Vật Chủ

Chương 40




Kinh hoàng

Tôi chậm lại khi nghe thấy những giọng nói. Tôi vẫn chưa tới đủ gần bệnh viện nên đó không thể là giọng của Doc. Những người khác đang trên đường về. Tôi ép mình sát vào bức tường đá và tiến lên trước hết sức khẽ khàng. Hơi thở của tôi gấp gáp vì vừa chạy. Tôi lấy một tay che miệng để nén tiếng thở.

“…tại sao chúng ta vẫn phải làm việc này,” ai đó phàn nàn.

Tôi không chắc đó là giọng của ai. Ai đó tôi không biết rõ lắm. Có lẽ là Violetta chăng? Nó có cùng âm điệu buồn thảm mà tôi đã nhận ra từ trước. Giọng nói đó đã xoá hẳn mọi hi vọng của tôi rằng tôi đang tưởng tượng ra mọi chuyện.

“Doc không muốn. Lần này là ý của Jared.”

Tôi chắc chắn bây giờ Geoffrey là người đang nói, mặc dù giọng của ông cũng đã hơi thay đổi do sự sợ hãi bị kìm nén trong đó. Geoffrey tất nhiên cũng đi cùng Trudy trong chuyến trộm. Họ làm mọi việc cùng với nhau.

“Tôi tưởng anh ta là người phản đối mạnh mẽ nhất trong chuyện này.”

Tôi đoán đó là Travis.

“Giờ cậu ta… có động lực hơn,” Geoffrey trả lời. Giọng ông lặng lẽ, nhưng tôi có thể thấy là ông đang giận dữ về việc gì đó.

Họ chỉ cách chỗ tôi đang bám vào đá có nửa foot. Tôi đông cứng, nín thở.

“Tôi nghĩ chuyện này thật là bệnh,” Violetta lẩm bẩm. “Ghê tởm. Chúng ta sẽ không bao giờ thành công.”

Họ đi chầm chậm, bước chân trĩu nặng ưu sầu.

Không ai trả lời cô ấy. Không ai nói chuyện trong tầm lắng nghe của tôi nữa. Tôi ở nguyên không động đậy đến khi tiếng bước chân của họ còn nhỏ xíu, nhưng tôi không thể đợi cho đến lúc âm thanh biến mất hoàn toàn. Ian có thể đã đang đi theo tôi rồi.

Tôi tiến lên trước nhanh hết sức có thể rồi bắt đầu chạy khi tôi quyết định là đã an toàn.

Tôi nhìn thấy chút ánh sáng ban ngày đầu tiên chiếu quanh góc cua phía trước, và tôi chuyển sang bước đi lặng lẽ hơn nhưng vẫn đưa tôi tới trước nhanh chóng. Tôi biết ngay lập tức tôi đang ở quanh đường vòng cung, tôi sẽ có thể nhìn thấy ngưỡng cửa vào khu vực của Doc. Tôi đi theo lối rẽ, và ánh sáng trở nên rõ ràng hơn.

Giờ tôi di chuyển rất cẩn trọng, mỗi bước chân đều cẩn thận đặt xuống một cách êm ái. Bầu không khí rất yên tĩnh. Trong một thoáng, tôi tự hỏi liệu tôi có sai không và có khi chẳng có ai ở đây hết. Nhưng rồi, khi lối vào không cân xứng xuất hiện trong tầm nhìn, ném một mảng ánh sáng mặt trời vào bức tường đối diện, tôi đã có thể nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ.

Tôi nhón chân ở ngay ngưỡng cửa vào và dừng lại, lắng nghe.

Tiếng nức nở vẫn tiếp tục. Một âm thanh khác, một tiếng thịch nhẹ, đều đều hoà âm với nó.

“Thôi, thôi.” Giọng Jeb, khàn đi vì cảm xúc. “Không sao. Không sao, Doc à. Đừng quá suy nghĩ.”

Những tiếng bước chân nhanh, nhiều hơn một cặp, đang di chuyển quanh căn phòng. Tiếng quần áo sột soạt. Một tiếng chà xát. Nó nhắc tôi nhớ tới tiếng dọn dẹp.

Có một thứ mùi không thuộc về nơi này. Lạ lùng… không hẳn là mùi kim loại, nhưng cũng không giống với bất kì thứ mùi gì khác. Mùi đó không quen – tôi chắc chắn là chưa từng ngửi thấy nó trước đây – vậy mà tôi vẫn có một cảm giác kì lạ là nó nên quen thuộc với tôi.

