Thành công
Người hàn gắn Knits Fire và Cerulean bước qua khung cửa cùng nhau. Người hàn gắn đưa cho tôi một cốc nước cao. Nó không lạnh như cốc đầu tiên – giờ những ngón tay tôi lạnh đi vì sợ. Người phụ nữ da đen cũng mang tới cái gì đó cho tôi. Bà ấy đưa cho tôi một thứ hình chữ nhật phẳng có tay cầm.
“Tôi nghĩ cô sẽ muốn nhìn xem,” Knits Fire nói với nụ cười ấm áp.
Sự căng thẳng ào ra khỏi tôi. Chẳng có chút nghi ngờ hay sợ sệt nào. Chỉ thêm những điều tử tế nữa từ các linh thể đã cống hiến đời họ cho sứ mạng Hàn gắn mà thôi.
Cerulean đã đưa cho tôi một cái gương.
Tôi giơ lên rồi cố để nén lại một tiếng hít vào.
Mặt tôi trông giống hệt như tôi còn nhớ từ lúc rời San Diego. Khuôn mặt mà tôi đã coi nhẹ ở đó. Làn da mịn màng và ửng hồng bên má phải. Nếu tôi nhìn thật kĩ, nó chỉ hơi mỏng hơn và hồng hơn màu rám nắng bên má trái tôi một chút mà thôi.
Đó là khuôn mặt thuộc về Wanderer, linh thể. Nó thuộc về nơi này, vùng đất văn minh nơi không có bạo lực hay kinh hoàng.
Tôi nhận ra tại sao tôi lại dễ dàng nói dối với những tạo vật dịu dàng này đến thế. Bởi vì nói với họ có cảm giác rất đúng đắn, bởi vì tôi hiểu được cách giao tiếp và những luật lệ của họ. Những lời nói dối có thể là… có lẽ nên là sự thật. Tôi có lẽ đang hoàn thành Sứ mạng ở một nơi nào đó, hoặc dạy học tại trường đại học hoặc là phục vụ đồ ăn tại một nhà hàng. Một cuộc đời yên bình, dễ dàng để đóng góp cho một lợi ích lớn lao hơn.
“Cô nghĩ sao?” Người hàn gắn hỏi.
“Trông tôi hoàn hảo. Cám ơn.”
“Chữa lành cho cô là niềm vinh dự của tôi.”
Tôi nhìn lại mình lần nữa, và thấy những chi tiết đằng sau sự hoàn hảo. Tóc tôi rối bù – bẩn thỉu, với những chỗ đuôi tóc không đều. Chẳng có chút sáng bóng nào trên đó – xà phòng tự làm và dinh dưỡng nghèo nàn là nguyên nhân gây ra chuyện đó. Mặc dù Người hàn gắn đã lau sạch máu trên cổ tôi, nó vẫn còn nhoe nhoét bụi tím.
“Tôi nghĩ đã đến lúc dừng chuyến đi cắm trại tại đây. Tôi cần phải rứa ráy,” tôi lầm bầm.
“Cô có đi cắm trại thường xuyên không?”
“Gần đây tôi đi mọi lúc rảnh rỗi. Dường như… tôi không thể tránh xa sa mạc được.”
“Chắc hẳn cô phải can đảm lắm. Tôi thấy thành phố thoải mái hơn nhiều.”
“Không phải can đảm – chỉ hơi khác người.”
Trong gương, mắt tôi là hai vòng tròn nâu quen thuộc. Màu xám đậm ở bên ngoài, một vòng xanh rêu, rồi một vòng nâu caramel nữa bên ngoài đồng tử. Bên dưới tất cả, một ánh sáng bạc mờ nhạt phản chiếu ánh sáng, khuếch tán chúng.
Jamie? Mel khẩn thiết hỏi, bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tôi đang quá thoải mái ở đây. Cô ấy có thể nhìn thấy sự lô gíc của một con đường khác đang trải ra trước mắt tôi, và điều đó làm cô ấy sợ.
