Phương Bành Hạc trở về chính điện, trong lòng tức giận vô cùng.
Hừ, nữ nhi đáng chết, dám lén lút cùng đệ đệ của hắn hẹn nhau cùng bỏ trốn.
Xem ra, với những lời hắn nói, Mạch Tiểu Khê hoàn toàn không để lọt vào tai một chút nào cả, nàng ta chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.
Nghĩ là làm, Phương Bành Hạc bèn quyết định đích thân xuống ngục trừng phạt Mạch Tiểu Khê.
Mạch Tiểu Khê đang ngồi dựa lưng vào tường, hai mắt lim dim ngủ thì bất chợt nghe thấy có tiếng bước chân vang lên ngày một gần.
Nàng khẽ ngước mắt lên nhìn, Phương Bành Hạc đã đứng đó từ lúc nào.
Dáng người cao lớn, khí thế bức người của hắn khiến nàng có đôi chút sợ hãi, nhưng rồi rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Phương Bành Hạc cười nhạt, tiến gần đến nàng, nhếch miệng hỏi:
– Trông thấy bổn vương mà không biết đường mở miệng ra hành lễ sao?
Mặc cho hắn đe dọa, Mạch Tiểu Khê chỉ quay mặt đi, không buồn trả lời.
Phương Bành Hạc sai người mở cửa ngục giam, sau đó lôi Mạch Tiểu Khê đang ngồi thất thần ra, ép nàng đứng trước mặt mình.
Hắn đưa tay nắm chặt lấy cằm Mạch Tiểu Khê, ghé sát tai nàng mà mắng:
– Ta đã cảnh cáo ngươi rất nhiều lần.
Là ngươi muốn chết chứ không phải ta muốn ngươi chết.
Một tên lính cai ngục kính cẩn đem ra một chiếc kẹp gỗ, dâng lên cho Phương Bành Hạc.
Hắn bắt Mạch Tiểu Khê phải nhét mười đầu ngón tay vào kẹp gỗ, rồi hạ lệnh cho nô tài dùng sức kéo mạnh.
Chiếc kẹp gỗ bị kéo mạnh siết chặt vào các ngón tay của Mạch Tiểu Khê khiến nàng đau đớn hét lên một tiếng, cả cơ thể run run từng hồi.
Phương Bành Hạc lạnh lùng khoanh tay nhìn nữ nhi bé nhỏ kia, mặc dù đau đớn như thế nhưng không thèm mở miệng cầu xin hắn tha mạng.
Các ngón tay của Mạch Tiểu Khê mỗi lúc một đỏ lựng lên, càng lúc càng trở nên tê dại, mất dần cảm giác.
Độ chừng một lúc sau, Phương Bành Hạc lại sai người dùng xích trói hai tay nàng lên, dùng roi da quất thật mạnh từng đợt vào người nàng.
Mạch Tiểu Khê thân hình mỏng manh, yếu ớt, sức không thể chống lại nổi những đòn tra tấn đau đớn, cơ thể không chịu nổi nữa, hai mắt màng dần trở lên mờ mờ, sau đó ngất lịm ngay lập tức.
Mạch Tiểu Khê không rõ mình còn sống hay đã chết.
Nàng mơ màng trông thấy căn nhà nhỏ của mình và Cường Chân đang ở ngay trước mặt, chỉ một chút nữa thôi là đã có thể chạm tới.
Nàng vô thức đưa tay ra, cha mẹ và cả Cường Chân nữa, họ đều đang mỉm cười dịu dàng nhìn nàng, vẫy tay âu yếm gọi:
– Tiểu Khê, lại đây nào con!
Đôi mắt Mạch Tiểu Khê chợt nhòe đi, nàng vô thức đưa tay lên lau khóe mắt.
Khoảnh khắc đó ngay cả trong mơ nàng vẫn muốn tin là thật.
Mạch Tiểu Khê mừng rỡ khôn xiết, lao nhanh tới phía người thân đang giang rộng tay chờ sẵn.
Nhưng nàng cứ chạy hoài, chạy mải miết, hình ảnh căn nhà nhỏ, cha mẹ và Cường Chân lại càng lúc càng lùi lại ra xa, sau đó biến mất.
Mạch Tiểu Khê đờ đẫn ngồi bật dậy, mồ hôi trên trán thấm ướt khuôn mặt nàng.
Cơn đau đớn từ đôi bàn tay và các vết roi trên cơ thể kéo nàng bừng tỉnh, quay trở lại sự thật phũ phàng.
Mạch Tiểu Khê ngơ ngác nhìn ra xung quanh.
Nàng vẫn chưa chết ư?
Căn phòng này rất đỗi xa lạ, không phải là chiếc giường chật chội, mười người cùng chen chúc nằm cạnh nhau.
Xung quanh phòng được bày trí rất đẹp.
Những tấm rèm màu vàng hình rồng uốn lượn che chắn xung quanh, ngay cả chiếc giường nơi Mạch Tiểu Khê đang nằm nghỉ cũng được làm bằng thứ gỗ son lâu năm quý hiếm nhất kinh thành.
Nếu nàng đoán không sai, đây chính là tẩm cung của Phương Bành Hạc.
Mạch Tiểu Khê hoảng hốt nhìn xuống hai bàn tay của mình, kinh ngạc không sao thốt lên lời.
Chúng đều đã được đắp thuốc, băng bó cẩn thận từ lúc nào.
Phương Bành Hạc sao tự nhiên lại có thể chăm sóc nàng như thế chứ! Rốt cuộc, hắn có âm mưu gì đây.
Mạch Tiểu Khê khẽ vén màn, tập tễnh bước xuống giường.
