Mũi kéo chưa kịp đâm xuống cơ thể của Phương Bành Hạc thì hắn đã mở trừng mắt, nhìn chằm chặp vào nàng.
Mạch Tiểu Khê nhất thời bị dọa sợ, bàn tay cầm kéo còn giữ trên không trung, lửng lơ trước ngực của hắn.
Phương Bành Hạc nhếch miệng cười khẩy đầy châm chọc:
– Sao cô không làm tiếp đi.
Ta sẽ nằm yên để cho cô đâm!
Mạch Tiểu Khê bỗng dưng bật khóc lớn, bao nhiêu tủi hờn, ô nhục của nàng đều không kìm chế được nữa mà tuôn trào.
Nàng không có đủ dũng khí để đâm chết hắn.
Đứng trước Phương Bành Hạc, Mạch Tiểu Khê cảm thấy mình thật sự rất nhỏ bé.
Nhìn Mạch Tiểu Khê nước mắt rơi lã chã, bộ dạng hết sức thảm thương, Phương Bành Hạc vẫn không hề mảy may thương xót, trái lại hắn cảm thấy vô cùng bực bội, bèn chán ghét mà hừ lạnh:
– Đàn bà phiền phức!
Nói xong, hắn ngồi dậy, mặc y phục rồi mở cửa bước thẳng ra ngoài, để lại một mình Mạch Tiểu Khê thẫn thờ ngồi trên giường.
Bầu không khí giữa hai người họ mỗi lúc một căng thẳng.
Ngay cả La Hải Triều cũng lờ mờ đoán ra được mối quan hệ không đúng lắm của hai người.
La Hải Triều vì muốn làm Mạch Tiểu Khê vui vẻ trở lại, bèn không ngừng kể những câu chuyện cười, rồi trêu chọc nàng không ngớt.
Buổi sáng ngày hôm nay, bọn họ sẽ từ biệt Tuyết phủ để trở lại hoàng cung.
Ý định đến Diện Hỏa Lâu để thu phục tạm thời gác sang một bên.
Hoàng cung đã bị Phương Bành Hạc bỏ bê hơn một tháng trời, công việc chính sự chất chồng cao như núi, một mình Phương Hàn Lãnh không thể nào giải quyết hết được.
Tuyết phu nhân sau buổi hôm nay cũng sẽ bị đem lên công đường để xử tội cùng Tuyết Phàm và Chấn Vương.
Dù sao thì, tội ác lừa chồng giết người, cướp con cũng không thể làm ngơ.
Rốt cuộc, kẻ ác dù có cố gắng che đậy, giấu giếm sự thật như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ có một ngày bí mật bị phơi bày mà thôi!
Tuyết lão tiên sinh đưa đôi tay gầy guộc, nắm chặt lấy tay Phương Bành Hạc, nghẹn ngào nói:
– Bành Hạc, dù cho con có là ai đi chăng nữa thì đối với Tuyết Thiều Quang ta, con vẫn là con trai của Tuyết phủ.
Tuyết Ngưng ánh mắt buồn bã, mi mắt cụp xuống nhìn vào khoảng không vô định.
Tiễn người từ biệt, biết đến khi nào mới gặp lại!
Nhìn theo xe ngựa cùng đoàn người của Phương Bành Hạc từ từ lăn bánh, khuất xa sau những tán cây ven đường, Tuyết lão tiên sinh trong lòng ngập tràn nỗi niềm.
Tuyết phủ giờ đây cũng trở nên ảm đạm, tan tác đìu hiu.
Phương Bành Hạc ngồi trong xe ngựa, dựa lưng vào thành xe, nhắm mắt lim dim ngủ.
Ở bên ngoài, Mạch Tiểu Khê cùng La Hải Triều ngồi bên cạnh nhau, trò chuyện rôm rả.
Nàng cũng dần dần tạm quên đi những tâm tư, suy nghĩ trong lòng.