Tôi biết tôi là ai, tôi bảo cô ấy.
Tôi nháy mắt, rồi nhìn lại những khuôn mặt thân thiện bên cạnh tôi.
“Cám ơn,” tôi nói lại với Người hàn gắn. “Tôi cho là tôi nên lên đường thôi.”
“Đã rất muộn rồi. Cô có thể ngủ lại đây nếu cô thích.”
“Tôi không mệt. Tôi cảm thấy… hoàn hảo.”
Người hàn gắn mỉm cười. “Không đau tạo ra cảm giác đó.”
Cerulean đi cùng tôi ra khu vực tiếp tân. Bà ta đặt một tay lên vai tôi khi tôi bước qua cửa.
Trái tim tôi đập nhanh hơn. Liệu bà ta có chú ý thấy chiếc ba lô của tôi, lúc trước thì phẳng lì, giờ thì căng phồng không?
“Cẩn thận hơn nhé, cô bé,” bà ta nói, và vỗ vào cánh tay tôi.
“Cháu sẽ cẩn thận. Không leo núi lúc trời tối nữa.”
Bà mỉm cười và trở lại bên bàn của mình.
Tôi giữ bước chân đều đều khi đi ngang qua khu vực đỗ xe. Tôi muốn chạy. Lỡ như Người hàn gắn nhìn vào bên trong tủ của cô ấy thì sao? Bao lâu thì cô ấy sẽ nhận ra tại sao chúng lại bị mất một nửa?
Chiếc xe vẫn còn ở đó, trong bóng tối được tạo ra bởi khoảng cách giữa hai cột đèn đường. Trông nó như không có người. Hơi thở của tôi gấp gáp hơn và hổn hển hơn. Tất nhiên trông nó phải như không có người rồi. Mục đích là thế mà. Nhưng phổi của tôi không chịu bình tĩnh lại cho đến khi tôi có thể thoáng thấy hình dáng mơ hồ ở bên dưới tấm chăn trên ghế sau.
Tôi mở cửa và đặt cái ba lô lên ghế hành khách – nó nằm đó với tiếng lóc cóc làm tôi an tâm – rồi tôi trèo vào trong và đóng cửa lại. Không có lý do gì để gạt khoá xuống; tôi lờ đi sự thúc ép đó.
“Cô ổn không?” Jared thì thầm ngay khi cánh cửa đóng lại. Giọng anh là một tiếng rít đầy lo lắng, đã bị kiềm chế.
“Suỵt,” tôi nói, giữ môi mình ít chuyển động nhất có thể. “Chờ.”
Tôi lái ngang qua lối vào sáng trưng và đáp lại cái vẫy tay của Cerulean với một cái vẫy tay của chính mình.
“Đã kết bạn rồi?”
Chúng tôi đang ở trên còn đường tối. Không ai còn nhìn tôi nữa. Tôi sụm xuống ghế. Hai tay bắt đầu run. Bây giờ khi mọi chuyện đã qua, tôi có thể cho phép cái đó. Giờ tôi đã thành công.
“Tất cả linh thể đều là bạn bè,” tôi bảo anh, sử dụng âm lượng bình thường của mình.
“Cô có ổn không?” anh hỏi lại lần nữa.
“Tôi đã được chữa lành.”
“Để tôi xem.”
Tôi duỗi cánh tay xuôi người, để anh có thể nhìn thấy đường màu hồng nhỏ xíu.
Anh hít vào một hơi đầy ngạc nhiên.
Chiếc chăn sột soạt; anh ngồi dậy rồi trèo qua khoảng trống giữa hai ghế ngồi. Anh đẩy cái ba lô ra khỏi đường đi, rồi nhấc nó lên đùi mình, đánh giá trọng lượng của nó.
Anh nhìn lên tôi đúng lúc chúng tôi đi qua một cột đèn đường, và anh hít mạnh.
“Mặt cô!”
“Cũng được chữa lành. Tất nhiên rồi.”