Tôi vẫn sợ phải đi vòng qua ngã rẽ.

Điều tệ nhất họ có thể làm với chúng ta là gì nào? Mel chỉ ra. Bắt chúng ta rời đi ư?

Cô nói đúng.

Chắc chắn là mọi thứ đã thay đổi nếu bây giờ đó là điều tệ nhất mà tôi thấy sợ hãi từ con người.

Tôi hít một hơi thở sâu – lại để ý thấy cái mùi lạ lùng, sai trái đó – và đi vòng qua vách đá vào trong bệnh viện.

Không có ai chú ý tới tôi.

Doc đang quỳ trên sàn, mặt vùi trong hai bàn tay, vai anh nhấp nhô. Jeb đang cúi xuống, vỗ về lưng anh.

Jared và Kyle đang đặt một cái cáng thô kệch bên cạnh một trong những chiếc giường ở giữa phòng.

Khuôn mặt Jared cứng rắn – chiếc mặt nạ đã quay trở lại trong lúc anh đi xa.

Những chiếc giường không trống như thường lệ. Cái gì đó, được che bên dưới lớp chăn màu xanh đậm, đang chiếm diện tích của cả hai cái giường. Dài và không đều, với những đường cong và góc cạnh quen thuộc…

Cái bàn tự làm của Doc được đặt trên đầu hai cái giường này, trong ánh sáng mặt trời rực rỡ nhất. Cái bàn sáng lấp lánh ánh bạc – những tai nghe sáng loá và một tập hợp những dụng cụ y tế cổ lỗ mà tôi không thể gọi tên.

Sáng hơn cả những thứ này là vài vật màu bạc khác. Những phần thân thể toả sáng lung linh của một thứ màu bạc bị kéo dãn ra thành những mảnh vụn xoắn xít, đau đớn đặt trên mặt bàn… những sợi tua bạc nhỏ xíu bị giật ra và lột trần và nằm rải rác… những giọt chất lỏng màu bạc vung vãi trên bàn, trên chăn, trên tường…

Tiếng thét của tôi xé toạc sự im lặng trong căn phòng. Toàn bộ căn phòng. Nó quay cuồng và rung lắc cùng với âm thanh, lượn vòng vòng quanh tôi khiến cho tôi không thể nào tìm được đường ra. Những bức tường, những bức tường vấy bẩn màu bạc, dâng lên chặn đứng lối thoát của tôi bất kể là tôi chạy sang hướng nào.

Ai đó hét lên tên tôi, nhưng tôi không thể nghe được đó là giọng của ai. Tiếng thét quá to. Nó làm đầu tôi phát đau. Bức tường đá, chất màu bạc rỉ ra, đâm sầm vào tôi, và tôi ngã xuống sàn. Những bàn tay nặng nề giữ tôi ở đó.

“Doc, giúp với!”

“Có chuyện gì với cô ấy vậy?”

“Nó lên cơn à?”

“Cô ấy đã thấy gì?”

“Không có gì – không có gì cả. Những thi thể đã được đậy lại!”

Đó là một lời nói dối! Những thi thể rành rành là chưa được che đậy, nằm rải rác vặn vẹo một cách kinh khủng ngang qua cái bàn phát sáng. Những thi thể bị cắt, bị xẻ, bị tra tấn, bị xé toạc thành những sợi tua quái dị…

Tôi vẫn còn nhìn thấy rõ ràng những xúc tu còn lại dính trên phần thân trước bị cắt xẻ của một đứa trẻ. Chỉ là một đứa trẻ! Một đứa bé! Một đứa bé bị ném vung vãi thành từng mảnh vụn vỡ ngang qua chiếc bàn lấm tấm máu của chính nó…

Dạ dày tôi cuộn lên y như những bức tường bị gập lại, và chất a xít trào lên tới cổ họng tôi.

“Wanda? Cô nghe thấy tôi không?”

“Cô ấy có tỉnh không?”

“Tôi nghĩ cô ấy sắp nôn.”

Giọng nói cuối cùng nói đúng. Những bàn tay cứng rắn giữ lấy đầu tôi khi chất a xít trong dạ dày tôi trào lên dữ dội.

“Chúng ta phải làm gì đây, Doc?”