Lần này trở về, cảm giác quãng đường đi được rút ngắn hẳn lại, chẳng mấy chốc họ đã trở về hoàng cung.
Đám quân lính quỳ rạp xuống khấu lễ, không dám cử động, ho he lấy một tiếng.
Mạch Tiểu Khê bước xuống xe, hít hà mùi không khí thanh mát, trong lòng cảm thấy vô cùng thư thả.
– Chào mừng muội đã trở về, Tiểu Khê!
Một giọng nói trầm ấm, quen thuộc chợt vang lên sau lưng nàng.
Phương Hàn Lãnh nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ nhìn nàng đầy trìu mến.
Gặp lại huynh ấy, trong lòng nàng ngự khí rất vui.
– Nhìn muội đã gầy đi nhiều so với khi trước.
Phương Hàn Lãnh nhẹ nhàng đánh giá.
Lần này hoàng huynh mang nàng đi theo cùng, gặp phải những nguy hiểm trắc trở, tưởng chừng như không còn giữ nổi tính mạng.
Cũng may, cuối cùng bọn họ vẫn bình an trở về!
Mạch Tiểu Khê tâm can khẽ xao xuyến.
Phương Hàn Lãnh lúc nào cũng đối xử với nàng rất tốt, trái ngược hoàn toàn với tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn của Phương Bành Hạc khốn khiếp kia.
Nàng chỉ mong lần này quay trở lại đây, nàng có thể tìm cách để trốn thoát an toàn ra bên ngoài được.
– Muội không nghĩ bản thân mình còn có thể lành lặn để trở về gặp huynh đấy!
Mạch Tiểu Khê vừa rảo bước bên cạnh Phương Hàn Lãnh, vừa tinh nghịch đáp.
Hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, thân thiết như người một nhà.
Hoàng cung vẫn không có gì quá thay đổi so với lúc trước.
Không khí nhộn nhịp, náo nhiệt, bận rộn vẫn diễn ra hàng ngày, nô tài, thái giám chạy đi chạy lại tất bận, dọn dẹp và làm những việc mà chủ nhân sai khiến.
Mạch Tiểu Khê cùng Phương Hãn Lãnh rất nhanh đã bước tới gần chính điện.
Chính điện là nơi để các quan đại thần cũng thân thích hoàng cung dập đầu hành lễ, tiếp đón những vị khách quý từ các nước lân bang khác.
Cảnh tượng trước mắt khiến Mạch Tiểu Khê thoáng chút sững sờ.
Chính điện nay được trải một tấm thảm màu đỏ, kéo dài từ ngoài cổng vào tân bên trong sảnh chính.
Khung cảnh được trang hoàng rất lộng lẫy, hoa tươi cắm khắp bốn phía.
Cảnh sắc vô cùng tuyệt đẹp!
Mạch Tiểu Khê quay sang nhìn Phương Hàn Lãnh, tò mò hỏi:
– Lãnh huynh, chẳng hay hôm nay hoàng cung có tiệc hỉ gì sao?
– Phải!
Phương Hàn Lãnh mỉm cười xác nhận.
– Hôm nay chúng ta sẽ nghênh đón công chúa Tây Tạng đến đây để liên hôn.
Hoàng huynh lại sắp có thêm một phi tần nữa!
Công chúa Tây Tạng!
Mạch Tiểu Khê thoáng chút lạnh lẽo.
Trong hậu cung của Phương Bành Hạc phải có tới hơn trăm phi tần, nay nước Tây Tạng lại đem gả công chúa sang liên hôn, chẳng biết nên vui hay nên buồn.
Vui bởi hai nước nếu hai nước kết thân thành công thì cả Tịch Quốc lẫn Tây Tạng uy thế sẽ lên như diều gặp gió, các nước khác sẽ phải dè chừng.
Buồn bởi công chúa Tây Tạng khi được gả vào đây, cuộc đời sẽ như chim trong lồng, vĩnh viễn bị giam cầm tại chốn hoàng cung thâm hiểm này.
