Được yêu
Có một mô hình chiến thắng thế này. Nếu Jared và Kyle chơi với nhau, họ thắng. Nếu Jared chơi với Ian, thì đội đó sẽ thắng. Với tôi có vẻ như Jared không thể bị đánh bại, cho đến khi tôi nhìn thấy hai anh em trai chơi với nhau.
Đầu tiên có vẻ như đó là một việc miễn cưỡng, ít nhất là với Ian, khi phải chơi cùng đội với Kyle. Nhưng sau vài phút chạy trong bóng tối, họ đã trở lại với khuôn mẫu quen thuộc – một khuôn mẫu đã tồn tại từ rất lâu trước khi tôi tới hành tinh này.
Kyle biết Ian sẽ làm gì trước cả khi Ian làm, và ngược lại. Không cần phải nói gì, họ nói với nhau tất cả mọi thứ. Thậm chí cả khi Jared kéo hết những người chơi giỏi nhất về phía anh – Brandt, Andy, Wes, Aaron, Lily và Maggie bắt gôn – Kyle và Ian vẫn bất khả chiến bại.
“Okay, okay,” Jeb nói, bắt gọn nỗ lực sút bóng của Aaron bằng một tay và kẹp quả bóng dưới nách. “Ta nghĩ tất cả chúng ta đều đã biết ai thắng rồi. Bây giờ, ta ghét phải làm kẻ phá ngang cuộc vui, nhưng công việc đang chờ… và, nói thực, ta mệt nhoài rồi.”
Có vài tiếng phản đối nửa vời và vài tiếng ca rên, nhưng nhiều tiếng cười hơn. Dường như không ai quá buồn khi phải kết thúc cuộc vui. Từ cái cách vài người ngồi bệt ngay xuống chỗ họ đứng và gục đầu vào giữa đầu gối để thở, có thể thấy rõ là không chỉ có Jeb mới kiệt sức.
Mọi người bắt đầu đi ra theo nhóm hai đến ba người. Tôi nép vào một bên cửa ra hàng lang, lấy chỗ cho họ đi qua, có lẽ là để đi đến bếp. Chắc hẳn phải quá giờ ăn trưa rồi, mặc dù khó mà tính thời giờ ở trong cái hố tối đen này được. Qua những khe hở giữa hàng người túa ra ngoài, tôi nhìn Kyle và Ian.
Khi cuộc chơi kết thúc, Kyle giơ một bàn tay lên để đập tay, nhưng Ian đã bước qua mà không hề để ý gì đến cử chỉ ấy. Rồi Kyle tóm đuợc vai của em trai mình và xoay tròn Ian. Ian đẩy tay Kyle ra. Tôi căng thẳng chờ một trận đánh nhau – và lúc đầu trông có vẻ như thế thật. Kyle tung một cú đấm vào bụng Ian. Nhưng Ian né tránh dễ dàng, và tôi thấy chẳng có chút lực nào trong cú đấm. Kyle cười và sử dụng tầm tay dài vô biên của mình để cọ xát nắm đấm của anh ta vào đầu Ian. Ian tạt bàn tay đó ra, nhưng lần này anh cũng hơi nhoẻn miệng cười.
“Chơi tốt lắm, em trai,” tôi nghe thấy Kyle nói. “Em vẫn giữ vững phong độ đấy.”
“Anh là một thằng ngốc, Kyle,” Ian trả lời.
“Em có trí não, còn anh có mã ngoài. Khá công bằng.”
Kyle tung ra một cú đấm nửa vời khác. Lần này, Ian tóm lấy nó và xoay người anh trai mình trong thế khoá đầu. Giờ anh đang thực sự tươi cười, và Kyle thì vừa cười vừa chửi thề.
Đối với tôi tất cả chuyện đó đều rất bạo lực; mắt tôi nheo lại, căng thẳng quan sát. Nhưng đồng thời, nó cũng mang lại một trong những kí ức của Melanie: ba con chó con lăn lộn trên cỏ, sủa nhặng xị và nhe răng ra như thể mong ước duy nhất của chúng là cắn đứt cổ lũ anh em của chúng.
Đúng vậy, họ đang chơi đùa, Melanie xác nhận. Mối ràng buộc huynh đệ thường rất sâu sắc.
Như chúng phải thế. Thế này mới đúng. Nếu Kyle thực sự không giết chúng ta nữa, thì đây là một việc tốt.
Nếu, Melanie khinh khỉnh nhắc lại.
“Đói chưa?”
Tôi nhìn lên, và trái tim tôi ngừng đập trong một khoảng khắc đau đớn. Có vẻ như Jared vẫn tin.
Tôi lắc đầu. Việc đó cho tôi thời gian cần để có thể nói với anh. “Tôi không chắc tại sao, vì tôi chỉ ngồi đây chứ chẳng làm gì, nhưng tôi thấy mệt.”
Anh giơ tay ra.
