A Bưu không thể chống cự được nữa, nhanh chóng biến thành cái xác không hồn, bị phanh thây thành nhiều mảnh, tận hưởng một cái chết đau đớn như chính cách hắn đã làm với nhiều người khác trong suốt bao năm qua.
Những kẻ còn lại chỉ biết cúi đầu sợ sệt, cơ thể run bần bật, không dám ho he lấy một tiếng.
Tận mắt chứng kiến tộc trưởng của họ đã chết một cách thê thảm như vậy khiến ai lấy đều như rắn không đầu, bám víu vào nhau mong không tới lượt mình trở thành nạn nhân tiếp theo.
Phương Bành Hạc toan đem những kẻ còn lại cùng hưởng chung số phận với tộc trưởng của chúng thì bị Mạch Tiểu Khê vội vàng ngăn lại.
Nàng nhìn hắn lắc lắc đầu, không biết diễn đạt làm sao cho hắn hiểu bèn lấy giấy bút ra ghi vài dòng chữ lên trên.
“Hãy tha cho họ.
Dù sao những năm qua họ cũng chỉ nghe theo lệnh của chủ nhân, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài bao giờ.
Huynh hãy thuần hóa họ sống trở lại theo đúng bản năng con người, được không?”
Phương Bành Hạc lười biếng đọc những dòng chữ Mạch Tiểu Khê vừa mới viết ra.
Sau đó hắn gọi La Hải Triều tới, phó thác mọi việc rồi kéo Mạch Tiểu Khê xoay lưng rời đi.
Mọi việc cuối cùng cũng đã giải quyết xong! Những sự việc đáng sợ mà Mạch Tiểu Khê đã phải trải qua khiến nàng không khỏi cảm thán.
Phương Bành Hạc lại một lần nữa tới kịp lúc, cứu thoát nàng trong gang tấc.
Mạch Tiểu Khê đưa tay kéo kéo vạt áo Phương Bành Hạc, muốn nói lời cảm ơn với hắn nhưng họng chỉ phát ra những tiếng i…i… khó nhọc.
Trông thấy điệu bộ của nàng rụt rè như một con cún con đáng thương, tội nghiệp, Phương Bành Hạc máu lạnh thường ngày vì không nhịn được mà đột nhiên bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của hắn khiến Mạch Tiểu Khê tròn xoe đôi mắt, bất ngờ vô cùng.
Từ lúc gặp hắn tới nay, chưa một lần nàng được nhìn thấy hắn nở một nụ cười thoải mái đến như thế.
Có hay không những lần kia chỉ là những lúc hắn khẽ nhếch khóe mi cười lạnh, một nụ cười tàn nhẫn đến đáng sợ.
Nhận ra vẻ mặt ngây thơ của Mạch Tiểu Khê đối với mình, ngay lập tức Phương Bành Hạc bèn thu lại tiếng cười, gương mặt lại trở về trạng thái lạnh lùng như mọi khi.
Hắn hời hợt lên tiếng:
– Muốn cảm ơn ta thì hãy chờ sau khi ngươi nói được cũng chưa muộn!
Hai mắt Mạch Tiểu Khê lập tức sáng lên, như vậy Phương Bành Hạc có thể chữa khỏi cho nàng hay sao?
Đợi La Hải Triều giải quyết xong hết mọi việc ở đây cũng đã là xế chiều buổi hôm sau, ba người cùng thuộc hạ lại lên đường, tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Ngồi trong xe ngựa, Phương Bành Hạc chăn chú quan sát tình trạng cổ họng Mạch Tiểu Khê.
Cũng may đám người A Bưu mặc dù cho nàng uống độc dược hòng làm cháy cổ họng nhưng vì chúng chưa am hiểu về độc là bao nên chỉ khiến cổ họng Mạch Tiểu Khê bị tắc nghẽn một phần động mạch.
Phương Bành Hạc ngay từ nhỏ không chỉ võ công song toàn mà khả năng thần y của hắn cũng vào hàng thượng đẳng.
Tuy nhiên tài năng này luôn bị hắn giấu kín, đề phòng hoàng thái hậu biết sẽ có biện pháp hãm hại khác.
– Há miệng ra!
Phương Bành Hạc lạnh lùng hất hàm lên tiếng.
Mạch Tiểu Khê chỉ còn cách há miệng, ngoan ngoãn nghe theo lời của hắn.
Phương Bành Hạc khẽ nhếch khóe mi ra vẻ hài lòng.
Nữ nhi này tạm thời cũng đã chịu nghe lời hắn, ít ra nàng ta không còn phản ứng chống đối gay gắt như mọi khi nữa.
Phương Bành Hạc ghé sát tới bên cạnh Mạch Tiểu Khê, một tay giữ bên hông nàng, tay còn lại khẽ nâng mặt nàng lên, chăm chú quan sát.
Khoảng cách tiếp xúc quá gần khiến vành tai Mạch Tiểu Khê dần dần đỏ ửng, đôi tay bám chặt vào vạt áo.
Người ngoài nếu nhìn vào ắt sẽ thấy tư thế hiện giờ của họ vô cùng ám muội!
– Hừ, chút nữa ta sẽ đả thông kinh mạch, châm cứu cho ngươi.
Phương Bành Hạc thu người lại về chỗ cũ, ngồi nghỉ ngơi chốc lát.