– Tiểu Khê, Tiểu Khê, muội đang nghĩ gì vậy?
Trông thấy dáng vẻ suy tư của Mạch Tiểu Khê, Phương Hàn Lãnh nhẹ nhàng hỏi.
Nàng lấy lại tỉnh táo, vội vàng mỉm cười lắc đầu.
Độ chừng một canh giờ sau, Phương Bành Hạc mặc long bào, đầu đội mũ vương uy lãnh bước ra ngoài sảnh điện.
Hắn khoác trên mình bộ long bào thêu hình rồng tinh xảo, những đường nét sắc bén càng khiến cho Phương Bành Hạc trở nên vô cùng uy quyền, khí chất hoàn toàn áp đảo toàn bộ những người có mặt ở đó.
Quả không hổ danh là vị hoàng đế trẻ tuổi, tài giỏi, hoàn mỹ bậc nhất Tịch Quốc cho tới thời điểm này!
Dương thái giám chắp hai tay nghiêm chỉnh đứng bên cạnh, sẵn sàng nhận lệnh hắn bất cứ khi nào.
La Hải Triều cũng khoác trên mình chiếc áo choàng biểu tượng của tướng quân, kiếm sắc đeo bên hông, gương mặt lạnh lùng không chút biến sắc.
Tất cả các quan đại thần trong triều đình đứng dạt sang hai bên tấm thảm đỏ, cung kính nghiêm chỉnh, không cười nói hay lơ là.
Toàn bộ công chúa, phi tần, hoàng tử,… cũng đều có mặt đầy đủ.
Xem ra họ rất quan tâm đến buổi lễ đón tiếp sứ thần cùng công chúa Tây Tạng lần này.
– Sứ thần Tây Tạng cùng công chúa Tây Tạng xin được tham kiến bệ hạ.
Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Từ phía đằng xa, một người đàn ông trung tuổi, ăn mặc chỉnh tề, trên tay cầm một cuộn thánh chiếu chậm rãi bước vào sảnh điện.
Đi bên cạnh ông ta là một thiếu nữ bận y phục màu đỏ, dáng hình thanh thoát, tuy đã đeo khăn che mặt nhưng có thể nhìn ra thiếu nữ này vô cùng xinh đẹp.
Cô ấy chính là công chúa nước Tây Tạng, Dật Hi.
Phương Bành Hạc ngồi trên ngai vàng, gương mặt lạnh lùng nhìn xuống bên dưới.
Hắn chẳng buồn đưa mắt liếc vị công chúa kia lấy một lần, chỉ hời hợt chán ghét hoàn thành cho xong các thủ tục liên hôn.
Sứ thần Tây Tạng là A Man Kính quỳ xuống hành lễ, sau đó mở thánh chỉ có dấu ngọc của vua Tây Tạng ra, cung kính đáp:
– Thần phụng mệnh đức vua, thay mặt cho toàn bộ người dân Tây Tạng xin được liên hôn cùng Tịch Quốc.
Đoạn ông ta quay sang thiếu nữ bên cạnh, mở lời giới thiệu:
– Bẩm hoàng thượng, đây là công chúa út Dật Hi, năm nay đã tròn mười chín tuổi.
Tây Tạng chúng thần hy vọng công chúa sẽ được vinh dự trở thành một phần của Tịch Quốc vĩ đại!
Nói xong, ông ta cúi xuống hành lễ với Phương Bành Hạc một lần nữa.
– Bình thân!
Phương Bành Hạc lạnh nhạt đáp.
Cùng lúc đó, công chúa Dật Hi nhẹ nhàng đưa tay lên, từ từ kéo tấm vải che mặt xuống.
Vừa trông thấy gương mặt thật của Dật Hi, Mạch Tiểu Khê đã sững sờ, bàng hoàng thốt không lên lời:
– Tiểu Uyển?!!!.