hờ hững đáp:
- Đây không phải chỗ để đau thương.
Ta sẽ đưa cô rời khỏi đây.
Đoạn, hắn bế xốc nàng trên tay, mặc cho máu tươi của Mạch Tiểu Khê vẫn đang thấm ướt đôi bàn tay của hắn.
Hai người cùng nhau im lặng không đáp.
Nỗi đau đớn vì mất con vẫn đang cào xé trong thâm tâm, nhưng không ai muốn cho người kia biết.
Nếu Phương Bành Hạc che giấu tất cả bằng cách lấy sự lạnh lùng, vô cảm để bao biện cho bản thân mình thì Mạch Tiểu Khê đã cắn nát môi dưới tự lúc nào, nước mắt không ngừng chảy ra.
Thế nhưng họ chưa bước đi được bao xa thì đằng sau lưng lại truyền tới tiếng gầm rú của gã quái nhân.
Y vẫn chưa chịu bỏ qua cho họ, lần này không những bị thương trầm trọng mà còn bị Phương Bành Hạc móc sạch hai mắt, y vô cùng tức giận, nổi điên mà không ngừng đập phá hang động.
Sức lực của Phương Bành Hạc và Mạch Tiểu Khê đã gần như bị vắt kiệt, cùng thở những bước nặng nề mà bước về phía trước.
Hang động vì bị gã quái nhân đập phá mà càng lúc càng rơi rất nhiều đá lớn, có tảng đá đập cả lên lưng Phương Bành Hạc khiến đôi vai hắn khẽ run.
Máu tươi ở ngực cứ thế mà rỉ ra, đôi môi hắn ngày một trở nên tím tái.
Mặc dù đau đớn là thế nhưng Phương Bành Hạc chưa từng có ý nghĩ sẽ bỏ lại Mạch Tiểu Khê.
Đôi tay vững chắc của hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, cảm giác như đang che chở, bảo vệ cho nàng vậy.
Gã quái nhân vì bị mù nên tốc độ di chuyển cũng dần chậm lại, chủ dùng mũi đánh hơi theo dấu máu.
Tuy vậy khoảng cách giữa hai bên cũng không quá xa, nếu y tăng tốc độ thì chắc chắn sẽ đuổi kịp hai người bọn họ.
Gần ra đến chỗ mạch nước ngầm, sức lực của Phương Bành Hạc cuối cùng cũng không thể trụ vững được nữa.
Đôi chân thường ngày mạnh mẽ là thế nay cũng bắt đầu run lên từng hồi, sau đó vì không thể chống chọi lại được nữa mà khuỵu hẳn xuống dưới đất.
Mạch Tiểu Khê hé đôi mắt lờ đờ mà nhìn hắn, tâm can không ngừng chua xót.
- Đừng cố gắng nữa.
Mau đi đi!
Nàng thều thào nhìn hắn mà giục.
- Câm miệng!
Phương Bành Hạc tức giận quát.
- Cô xem ta vô dụng, bỉ ổi đến mức có thể vì sống mà bỏ lại cô ở đây cơ à?
Nàng không muốn tranh cãi nhiều với hắn liền quay mặt đi, ngăn cho nước mắt không chảy xuống.
Đôi mắt nàng chợt dừng lại trên bụng, vô thức đưa tay mà xoa lên bụng mình.
- Không có đứa này thì sẽ lại có đứa khác.
Đâu cần phải đau thương đến thế?
Phương Bành Hạc nhẹ nhàng nâng cằm Mạch Tiểu Khê lên, giọng điệu hờ hững mà mắng.
Đối với một kẻ máu lạnh như hắn, việc mất đi một đứa con này cũng chỉ giống như việc nhịn đói một bữa cơm sao?
Thâm tâm Mạch Tiểu Khê không ngừng cảm thán.
Vì sao đứa bé lại là cốt nhục của một kẻ vô tình như hắn chứ? Gương mặt của hắn lại còn không có một chút biểu lộ gì gọi là buồn bã hay thương xót con của mình?
Nghĩ đến đây, trong lòng Mạch Tiểu Khê bông trở nên vô cùng căm phẫn.
Nàng đưa tay tát mạnh vào mặt hắn, nghẹn ngào mà sỉ nhục:
- Phương Bành Hạc, ta thật không ngờ huynh lại là con người máu lạnh, tàn nhẫn đến như thế.
Dù cho huynh không có chút tình cảm gì với ta thì cũng phải có một chút thương hại với chính cốt nhục của mình chứ? Vậy mà, huynh vẫn có thể mở miệng mà nói ra những câu nói thối nát như thế này hay sao, hả, hả?!!!
- Ta bảo cô câm miệng lại!
Đôi mắt Phương Bành Hạc mỗi lúc một trở nên ửng đỏ, vết ruồi son trên trán hắn cũng lập lòe ánh sáng màu hồng quái dị, trông hắn lúc này vô cùng đáng sợ.
- Đối với ta, đứa bé này không phải là con của ta.
Hay là, cô vì muốn đổi đời mà mới chỉ lên giường với ta một vài lần mà âm thầm đi với kẻ khác, rồi đổ cho ta?
Phụt…
Mạch Tiểu Khê vì quá uất hận mà tức khắc nôn tiếp ra một búng máu, mỉm cười chua chát, sau đó ngất lịm đi.
Phương Bành Hạc vẫn nhìn nàng không rời mắt.
Có điều ánh mắt của hắn lúc này đã hoàn toàn thay đổi, trong đôi mắt vô tình đó không còn ánh lên sự tàn nhẫn, ngang tàng như lúc nãy nữa.
Hắn nằm vật ra đất, đưa tay vốc một vốc nước mát, sau đó uống một ngụm to, cơ thể tự khắc truyền tới cảm giác tỉnh táo hơn hẳn.
Nghỉ ngơi một lát, hắn lại vòng tay bế Mạch Tiểu Khê lúc này đang mê man, tiếp tục bước về phía cửa hang.
May mắn thay, ngay khi ánh sáng mặt trời vừa lọt xuống, nhóm người của Phương Hàn Lãnh cũng vừa lúc trèo xuống tới.
Phương Hàn Lãnh cùng La Hải Triều sau khi bám dây thừng xuống được phía dưới một lúc thì chợt nhìn thấy cửa hang sâu hun hút, nằm gọn bên cạnh sườn vực.
Họ toan bỏ qua hang động, tiếp tục leo xuống thấp thì bỗng trông đám cỏ dại ở đây đã bị đổ rạp sang một bên.
Chỉ có phải chịu tác động lớn thì chúng mới đổ và ngã rạp như vậy.
Tri giác khiến Phương Hàn Lãnh cùng La Hải Triều đồng thời quay lại nhìn nhau, không hẹn mà nên cùng chung suy nghĩ.
Cứ vậy hai người họ bèn lấy đà, đu dây đẩy người vào bên trong, vừa vặn nhìn thấy Phương Bành Hạc thương tích đầy mình đang bế Mạch Tiểu Khê trên tay.
- Hoàng huynh, Tiểu Khê!!!
Phương Hàn Lãnh không che giấu nổi niềm vui sướng, vội vã chạy nhanh tới bên cạnh Phương Bành Hạc.
Trông thấy hoàng đệ cùng La Hải Triều, Phương Bành Hạc chỉ hờ hững gật nhẹ đầu, ánh mắt lại cúi xuống mà nhìn Mạch Tiểu Khê đang mê man gục đầu vào vai hắn.
- Tiểu Khê, muội ấy bị sao vậy, hoàng huynh?
Phương Hàn Lãnh chua xót hỏi.
- Nàng ấy bị sảy thai…!.