“Giữ cô ấy – đừng để cô ấy tự làm đau mình.”

Tôi ho và quằn quại, cố trốn thoát. Cổ họng tôi đã thông.

“Để tôi đi!” cuối cùng tôi cũng khạc ra được. Từ ngữ lộn xộn. “Tránh xa tôi ra! Tránh xa tôi ra; lũ quái vật! Lũ man rợ!”

Tôi lại gào lên không lời, quằn quại bên dưới những bàn tay nắm giữ tôi.

“Bình tĩnh, Wanda! Suỵt! Không sao!” Đó là giọng Jared. Chỉ một lần này, kể cả đó là Jared cũng không quan trọng nữa.

“Quái vật!” tôi hét vào mặt anh.

“Cô ấy đang bị kích động,” Doc bảo anh. “Giữ nhé.” Một cú tát thẳng tay, đau nhói vả vào mặt tôi. Có một tiếng hít vào, xa khỏi đám đông hỗn loạn gần kề.

“Các người đang làm cái gì thế?” Ian la lên.

“Nó đang bị lên cơn co giật hay cái gì đó, Ian. Doc đang cố làm nó tỉnh lại.”

Tai tôi ong ong, nhưng không phải là vì cú tát. Đó là vì mùi – mùi của những giọt máu bạc nhỏ xuống nền nhà – mùi máu của các linh thể. Căn phòng cuồng quay xung quanh tôi như một sinh vật sống. Ánh sáng vặn xoắn thành những hình thù kì lạ, cong lại thành những hình quái vật từ trong quá khứ của tôi. Một Kền Kền đang giương cánh… một con quái vật móng vuốt vung những cái càng nặng nề của nó vào mặt tôi… Doc mỉm cười và giơ tay cho tôi với những giọt màu bạc vẫn còn nhỏ ra từ đầu ngón tay anh ta…

Căn phòng xoay tròn một lần nữa, chậm thôi, rồi biến thành màu đen.

Tôi không bất tỉnh lâu. Chắc chỉ vài giây sau đầu tôi đã lại tỉnh táo. Tôi quá tỉnh táo; tôi ước gì tôi có thể mụ mị lâu hơn.

Tôi đang di chuyển, lên lên xuống xuống, và tối quá không nhìn thấy gì cả. Thật đáng mừng, cái mùi kinh khủng kia đã nhạt đi. Không khí ẩm mốc của hang động giống như mùi nước hoa.

Cảm giác được bế bồng, được ôm ấp, rất thân quen. Cái tuần đầu tiên sau khi Kyle làm tôi bị thương, tôi đã đi đến rất nhiều nơi trên cánh tay Ian.

“… tưởng cô ấy đã đoán được chúng ta định làm gì. Có vẻ như tôi đã sai,” Jared đang lẩm bẩm.

“Anh tưởng đó là chuyện đã xảy ra à?” Giọng Ian xuyên qua đường hầm yên tĩnh. “Rằng cô ấy sợ vì Doc đang cố lấy những linh thể ra? Rằng cô ấy sợ cho chính mình?”

Jared không trả lời trong một phút. “Cậu thì không nghĩ vậy à?”

Ian phát ra một âm thanh ùng ục trong cổ họng. “Không. Tôi không nghĩ vậy. Mặc dù tôi vô cùng ghê tởm vì anh đã mang về thêm nhiều … nạn nhân nữa cho Doc, mang họ về bây giờ! – mặc dù việc đó đã làm dạ dày tôi cuộn lên, nhưng đó không phải là thứ làm cô ấy khổ sở. Làm sao anh có thể mù quáng đến thế hả? Anh không thể tưởng tượng được cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào ở trong đó hay sao?”

“Tôi biết là chúng tôi đã che đậy mấy thi thể trước khi –“

“Nhầm thi thể rồi, Jared. Ôi, tôi chắc chắc Wanda sẽ khổ sở trước những thi thể con người – cô ấy quá dịu dàng; bạo lực và cái chết không phải là một phần trong thế giới bình thường của cô ấy. Nhưng hãy nghĩ đến những thứ ở trên bàn sẽ có ý nghĩa gì với cô ấy.” (Mình yêu nhất Ian ở chỗ này)

Anh mất thêm một giây nữa. “Ôi.” “Phải. Nếu tôi hay anh bước vào một phòng giải phẫu của con người, với những phần cơ thể bị cắt rời, với máu me vương vãi khắp nơi, chúng ta sẽ không cảm thấy tệ hại như cô ấy. Chúng ta đã từng nhìn thấy tất cả những cái đó từ trước – thậm chí trước cả cuộc chiếm đóng, ít nhất là trong những bộ phim kinh dị. Tôi cá là cô ấy chưa từng bị nhìn thấy bất kì thứ gì như thế trong tất cả những kiếp sống của cô ấy.”