Chấn chỉnh lại mình đi, Melanie cảnh cáo tôi. Anh ấy chỉ đang tỏ ra lịch sự thôi. (Orkid: kiểu ghen tuông này phức tạp quá, đầu óc ghen với thân thể… )
Cô tưởng tôi không biết điều đó à?
Tôi cố giữ tay mình khỏi run khi giơ ra cho anh.
Anh cẩn thận kéo tôi đứng dậy – thực sự đứng trên hai chân của tôi. Tôi giữ thăng bằng trên một bên chân lành, không chắc phải đi tiếp thế nào. Anh cũng bối rối. Anh vẫn còn cầm tay tôi, nhưng có một khoảng trống lớn giữa chúng tôi. Tôi nghĩ đến chuyện trông tôi sẽ lố bịch thế nào nếu cứ nhảy lò cò xuyên suốt hang động, và cảm thấy cổ mình nóng lên. Những ngón tay tôi cuộn quanh bàn tay anh, mặc dù tôi không thực sự dựa vào anh.
“Đi đâu đây?”
“À…” tôi nhăn mày. “Tôi thực sự không biết. Tôi nghĩ vẫn còn một cái chiếu cạnh cái h – trong khu vực nhà kho.”
Anh nhíu mày lại với tôi, chẳng thích thú cái ý tưởng đó gì hơn tôi.
Rồi một bàn tay khoẻ mạnh vòng dưới cánh tay tôi, đỡ lấy cơ thể tôi.
“Tôi sẽ đưa cô ấy đến chỗ cần tới,” Ian nói.
Khuôn mặt Jared cẩn trọng, cách anh vẫn nhìn vào tôi khi anh không muốn tôi biết điều anh đang nghĩ. Nhưng giờ anh đang nhìn vào Ian.
“Chúng tôi chỉ đang bàn bạc chỗ đó chính xác là chỗ nào. Cô ấy mệt. Có lẽ bệnh viện…?”
Tôi lắc đầu cùng lúc với Ian. Sau những ngày kinh khủng tôi đã trải qua ở đó, tôi không nghĩ tôi có thể chịu đựng được căn phòng tôi đã từng sợ hãi một cách nhầm lẫn đó. Đặc biệt là cái giường trống trải của Walter…
“Tôi có chỗ tốt hơn cho cô ấy,” Ian nói. “Mấy cái cáng chẳng mềm mại hơn đá là mấy, mà cô ấy lại có rất nhiều chỗ bị sưng.”
Jared vẫn còn cầm tay tôi. Anh có nhận ra anh đang nắm nó chặt tới mức nào không? Áp lực ở đó đã bắt đầu khiến tôi khó chịu, nhưng dường như anh không nhận ra. Và tôi thì chắc chắn là sẽ không phàn nàn.
“Tại sao cậu không đi ăn trưa đi?” Jared gợi ý Ian. “Trông cậu có vẻ đói. Tôi sẽ đưa cô ấy tới bất kì chỗ nào cô ấy định tới…?”
Ian cười khúc khích, một âm thanh trầm, đen tối. “Tôi ổn. Và thành thực mà nói, Jared à, Wanda cần nhiều sự giúp đỡ hơn là chỉ một bàn tay. Tôi không biết liệu anh có… đủ thoải mái với tình huống này để cho cô ấy sự giúp đỡ ấy không. Anh thấy đấy –“
Ian dừng lại để cúi xuống và nhanh nhẹn kéo tôi vào trong vòng tay anh. Tôi hổn hển khi chuyển động đó đụng vào sườn tôi. Jared vẫn không thả tay tôi ra. Những ngón tay của tôi đã chuyển sang đỏ.
“ – tôi nghĩ cô ấy thực sự đã vận động đủ cho một ngày rồi. Anh cứ đi tới bếp trước đi.”
Họ nhìn đăm đăm vào nhau trong khi những ngón tay tôi trở thành tím bầm.
“Tôi có thể bế cô ấy,” Jared cuối cùng cũng nói khẽ.
“Thế sao?” Ian thách thức. Anh giơ tôi ra, xa khỏi cơ thể anh.
Một lời mời.
Jared nhìn đăm đăm vào mặt tôi trong một phút rất dài. Rồi anh thở dài và thả tay tôi ra.
Ối, đau quá! Melanie phàn nàn. Cô ấy đang nói tới cơn đau bất thần xuyên qua ngực tôi, chứ không phải là việc máu trở lại trên ngón tay tôi.
Xin lỗi. Cô còn muốn tôi làm gì?
Anh ấy không phải của cô.
Phải. Tôi biết.
Ối.
Xin lỗi.
“Tôi nghĩ tôi sẽ đi bộ cùng,” Jared nói khi Ian, với một nụ cười nhỏ xíu, đắc thắng khẽ nhếch trên miệng anh, quay người và hướng về lối ra. “Có việc tôi cần bàn với cậu.”
“Cứ tự nhiên.”