Anh giơ một tay lên, giữ nó trong khoảng không gần má tôi, không chắc chắn. “Có đau không?”
“Tất nhiên là không. Cảm giác như ngay từ đầu đã chẳng có chuyện gì xảy ra với nó cả.”
Những ngón tay anh chà sát vào lớp da mới của tôi. Nó râm ran, nhưng là vì cú chạm của anh. Rồi anh quay lại với công việc.
“Họ có nghi ngờ gì không? Cô nghĩ họ có gọi tụi Truy tìm tới không?”
“Không. Tôi đã bảo anh họ sẽ không nghi ngờ mà. Họ thậm chí còn không kiểm tra mắt tôi. Tôi bị đau, vì thế họ chữa lành cho tôi.” Tôi nhún vai.
“Cô đã lấy được gì?” anh hỏi, mở cái khoá ba lô ra.
“Những thứ dùng cho Jamie… nếu chúng ta quay lại đúng giờ…” Tôi tự động liếc vào chiếc đồng hồ trên bảng điều khiển, mặc dù thời gian ghi trên đó chẳng có nghĩa gì cả. “Và thêm nữa phòng ngừa cho sau này. Tôi chỉ lấy những cái tôi hiểu.”
“Chúng ta sẽ quay lại kịp lúc,” anh hứa. Anh kiểm tra đống hộp trắng. “Liền sẹo ư?”
“Không cần thiết. Nhưng tôi biết nó thế nào, vì thế…”
Anh gật đầu, lục lọi thêm trong túi. Anh lẩm bẩm những cái tên với chính mình. “Không đau? Nó có hiệu quả không?”
Tôi cười lớn. “Nó thật tuyệt vời. Nếu anh tự đâm mình, tôi có thể chỉ cho anh… Chỉ là nói đùa thôi.”
“Tôi biết.”
Anh đang nhìn chằm chằm vào tôi với một biểu hiện mà tôi không hiểu nổi. Đôi mắt anh mở lớn, như là anh đang thực sự bị ngạc nhiên.
“Sao?” Câu đùa của tôi không tệ đến thế chứ.
“Cô đã làm được.” Giọng anh đầy thắc mắc.
“Chẳng phải mục đích là thế à?”
“Phải, nhưng… tôi đoán tôi đã không thực sự nghĩ là chúng ta sẽ làm được.”
“Anh không ư? Vậy thì tại sao…? Sao anh lại để tôi thử?”
Câu trả lời của anh khẽ gần như một tiếng thì thầm. “Tôi đã nghĩ rằng thà chết lúc đang cố gắng còn hơn là sống mà không có thằng bé.”
Trong một giây, cổ họng tôi nghẹn lại vì xúc động. Mel cũng bị choáng ngợp tới không nói nổi. Trong giây phút đó chúng tôi là một gia đình. Tất cả chúng tôi.
Tôi hắng giọng. Không cần phải cảm thấy những thứ sẽ chẳng đi tới đâu hết.“Rất là dễ dàng thôi. Có thể bất kì ai trong các anh cũng làm được, nếu các anh diễn tự nhiên. Cô ấy có nhìn vào cổ tôi.” Tôi chạm vào nó theo phản xạ. “Vết sẹo của anh lồ lộ là tự làm, nhưng với những thứ thuốc mà tôi lấy được, Doc có thể sửa nó.” “Tôi không nghĩ bất kì ai trong chúng tôi có thể diễn tự nhiên thế.”
Tôi gật đầu. “Đúng. Với tôi thì rất dễ. Tôi biết họ trông chờ cái gì.” Tôi tự cười với mình. “Tôi là một trong số họ. Nếu anh tin tưởng tôi, tôi có thể lấy cho anh bất kì thứ gì trên đời này mà anh muốn.” Tôi lại cười. Chỉ là do sự căng thẳng nhạt đi, khiến cho tôi dễ cười. Nhưng điều này đúng là nực cười với tôi. Anh có nhận ra rằng tôi sẽ làm chính xác điều đó vì anh không? Bất kì thứ gì trên đời này mà anh muốn.