Tôi lại thấy muốn bệnh. Những lời của anh mang cơn bệnh trở lại. Hình ảnh ấy. Cái mùi ấy.

“Để tôi đi,” tôi thì thào. “Đặt tôi xuống.”

“Anh không định đánh thức em. Anh xin lỗi.” Những lời cuối cùng rất chân thành, không chỉ xin lỗi vì đã đánh thức tôi.

“Để tôi đi.”

“Em đang không khoẻ. Anh sẽ mang em về phòng em.”“Không. Đặt tôi xuống ngay.”

“Wanda à –“

“Ngay!” Tôi hét lên. Tôi đẩy ngực Ian, vung chân vùng thoát cùng lúc. Sự vật lộn hung hãn của tôi làm anh ngạc nhiên. Anh tuột tay khỏi tôi, và tôi ngã chống tay xuống sàn.

Tôi bật dậy từ tư thế bò và bỏ chạy.

“Wanda!”

“Để cô ấy đi.”

“Đừng chạm vào tôi! Wanda, trở lại đi!”

Nghe như là họ đang vật lộn đằng sau tôi, nhưng tôi không dừng lại. Tất nhiên họ đang đánh nhau. Họ là con người. Bạo lực là niềm vui thú của họ.

Tôi không dừng lại khi trở vào trong ánh sáng. Tôi lao qua căn hầm vườn mà không nhìn vào bất kì một con quái vật nào ở đó. Tôi có thể cảm nhận được mắt họ dán lên người tôi, nhưng tôi không quan tâm.

Tôi cũng không quan tâm tôi đang đi đâu. Chỉ là nơi nào đó để tôi được ở một mình. Tôi tránh những đường hầm có người gần đó, chạy xuống đường hầm trống đầu tiên tôi tìm thấy.

Đó là đường hầm phía đông. Đây là lần thứ hai tôi chạy qua hành lang này trong ngày hôm nay.

Lần trước trong niềm hân hoan, lần này là trong nỗi kinh hoàng. Thật khó để nhớ được chiều nay tôi đã cảm thấy như thế nào, khi biết rằng đội đi trộm đã trở về nhà. Giờ đây mọi thứ đều tăm tối và kinh khủng, bao gồm cả sự trở về của họ. Cùng những phiến đá đó giờ lại giống như ác quỷ.

Mặc dù vậy con đường này là sự lựa chọn đúng đắn của tôi. Chẳng ai có lý do gì để tới đây cả, và nơi này trống rỗng.

Tôi chạy đến đầu xa nhất của đường hầm, vào trong bóng tối sâu thẳm của căn phòng vui chơi trống không. Tôi đã chơi đùa với họ chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi trước đó thật ư? Đã tin vào những nụ cười trên khuôn mặt họ, không nhìn thấy những con quái vật ở bên trong…

Tôi di chuyển về phía trước cho tới khi lội tới mắt cá chân trong thứ nước nhơn nhớt của dòng suối đen. Tôi lùi lại, bàn tay giơ ra, tìm kiếm bức tường. Khi tôi tìm thấy một mỏm đá thô ráp – sắc lẻm dưới những ngón tay tôi – tôi quay vào một cái hố lõm đằng sau một tảng đá nhô ra và cuộn mình thành một quả bóng chặt khít trên sàn đất.

Không phải như chúng ta đã nghĩ đâu. Doc không cố tình làm đau ai cả; anh ấy chỉ đang cố cứu –

CÚT RA KHỎI ĐẦU TÔI! Tôi gào lên.

Khi tôi ép cô ấy tránh xa khỏi tôi – kéo cô ấy ra để không phải chịu đựng những phán đoán của cô ấy nữa – tôi nhận ra cô ấy đã trở nên yếu đuối đến thế nào trong suốt những tháng ngày dễ dãi này. Tôi đã được chấp nhận đến mức nào. Được khuyến khích đến mức nào.