Không khí xung quanh lại trở về trạng thái yên lặng như lúc đầu.
Thấp thoáng chỉ nghe thấy tiếng người đi lại, trò truyện rôm rả ngoài kia.
Tới một quán trọ lớn, hai người họ xuống xe, Phương Bành Hạc đi trước, Mạch Tiểu Khê ngoan ngoãn đi sau, tiến thẳng tới phía chủ quán trọ.
Ông chủ quán nhìn hai người họ, trộm liếc sang Mạch Tiểu Khê mấy cái, thâm tâm không ngừng cảm thán trước vẻ đẹp nghiêng thành của nàng.
– Các vị thuê hai phòng ư?
Mạch Tiểu Khê chưa kịp gật đầu xác nhận thì Phương Bành Hạc đã hời hợt đáp:
– Cho chúng ta một phòng.
Còn lại hãy tự sắp xếp cho những người còn lại.
Vừa nói hắn vừa chỉ đám người của La Hải Triều đang đứng bên ngoài, sau đó bèn đi thẳng lên phía trên lầu.
Cửa phòng vừa đóng lại, Phương Bành Hạc đã khoanh tay đứng nhìn Mạch Tiểu Khê, lạnh lùng nhắc:
– Mau cởi áo ra đi!
Nghe hắn nói, nàng giật mình quay lại nhìn, tư thế trong trạng thái cảnh giác, lắc đầu liên tục.
Phương Bành Hạc chán ghét, thở dài một lượt, rồi tiến nhanh tới phía Mạch Tiểu Khê, đè nàng nằm úp lên giường.
Mạch Tiểu Khê bị bất ngờ mà hoảng hốt, ra sức giãy giụa, miệng chỉ phát ra mấy tiếng i…i… đến buồn cười.
– Nằm im! Cô có muốn chữa bệnh không hả?
Phương Bành Hạc bực mình quát lớn.
Mạch Tiểu Khê nghe tới hai từ “chữa bệnh”, hiểu ra mục đích của hắn nên thôi không chống cự nữa.
Thế nhưng, chữa bệnh mà cứ nhất thiết phải cởi áo sao?
Phương Bành Hạc nhẹ nhàng tháo đai áo nàng xuống, sau đó đưa tay thuần thục kéo áo sau lưng nàng ra, để lộ tấm yếm màu đỏ chói bắt mắt.
Mạch Tiểu Khê ngượng chín mặt, hai má đỏ bừng, chỉ hận y thuật của mình chưa tới nỗi thành thạo như Phương Bành Hạc, không thể tự chữa bệnh cho chính bản thân.
Nàng luôn luôn quan niệm quy tắc nam nữ thụ thụ bất thân, vậy mà hết lần này đến lần khác đều bị Phương Bành Hạc nhìn và chạm vào cơ thể.
Làn da trắng nõn của Mạch Tiểu Khê dần dần lộ ra trước mắt Phương Bành Hạc, động tác tay của hắn khẽ chậm lại một chút.
Sau đó, hắn dùng ngón tay kéo nhẹ dây yếm của nàng tuột sang hai bên.
Nhận thấy người con gái trước mặt đang khẽ run run, hắn đột nhiên lại muốn trêu chọc.
Mạch Tiểu Khê hai tay nắm chặt vào đệm, mắt nhắm nghiền, trong đầu không ngừng nghĩ tới những chuyện khác để hòng quên đi việc mình đang để một người đàn ông nhìn thấu cơ thể.
Bất chợt nàng thấy có vật gì đó mềm mại, ẩm ướt đang lướt nhẹ trên lưng mình.
Phương Bành Hạc cúi xuống, đưa đôi môi ẩm ướt hôn lên lưng Mạch Tiểu Khê, hôn tới đâu hắn lại dùng răng cắn mạnh một miếng.
Cảm giác thật sự không tồi!
Làn da Mạch Tiểu Khê mềm mại, mịn màng vô cùng, thỉnh thoảng còn thơm thơm mùi hương dịu nhẹ khiến Phương Bành Hạc càng lúc càng thấy nóng ran trong người.
Mạch Tiểu Khê bị dọa sợ mà vùng vẫy giãy giụa, đưa chân đạp vào người hắn, đoạn quay phắt người lại.
Nhưng nàng quên mất rằng áo đã bị cởi, còn dây yếm cũng đã bị Phương Bành Hạc tháo ra khi nãy, vậy nên vì cử động xoay người quá mạnh mà chiếc áo nhất thời tuột hẳn ra khỏi cơ thể, toàn bộ tấm lưng trắng mòn nã cùng khuôn ngực đẹp đẽ, cao vút bất ngờ để lộ ra hoàn toàn trước mắt Phương Bành Hạc.
Dù Phương Bành Hạc có là một bậc đế vương quyền uy đi chăng nữa, dù hắn có tự nhận mình máu lạnh hay vô tình, độc ác như thế nào thì hắn cũng chỉ là một gã đàn ông không hơn không kém.
Nhìn cảnh tượng đẹp đẽ như mộng xuân phơi bày lồ lộ ra trước mắt mình thế này, quả thực hắn không thể kiềm chế được nữa.
Phương Bành Hạc giữ chặt hai tay Mạch Tiểu Khê đang hoảng hốt che chắn trên người để lên trên đầu nàng, đoạn hung hăng cúi xuống….