“Tôi tin cô,” anh thì thầm. “Bằng tất cả mạng sống của chúng tôi, tôi tin tưởng cô.”
Và anh đã tin tưởng tôi bằng mỗi một sinh mạng con người. Của anh, của Jamie, và của tất cả những người khác.
“Cám ơn,” tôi thì thầm trả lời.
“Cô đã làm được,” anh nhắc lại một cách hồ nghi.
“Chúng ta sẽ cứu nó.”
Jamie sẽ sống, Mel hoan hỉ. Cám ơn cô, Wanda.
Bất kì điều gì cho họ, tôi bảo cô ấy, rồi thở dài, bởi vì điều đó quá đúng.
Sau khi đã gắn hai tấm bạt vào xe lúc chúng tôi tới đường mòn, Jared tiếp quản việc lái xe. Anh quen với con đường, và anh lái nhanh hơn tôi. Anh để tôi ra trước khi đưa chiếc xe vào chỗ giấu nhỏ không tưởng được của nó dưới đống đá. Tôi chờ nghe tiếng đá cọ vào kim loại, nhưng Jared đã tìm được đường vào.
Và rồi chúng tôi trở lại chiếc xe jeep và chạy xuyên qua đêm tối. Jared cười lớn, đắc thắng, khi chúng tôi lao qua sa mạc rộng lớn, và làn gió mang giọng anh đi xa.
“Tấm bịt mắt đâu?” tôi hỏi.
“Tại sao?”
Tôi nhìn vào anh.
“Wanda à, nếu cô muốn phản bội chúng tôi, cô đã có cơ hội rồi. Giờ không ai có thể chối rằng cô đã là một trong chúng tôi.”
Tôi nghĩ về việc đó. “Tôi nghĩ vài người vẫn có thể nghĩ vậy. Nó sẽ làm họ thấy khá hơn.”
“Đám người của cô cần phải tự vượt qua chính mình thôi.”
Giờ tôi đang lắc đầu, tưởng tượng ra cảnh họ chào đón chúng tôi. “Trở vào trong sẽ không dễ dàng gì đâu. Nghĩ mà xem ngay lúc này họ đang nghĩ gì. Cái họ chờ đợi là…”
Anh không trả lời. Đôi mắt anh nheo lại.
“Jared… nếu họ… lỡ họ không nghe… lỡ họ không chờ…” Tôi bắt đầu nói nhanh hơn, cảm thấy một áp lực bất ngờ, cố đưa cho anh mọi thông tin trước khi quá trễ. “Hãy cho Jamie cái Không đau trước – đặt cái đó trên miệng nó. Rồi đến thuốc xịt Làm sạch bên trong – nó chỉ phải hít cái đó vào. Anh sẽ cần Doc –“
“Hey, hey! Cô sẽ là người đưa ra những chỉ dẫn đó.”
“Nhưng hãy để tôi nói cho anh biết làm sao –“
“Không, Wanda à. Sẽ không như vậy đâu. Tôi sẽ bắn bất kì ai dám chạm vào cô.”
“Jared –“
“Đừng hoảng loạn. Tôi sẽ nhắm xuống thấp, rồi cô có thể dùng mấy thứ đó để chữa cho họ.”
“Nếu đó là một câu nói đùa, thì chẳng buồn cười chút nào.”
“Không đùa đâu, Wanda.”
“Tấm bịt mắt đâu?”
Anh mím môi lại với nhau.
Nhưng tôi có cái áo sơ mi cũ của mình – chiếc áo rách rưới hãy-bỏ-tôi-đi của Jeb. Nó cũng sẽ hiệu quả như vậy.
“Việc này sẽ khiến họ dễ dàng cho chúng ta vào hơn,” tôi nói khi gấp nó lại thành một tấm vải dày.