Tôi gần như dễ dàng làm cô ấy câm nín. Dễ dàng như đáng ra phải thế ngay từ lúc đầu.

Giờ đây chỉ còn lại tôi. Chỉ có tôi, và nỗi đau và cơn hoảng loạn mà tôi sẽ không bao giờ thoát được. Tôi sẽ không bao giờ ngừng được hình ảnh đó trong đầu tôi nữa. Tôi sẽ không bao giờ được giải thoát khỏi nó. Nó sẽ mãi mãi thành một phần của tôi.

Tôi không biết làm sao để để tang tại đây. Tôi sẽ không để tang theo cách của con người cho sự mất mát của những linh thể mà tôi không bao giờ biết đến tên tuổi. Cho đứa trẻ bị vương vãi trên bàn.

Tôi chưa từng bao giờ phải để tang trên Hành tinh Gốc. Tôi không biết ở đó nó diễn ra thế nào, ở quê nhà chân chính nhất của giống loài tôi. Vì thế tôi chọn theo cách của loài Dơi. Có vẻ như nó cũng thích hợp, ở đây tối đen gần như bị mù vậy. Loài Dơi để tang trong im lặng – không hát hàng tuần trời cho đến khi nỗi đau trống vắng vì thiếu âm nhạc trở nên tệ hơn cả nỗi đau vì đã mất một linh thể. Tôi đã từng trải qua mất mát tại đó. Một người bạn, bị chết trong một tai nạn kì cục, một cái cây bị đổ trong đêm, được tìm thấy quá trễ không thể cứu anh ấy ra khỏi cơ thể vật chủ đã bị nghiền nát được nữa. Sự Hài Hoà… Xoắn Trôn Ốc… Lên Trên; đó là những từ sẽ mô tả được tên anh trong ngôn ngữ này. Không chính xác, nhưng cũng gần đúng. Không có nỗi kinh hoàng nào trong cái chết của anh ấy, chỉ có nỗi tiếc thương. Một tai nạn.

Tiếng dòng nước róc rách quá chói tai không nhắc tôi nhớ tới những bài hát của chúng tôi được. Tôi có thể để tang bên cạnh những tiếng ồn ào không vần điệu của nó.

Tôi cuộn chặt tay quanh vai và để tang cho đứa trẻ và những linh thể khác đã chết cùng với nó. Những anh em của tôi. Gia đình của tôi. Nếu tôi đã tìm được cách để thoát khỏi nơi này, nếu tôi đã cảnh báo Người truy tìm, thì phần còn lại của họ sẽ không bị cắt xén nham nhở quá vô ý thức và bị trộn lẫn vào nhau trong căn phòng ngập ngụa máu như vậy.

Tôi muốn khóc, để nỗi đau đớn thêm sắc bén. Nhưng đó cũng là cách của con người. Vì thế tôi khoá chặt đôi môi của mình và gập người trong bóng tối, giữ nỗi đau trong lòng.

Sự yên tĩnh của tôi, cuộc để tang của tôi, đã bị cướp đoạt.

Họ chỉ mất vài giờ. Tôi nghe thấy họ đang tìm kiếm, nghe thấy giọng nói của họ vang vọng và méo mó trong đường hầm dài. Họ đang gọi tên tôi, chờ đợi một câu trả lời. Khi họ không nhận được gì, họ mang theo đèn. Không phải những cái đèn xanh mờ sẽ không bao giờ chỉ ra được chỗ trốn của tôi ở đây, dưới đống đá tối tăm này, mà là những cái đèn pin màu vàng sáng rỡ. Họ quét ánh sáng đèn qua qua lại lại. Thậm chí với cả đèn pin, họ cũng không tìm thấy tôi cho tới tận khi tìm kiếm căn phòng lần thứ ba. Tại sao họ không thể để tôi được yên chứ?

Khi cuối cùng ánh sáng đèn pin cũng tìm ra được tôi, có một tiếng hít hà vui mừng.

“Tôi đã tìm được cô ấy! Bảo những người khác trở vào trong đi! Rút cục cô ấy vẫn ở trong này!”

Tôi biết giọng nói này, nhưng tôi không đặt một cái tên cho nó. Chỉ là một con quái vật khác.

“Wanda? Wanda à? Cô có sao không?”

Tôi không ngẩng đầu lên hay mở mắt ra. Tôi đang để tang.

