Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 113: Lễ tạ ơn rối ren




– An Dung, mong linh hồn cô sớm siêu thoát!  

Mạch Tiểu Khê cùng Phương Hàn Lãnh rải những cánh hoa cuối cùng xuống dưới mặt hồ, làn nước trong xanh khẽ dao động, chậm rãi mà gợn sóng.  

Đêm hôm qua, An Dung đã không lời từ biệt, bị kẻ xấu hãm hại, tước đoạt sinh mạng quý giá nhất.  

Ngay khi hay tin, Mạch Tiểu Khê thừa biết chắc chắn kẻ nào có tật giật mình sẽ không chịu để yên cho An Dung. Nhưng nàng đâu có thể ngờ y lại ra tay tàn độc và nhanh chóng đến như thế.  

– Bây giờ nàng tính sao?  

Phương Hàn Lãnh quay sang, cất giọng hỏi nhỏ.  

Ánh mắt Mạch Tiểu Khê vẫn không rời khỏi mặt hồ, nhếch miệng cười nhạt:  

– Cô ta đã muốn khiêu chiến, vậy thì thiếp cũng sẽ sẵn sàng thôi.  

Hôm nay là ngày dâng lễ cho chư thần bốn phương tại chùa Tĩnh Lạc, hằng năm, đều đặn vào ngày này, Phương Bành Hạc, hoàng thái hậu cùng một vài tùy tùng thân thích sẽ cũng nhau đích thân tới đây để dâng lễ.  

Tuy nhiên, năm nay Tịch Quốc đã có thêm hoàng hậu. Bởi vậy, Dật Hi sẽ cùng đi theo.  

Phương Hàn Lãnh cũng được hắn gọi tới. Năm nay, hai huynh đệ họ sẽ cùng nhau tiến hành các nghi thức tạ ơn chư thần.  

Xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn, Dật Hi cùng hoàng thái hậu lên xe trước, hai huynh đệ Phương Bành Hạc đi sau. Lần này, họ đều mặc thường phục, tùy tùng đem theo cũng là số ít, không ồn ào vồn vã.  

– A Miêu, truyền Mạch Tiểu Khê tới đây. Nàng ấy cũng sắp trở thành phi tần của ta, cũng nên tập làm quen dần dần với những ngày lễ như thế này.  

Câu nói của Phương Bành Hạc khiến tất cả mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên. Một vẻ kinh ngạc thấy rõ hiện hữu trong mắt họ.  

Từ xưa đến nay, theo luật lệ của hoàng cung, bất kỳ một phi tần nào đều không có tư cách cùng hoàng thất dâng lễ tạ ơn.  

Có thể nói, Mạch Tiểu Khê là trường hợp ngoại lệ đầu tiên, không một ai có được đặc ân lớn lao như thế này.  

Hoàng thái hậu nghe vậy thì bĩu môi, nguýt dài một lượt:  

– Hoàng thượng không nên vì việc riêng mà ảnh hưởng tới việc chung. Các lão tổ tiên của chúng ta từ xưa đến nay có bao giờ đem theo phi tần đến đây đâu. Người không sợ bị các vị chư thần khiển trách à?  

Nghe hoàng thái hậu nói ẩn ý, Phương Bành Hạc chỉ chau mày, cười cười đáp:  

– Mẫu hậu, thời vận đổi chủ, chư thần cũng không cản được!  

Một lời này thốt ra khiến Dật Hi toàn thân lạnh buốt. Lẽ nào hoàng thượng đang có ý định phế truất nàng ta, đưa Mạch Tiểu Khê đường đường chính chính kế vị?  

Nhận được lệnh, Mạch Tiểu Khê nhanh chóng đến điểm hẹn, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Phương Hàn Lãnh.  

Huynh ấy chỉ gật nhẹ đầu, yên lặng không đáp. Nàng cũng thầm hiểu ý, tuyệt nhiên không hỏi gì thêm nữa.  

Đường đến chùa Tĩnh Lạc không quá xa, tốc độ xe ngựa vừa phải thì chỉ khoảng chưa đầy canh giờ là tới.  

Một vị hòa thượng tuổi chừng đã hơn sáu mươi, kính cẩn nghênh đón đoàn người Phương Bành Hạc vào bên trong.  

– Hoàng thượng, xin thứ lỗi cho bần tăng chậm trễ. Bần tăng sẵn sàng chịu tôi!  

Ông là Pháp Hải Ẩn Tịch, là sư chủ trì ở chùa đã hơn chục năm.  

Do vậy, những thành viên nhỏ bé trong hoàng cung càng ngày càng lớn lên, cũng đồng nghĩa với việc ông đã già đi, hơn nữa còn được nhiều người ghé thăm nhiều hơn.  

Phương Bành Hạc chắp hai tay ra phía trước ngực, cung kính hành lễ chào ông một tiếng thật to, đoạn vui vẻ mà nói:  

– Sư thầy à, nay con đem theo một vài thân thích trong hoàng cung, sẽ không phiền bà một chút.  

Pháp Hải Ẩn Tịch gật đầu hiền lành, đoạn đi lên phía trước nhằm chỉ đường cho Phương Bành Hạc, dẫn họ đến gian chính của thần điện.  

Nơi này thờ rất nhiều tượng phật cùng bài vị tổ tiên từ ngàn đời qua, khiến Mạch Tiểu Khê bất giác trợn tròn mắt ngạc nhiên không dứt.  

Đoàn người trong hoàng cung mỗi người cầm lấy một chiếc hương dài, châm lửa đốt, kính cẩn cúi mà bái lạy.  

Pháp Hải Ẩn Tịch mãn nguyện gật gật đầu, đôi tay lần tràng hạt, mỉm cười nhìn Phương Bành Hạc mà nói:  

– Bệ hạ, bần tăng nhìn thấy vượng khí trên người của người mỗi lúc một sáng. Năm nay ắt sẽ có nhiều biến động.  

Phương Bành Hạc vui vẻ gật đầu. Đoạn quay sang nhìn Phương Hàn Lãnh, ra hiệu cho huynh ấy tự mình dâng lên một nén hương cúng.  

Pháp Hải Ẩn Tịch đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, chợt ông trông thấy Dật Hi hoàng hậu cùng Mạch Tiểu Khê đang đứng ở gần đó. Ánh mắt của ông bỗng trở nên ngày càng phức tạp, cảm thấy trong lòng có chút gì đó không an tâm.  

Ngay khi những nghi thức dâng lễ chư thần đã xong xuôi, Pháp Hải Ẩn Tịch bèn cung kính nói với Phương Bành Hạc:  

– Bệ hạ, bần tăng có điều này muốn nói riêng với người. Mời bệ hạ đi theo bần tăng vào bên trong.  

Nhìn bóng dáng Phương Bành Hạc và Pháp Hải Ẩn Tịch đi vào trong thần điện, hoàng thái hậu hừ lạnh, mở lời nói đầy ẩn ý:  

– Pháp Hải Ẩn Tịch lúc nào cũng tỏ ra thần thần bí bí, không biết ông ta lại định giờ trò gì để u mê hoàng thượng nữa đây.  

Hai người ngồi trong thần điện, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo khác thường.  

Phương Bành Hạc không chần chừ lâu, vào thẳng luôn vấn đề chính:  

– Sư thầy, có phải người cảm thấy những người con đem theo tới đây đều có vấn đề hay không?  

Nghe hắn nói, Pháp Hải Ẩn Tịch gật nhẹ đầu. Thì ra, hoành thượng cũng đã lờ mờ đoán ra được ẩn ý trong suy nghĩ của ông.