“Và điều đó có nghĩa là đến được chỗ Jamie nhanh hơn.” Tôi buộc nó lên mắt mình.
Im lặng một lúc. Chiếc xe jeep nảy lên nảy xuống trên địa hình không bằng phẳng. Tôi nhớ những đêm như thế này khi Melanie còn là một hành khách…
“Tôi sẽ đưa chúng ta về thẳng hang động. Có một chỗ để dấu được chiếc xe jeep khá ổn trong một hoặc hai ngày. Chúng ta sẽ tiết kiệm được thời gian.”
Tôi gật đầu. Giờ thời gian chính là điểm mấu chốt.
“Gần tới rồi,” anh nói sau một phút. Anh thở hắt ra. “Họ đang chờ.”
Tôi nghe thấy anh sờ soạn bên cạnh tôi, nghe thấy tiếng lách cách của kim loại khi anh kéo khẩu súng khỏi ghế sau.
“Đừng bắn ai nhé.”
“Không hứa được.” “Dừng lại!” ai đó hét lên. Âm thanh vang xa trong không khí hoang mạc trống trải.
Chiếc xe jeep chậm lại rồi dừng hẳn.
“Chỉ là chúng tôi thôi,” Jared nói. “Phải, phải, nhìn đi. Thấy chưa? Vẫn là tôi.”
Có chút dè dặt từ phía bên kia.
“Nghe này – tôi đang mang chiếc xe jeep đi dấu, okay? Chúng tôi có thuốc cho Jamie, và chúng tôi đang vội. Tôi không quan tâm các người nghĩ gì, nhưng đêm nay không ai được cản đường tôi hết.”
Chiếc xe jeep tiến lên trước. Âm thanh thay đổi và vọng lại khi anh tìm được chỗ dấu của mình.
“Okay, Wanda, mọi chuyện đều ổn. Đi thôi.”
Tôi đã quàng sẵn ba lô lên vai. Tôi cẩn thận ra khỏi chiếc xe jeep, không chắc bức tường ở chỗ nào. Jared nắm lấy bàn tay tìm kiếm của tôi.
“Đi thôi,” anh nói, và lại nhấc tôi lên vai anh lần nữa.
Tôi không được an toàn như lần trước. Anh chỉ dùng một tay để giữ tôi. Tay còn lại chắc đang cầm khẩu súng. Tôi không thích thế.
Nhưng tôi lo lắng đến mức cảm thấy hàm ơn nó khi nghe thấy tiếng những bước chạy đang tới.
“Jared, cậu là đồ ngốc!” Kyle gào lên. “Cậu nghĩ cái gì thế hả?”
“Bình tĩnh, Kyle,” Jeb nói.
“Cô ấy có bị đau không?” Ian hỏi.
“Tránh đường cho tôi,” Jared nói, giọng bình tĩnh. “Tôi đang vội. Wanda ổn cả, nhưng cô ấy khăng khăng đòi bị bịt mắt. Jamie thế nào?”
“Nóng lắm,” Jeb nói.
“Wanda đã có cái chúng ta cần.” Giờ anh đang đi nhanh hơn, trượt xuống dốc.
“Tôi có thể mang cô ấy.” Tất nhiên, đó là Ian.
“Cô ấy ổn ở chỗ đang ở.”
“Em thực sự không sao,” tôi bảo Ian, giọng tôi nấc cụt vì chuyển động của Jared.
Lại lên dốc, nhịp bước vững vàng bất chấp trọng lượng của tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng những người khác đang chạy theo chúng tôi. Tôi biết khi chúng tôi đi qua cái hang chính – những tiếng khụt khịt giận dữ bao quanh chúng tôi, biến thành một hỗn hợp tiếng la ó.
“Tránh đường,” Jared hét lên át giọng đám đông. “Doc ở cùng Jamie phải không?”
Tôi không thể nghe ra câu trả lời. Jared đáng lẽ có thể đặt tôi xuống, nhưng anh quá vội không muốn dừng lại chỉ một giây đó.