Cửa phòng đóng im lìm, bên ngoài có tiếng xôn xao đi lại không ngớt.
Nàng toan đẩy cửa bước ra xem xét tình hình, thì chợt nghe thấy có tiếng người hô phía bên ngoài:
– Tham kiến hoàng thượng!
Cửa được mở ra, Phương Bành Hạc lạnh nhạt bước vào.
Trông thấy Mạch Tiểu Khê đã tỉnh, đang ngây ngốc nhìn hắn, hắn khẽ đưa mắt lườm nàng, nhếch miệng giễu cợt:
– Mạng ngươi cũng lớn nhỉ, kể ra trông bề ngoài thì nhỏ bé mà sức chịu đựng lại giỏi đấy.
Mạch Tiểu Khê chán ghét nhìn hắn đáp:
– Nói đi, người có âm mưu gì ở đây?
Phương Bành Hạc chợt phá lên cười lớn:
– Ta âm mưu gì với một kẻ như ngươi ư? Nực cười!
Nói xong, hắn quay lại nhìn Mạch Tiểu Khê, sau đó đưa tay vòng nhanh qua eo nàng, nhấc bổng Mạch Tiểu Khê lên vai, lại thô bạo ném nàng xuống giường.
Mạch Tiểu Khê vết thương chưa lành, khẽ kêu mấy tiếng.
Phương Bành Hạc hai tay chắp lại đằng sau lưng, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Lần đầu tiên hắn đem một nữ nhi vào phòng mình, cũng là lần đầu tiên hắn tự cho phép một người xa lạ được ngủ trên giường của hắn.
Mạch Tiểu Khê đôi mắt to tròn, long lanh nhìn hắn, trong ánh mắt biểu lộ rõ sự căm ghét pha lẫn đôi chút tuyệt vọng.
Đôi môi nàng phớt hồng, căng mọng khiến Phương Bành Hạc bỗng muốn được nếm thử mùi vị nữ nhi.
Hắn không nói không rằng, lập tức cúi xuống hôn lên môi Mạch Tiểu Khê, thỏa sức gặm nhấm.
Mạch Tiểu Khê chưa kịp định thần lại đã cảm thấy rõ trên môi ướt át, ấm nóng, cơ thể đột nhiên bị đè chặt xuống giường.
Nàng ú ớ nói không lên lời, giận dữ đưa chân đạp mạnh vào người Phương Bành Hạc.
Phương Bành Hạc từ từ thả lỏng người, sau đó thỏa mãn bèn đứng dậy, nhìn Mạch Tiểu Khê lần nữa rồi rời đi.
” Mùi vị quả thực không tồi!”, hắn nghĩ thầm trong đầu.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình Mạch Tiểu Khê ngồi im bất động, ngây ngốc nhìn theo bóng dáng hắn dần dần mờ đi.
Một màn thân mật vừa rồi đều bị nô tài và Hạ Bích phi ở gần đó trông thấy bởi Phương Bành Hạc không đóng cửa phòng lại.
Ai nấy trong bụng đều thất kinh.
Hoàng thượng tôn nghiêm, lãnh khốc, xưa nay chưa hề chạm vào một cọng tóc của nữ nhi, nay lại tự tay băng bó cho Mạch Tiểu Khê, để nàng nằm trên giường và còn hôn nàng nữa.
Cơn ghen tuông, căm phẫn trong lòng Hạ Bích phi cứ thế sôi sục, len lỏi dần vào từng mạch máu, tâm can.
Nàng ta nắm thật chặt hai lòng bàn tay, móng tay dài sắc cắ.m vào da thịt, máu từ từ rỉ ra nhưng tuyệt nhiên không thấy đau đớn.
– Ả tiện tì thối tha, dám ngang nhiên quyến rũ bệ hạ.
Thật là khốn khiếp!
Phương Bành Hạc ung dung đến thềm điện, nhàn nhã ngồi phê duyệt tấu chương.
Vị Dương thái giám già chắp hai tay đứng lặng lẽ bên cạnh.
Ông là người theo hắn đã gần ba mươi năm, dõi theo hắn từ lúc hắn mới lọt lòng, bi bô tập nói, tập đi, để rồi giờ đây trở thành một bậc đế vương quyền lực, tài giỏi như ngày hôm nay.
Đối với Dương thái giám, Phương Bành Hạc cũng coi ông như người thân ruột thịt, đối xử với ông rất nhẹ nhàng.
Thỉnh thoảng, hắn còn hỏi Dương thái giám những điều khiến hắn suy nghĩ, bế tắc.
Hiếm có một ai nhìn thấy hắn nở nụ cười vô tư bao giờ, chỉ trừ Vương thái giám.
– Hoàng thái hậu giá đáo!
Có tiếng lính gác hô to, bàn tay Phương Bành Hạc đang lật giở từng trang sớ bèn hơi dừng lại.
Hoàng thái hậu cùng một tì nữ nhẹ nhàng bước vào, nhác thấy Phương Bành Hạc bèn dịu dàng lên tiếng:
– Hoàng thượng, ta nghe nói con đang duyệt tấu chương ở đây liền đến tìm con.
Phương Bành Hạc khẽ nở một nụ cười miễn cưỡng:
– Mẫu hậu tìm con có chuyện gì quan trọng sao?
Hoàng thái hậu ngồi xuống bên cạnh hắn, buồn rầu đáp:
– Hoàng thượng, năm nay con đã gần ba mươi tuổi rồi, trong hoàng cung ta đã chọn cho con rất nhiều phi tần, nhưng…
Ngừng một lát, hoàng thái hậu lại nói tiếp:
– Con à, đã đến lúc hoàng cung cần thái tử rồi!.