“Ian đâu rồi?”

“Anh nghĩ chúng tôi có nên tìm Jamie không?”

“Nó không nên đi trên cái chân đó.”

Jamie. Tôi rùng mình trước cái tên của nó. Jamie của tôi. Nó cũng là một con quái vật. Nó giống như những người còn lại. Jamie của tôi. Nghĩ tới nó làm tôi phát đau thực sự.

“Cô ấy ở đâu?”

“Ở đây, Jared. Cô ta không… phản ứng.”

“Chúng tôi đã không chạm vào cô ta.”

“Đây, đưa tôi cái đèn,” Jared nói. “Nào, mấy anh, ra khỏi đây đi. Tình trạng khẩn cấp qua rồi. Cho cô ấy chút không khí, okay?”

Có một tiếng lê chân không vang được xa.

“Thật là, mọi người. Các vị chẳng giúp được gì đâu. Đi đi. Ra ngoài hết đi.”

Đầu tiên tiếng bước chân rất chậm, rồi tăng lên. Tôi có thể nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân xa dần trong căn phòng rồi ra khỏi nó.

Jared chờ cho đến khi căn hầm lại im lặng lần nữa.

“Okay, Wanda, chỉ còn cô và tôi.”

Anh chờ một vài câu trả lời nào đó.

“Nghe này, tôi đoán chuyện này hơi… tồi tệ. Chúng tôi không bao giờ muốn cô nhìn thấy chuyện đó. Tôi xin lỗi.”

Xin lỗi ư? Geoffrey đã nói đó là ý của Jared. Anh đã muốn lôi tôi ra, cắt tôi thành từng mảnh nhỏ, vấy máu tôi lên bức tường. Anh sẽ từ từ xẻ tôi thành một triệu mảnh nếu anh có thể tìm được một cách để giữ con quái vật yêu thích của anh còn sống cùng với anh. Xẻ thịt tất cả chúng tôi thành từng mảnh.

Anh im lặng một lúc lâu, vẫn chờ tôi phản ứng.

“Trông cô như là muốn ở một mình. Vậy cũng được. Tôi sẽ giữ họ tránh xa, nếu đó là việc cô muốn.”

Tôi không di chuyển.

Cái gì đó chạm vào vai tôi. Tôi tránh xa khỏi nó, vào trong những phiến đá sắc.

“Xin lỗi,” anh lẩm bẩm.

Tôi nghe thấy anh đứng dậy, và ánh sáng – đỏ rực đằng sau đôi mắt nhắm của tôi – bắt đầu nhạt đi khi anh bước ra.

Anh gặp ai đó ở cửa hang.

“Cô ấy đâu?”

“Cô ấy muốn ở một mình. Để mặc cô ấy đi.”

“Đừng chắn ngang đường tôi lần nữa, Howe.”

“Cậu tưởng cô ấy muốn sự an ủi từ cậu? Từ một con người ư?”

“Tôi không tham gia vào việc này –“

Jared trả lời bằng giọng thấp, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy những tiếng vang. “Không phải lần này. Cậu là một trong số chúng tôi, Ian. Kẻ thù của cô ấy. Cậu có nghe thấy cô ấy đã nói gì trong đó không? Cô ấy đã gào lên lũ quái vật. Giờ đó là cách cô ấy nhìn chúng ta. Cô ấy không muốn sự an ủi của cậu.”

“Đưa đèn cho tôi.” Họ không nói nữa. Một phút trôi qua, và tôi nghe thấy những bước chân chầm chậm di chuyển quanh rìa căn phòng. Dần dần, ánh sáng quét qua chỗ tôi, lại biến mí mắt tôi thành một màu đỏ rực.

Tôi ôm lấy mình chặt hơn nữa, nghĩ là anh sẽ chạm vào tôi.

Có một tiếng thở dài, rồi có tiếng anh ngồi lên đá, không gần chỗ tôi như tôi đã tưởng.

Với một tiếng clích, ánh sáng biến mất.

Tôi im lặng chờ anh nói chuyện trong một lúc lâu, nhưng anh chỉ im lặng giống như tôi.

Cuối cùng, tôi thôi không chờ nữa và trở lại với cuộc để tang của mình. Ian không chen ngang. Tôi ngồi trong bóng tối của cái hố lớn trên mặt đất và than khóc cho những linh thể đã mất với một con người ở cạnh bên.