Những giọng nói giận dữ vọng lại sau lưng chúng tôi, âm thanh đó bị nhỏ lại khi chúng tôi đi vào trong đường hầm nhỏ hơn. Giờ tôi có thể cảm nhận được chúng tôi đang ở đâu, đi theo những đường rẽ trong đầu tôi khi chúng tôi chạy qua giao lộ tới hành lang thứ ba. Tôi gần như có thể đếm được những cánh cửa khi chúng vượt qua tôi một cách vô hình.
Jared dừng lại và để cho quán tính của cú dừng trượt tôi xuống khỏi vai anh. Chân tôi chạm sàn nhà. Anh kéo giải bịt mắt của tôi ra.
Phòng chúng tôi được chiếu sáng bằng vài chiếc đèn xanh mờ. Doc đang đứng cứng đờ, như thể anh ta chỉ vừa mới nhảy bật dậy. Quỳ bên cạnh anh ta, bàn tay vẫn còn cầm một miếng giẻ ẩm để đắp lên trán Jamie, là Sharon. Mặt chị ta gần như không nhận ra được, nó đang quá méo mó vì giận dữ. Maggie đang lảo đảo đứng lên ở phía bên kia của Jamie.
Jamie nằm im và đỏ rực, mắt nhắm lại, ngực nó lên xuống rất khẽ để kéo không khí vào.
“Anh!” Sharon thốt ra, rồi chị ta lao mình đứng dậy từ tư thế quỳ. Như một con mèo, chị ta quào vào mặt Jared, móng tay vung vào mặt anh.
Jared tóm được hai tay chị ta và vặn chúng xa khỏi anh, kéo tay chị ta từ phía sau lưng ngược lên trên.
Trông Maggie như thể bà ta sắp sửa hoà vào cùng với con gái, nhưng Jeb bước vòng qua Sharon và Jared để đứng ngay trước mặt bà ta.
“Thả cô ấy ra!” Doc kêu lên.
Jared lờ anh ta đi. “Wanda – chữa cho nó đi!”
Doc di chuyển để đặt mình trước Jamie và tôi.
“Doc,” tôi nghẹn lời. Bạo lực trong căn phòng, quay xung quanh thân thể bất động của Jamie, làm tôi sợ. “Tôi cần anh giúp. Làm ơn. Vì Jamie.”
Doc không di chuyển, mắt anh ta đặt trên Sharon và Jared.
“Thôi nào, Doc,” Ian nói. Căn phòng nhỏ trở nên quá chật chội, tù túng, khi Ian bước vào và đặt trên vai tôi. “Anh sẽ để cho thằng bé chết vì lòng kiêu hãnh của mình sao?”
“Đó không phải là lòng kiêu hãnh. Cậu không biết những ngoại vật đó sẽ làm gì với thằng bé!” “Nó không thể nào bị nặng hơn được nữa, chẳng phải sao?”
“Doc,” tôi nói. “Hãy nhìn vào mặt tôi.”
Doc không phải là người duy nhất phản ứng với những lời của tôi. Jeb, Ian và thậm chí cả Maggie đều nhìn và phải nhìn lại lần nữa. Maggie nhanh chóng liếc đi xa, giận dữ vì bà ta đã thể hiện chút quan tâm.
“Làm thế nào?” Doc hỏi.
“Tôi sẽ chỉ cho anh. Làm ơn. Jamie không cần phải chịu đựng nữa.”
Doc do dự, nhìn đăm đăm vào mặt tôi, rồi thở ra một hơi dài. “Ian đúng – nó không thể bệnh nặng thêm nữa. Nếu thứ này giết chết nó…” Anh ta nhún vai, và vai anh ta so lại. Anh ta bước lùi một bước.
“Không,” Sharon khóc.
Không ai chú ý tới chị ta chút nào.
Tôi quỳ bên cạnh Jamie, kéo cái ba lô khỏi vai và kéo nó mở ra. Tôi lục lọi cho tới khi tìm thấy cái Không đau. Một ngọn đèn sáng được bật lên bên cạnh tôi, chỉ vào mặt Jamie.
“Ian, nước?”
Tôi vặn cái nắp mở ra và lôi một trong những miếng giấy vuông nhỏ ra. Khi tôi kéo cằm Jamie xuống, da nó cháy bỏng dưới tay tôi. Tôi đặt miếng vuông trên lưỡi nó rồi giơ tay ra mà không nhìn lên. Ian đặt một bát nước lên trên đó.
Tôi cẩn thận nhỏ đủ nước vào miệng thằng bé để cho thuốc trôi xuống cổ họng nó. Tiếng nuốt của nó khô khan và đau đớn.
Tôi điên cuồng tìm cái lọ xịt nhỏ hơn. Khi tìm thấy nó, tôi mở nắp ra và xịt đám sương vào không khí bên trên nó bằng một cử động nhanh nhẹn. Tôi chờ, quan sát ngực nó cho đến khi nó hít vào.
Tôi chạm vào mặt nó, quá nóng! Tôi lục tìm Mát lạnh, cầu mong nó cũng dễ sử dụng. Cái nắp trượt ra, và tôi thấy cái ống chứa đầy những miếng vuông, lần này là màu xanh nhạt. Tôi thở ra nhẹ nhõm và đặt một cái lên miệng Jamie. Tôi lại nhặt cái bát lên và rót một ít nước nữa qua đôi môi khô nẻ của nó.
Lần này tiếng nuốt của nó nhanh hơn, bớt đau đớn hơn.
Một bàn tay khác chạm vào mặt Jamie. Tôi nhận ra những ngón tay dài xương xẩu của Doc.
“Doc, anh có con dao nào sắc không?” “Tôi có con dao mổ. Cô muốn tôi mở miệng vết thương?”
“Vâng, để tôi có thể làm sạch nó.”
“Tôi đã nghĩ về việc thử làm thế… để cầm máu, nhưng cơn đau…”
“Giờ nó chẳng cảm thấy gì hết.”
“Nhìn vào mặt nó kìa,” Ian cúi xuống bên cạnh tôi để thì thầm.
Khuôn mặt Jamie không còn đỏ nữa. Nó lại là một màu rám nắng tự nhiên, khoẻ mạnh. Những giọt mồ hôi vẫn còn đọng trên lông mày nó, nhưng tôi biết đó chỉ là phần còn sót lại. Doc và tôi chạm vào trán nó cùng một lúc.
Nó hiệu quả. Tuyệt! Nỗi vui mừng quét qua cả Mel và tôi.
“Xuất sắc,” Doc thở ra.
“Cơn sốt đã hạ nhiệt, nhưng chân nó vẫn còn bị nhiễm trùng. Giúp tôi với vết thương của nó với, Doc.”
“Sharon, em có thể đưa cho anh –“ anh ta nói một cách vô thức. Rồi anh ta nhìn lên. “Ôi. À, Kyle, cậu làm ơn đưa cho tôi cái túi ở ngay cạnh chân cậu?”
Tôi chuồi xuống để ngồi ngay cạnh vết cắt đỏ lòm, sưng tấy. Ian chuyển ánh sáng để tôi có thể thấy rõ nó. Cả Doc và tôi đều thò tay vào túi cùng một lúc. Anh ta mang ra một con dao mổ, một hình ảnh tạo ra những cơn rùng mình khó chịu dọc sống lưng tôi. Tôi lờ nó đi và chuẩn bị sẵn sàng bình xịt Làm sạch.
“Nó sẽ không cảm thấy chứ?” Doc hỏi lại, rụt rè.
“Hey,” Jamie ồm ồm nói. Mắt nó mở to, nhìn quanh phòng cho tới khi tìm thấy mặt tôi.
“Hey, chị Wanda. Chuyện gì thế? Mọi người làm gì ở đây thế?”