Jared chẳng bàn bạc gì hết khi chúng tôi đi bộ ngang qua đường hầm tối đen. Anh rất lặng lẽ, tôi không chắc là anh vẫn còn ở đó. Nhưng khi chúng tôi bước vào trong ánh sáng của cánh đồng ngô lần nữa, anh ở ngay bên cạnh chúng tôi.
Anh không nói gì cho đến khi chúng tôi đi qua quảng trường lớn – cho đến khi không còn có ai ở quanh ngoài ba chúng tôi.
“Cậu nghĩ gì về Kyle?” anh hỏi Ian. Ian khụt khịt. “Anh ấy tự hào với chính mình là một người đàn ông biết giữ lời. Thông thường, tôi sẽ tin vào lời hứa của anh ấy. Trong trường hợp này… tôi sẽ không để cô ấy ra khỏi tầm nhìn của mình.”
“Tốt.”
“Sẽ ổn thôi mà, Ian,” tôi nói. “Tôi không sợ.”
“Em không phải sợ. Tôi hứa – sẽ không bao giờ có ai làm chuyện tương tự thế này với em nữa. Em sẽ được an toàn ở đây.”
Thật khó khăn khi phải nhìn đi chỗ khác khi mắt anh cháy rực như thế. Thật khó khăn khi phải nghi ngờ bất kì điều gì anh nói.
“Phải,” Jared đồng ý. “Cô sẽ an toàn.”
Anh đang đi sau lưng Ian. Tôi không thể nhìn thấy mặt anh.
“Cám ơn,” tôi thì thầm.
Không ai nói gì nữa cho đến khi Ian dừng lại trước cánh cửa đỏ và xám dựa trên lối vào hầm của anh.
“Anh làm ơn mở cửa được không?” Ian nói với Jared, gật đầu về phía cái cửa.
Jared không cử động. Ian quay người để cả hai chúng tôi đều có thể nhìn thấy anh; mặt anh lại cảnh giác một lần nữa.
“Phòng của cậu? Đây là chỗ tốt hơn của cậu hả?” Giọng Jared chứa đầy sự hoài nghi.
“Giờ là phòng cô ấy rồi.”
Tôi cắn môi. Tôi muốn nói với Ian rằng tất nhiên đây không phải là phòng tôi, nhưng tôi không có cơ hội trước khi Jared bắt đầu tra hỏi anh.
“Kyle ở đâu?”
“Giờ là với Wes.”
“Và cậu?”
“Tôi còn chưa chắc.”
Họ nhìn chằm chằm vào nhau với những cặp mắt đánh giá.
“Ian, đây là –“ tôi bắt đầu nói.
“Ồ,” anh cắt ngang, như thể chỉ vừa mới nhớ ra tôi… như thể trọng lượng của tôi chẳng đáng kể đến nỗi anh quên mất là tôi đang ở đây. “Em kiệt sức rồi, phải không? Jared, anh làm ơn mở cửa cho?”
Không nói không rằng, Jared kéo cánh cửa màu đỏ ra sau với hơi quá nhiều lực và đặt nó lên trên cánh cửa màu xám.
Giờ tôi thực sự nhìn thấy phòng Ian lần đầu tiên, với ánh mặt trời ban trưa xiên qua những cái lỗ nhỏ trên trần nhà. Nó không sáng bằng phòng của Jamie và Jared, hay cao bằng. Nó nhỏ hơn, cân xứng hơn. Hình tròn – hơi giống cái hố của tôi, chỉ là rộng gấp mười lần. Có hai cái đệm đôi trên sàn, dựa vào bức tường đối diện để tạo ra một đường đi hẹp giữa chúng. Cạnh bức tường phía sau là một cái tủ chén bằng gỗ dài, thấp; nửa bên trái có một đống quần áo ở trên, hai cuốn sách, và một bộ bài tây. Nửa bên phải hoàn toàn trống trải, mặc dù có những hình dạng trên lớp bụi thể hiện rằng đã từng có đồ vật trên nó.Ian cẩn thận đặt tôi xuống cái nệm bên phải, sắp đặt chân tôi và đặt thẳng cái gối bên dưới đầu tôi. Jared đứng ở lối vào, đối mặt với đường đi.
“Được chưa?” Ian hỏi tôi.
“Vâng.”
“Trông em mệt lắm.”
“Đáng lẽ phải không mệt – gần đây tôi chẳng làm gì ngoài việc ngủ.”
“Cơ thể em cần ngủ để liền lại.”
Tôi gật đầu. Tôi không thể chối rằng mắt tôi khó mà mở ra được.
“Tôi sẽ mang cho em ít thức ăn sau – đừng lo lắng về bất kì chuyện gì cả.”
“Cám ơn. Ian à?”
“Sao?”
“Đây là phòng anh,” tôi lẩm bẩm. “Tất nhiên, anh sẽ ngủ ở đây.”
“Em không phiền sao?”
“Tại sao phải phiền?”
“Có lẽ đó là ý hay – cách tốt nhất để trông chừng em. Ngủ chút đi.”
“Okay.”
Mắt tôi đã nhắm lại. Anh vỗ vào tay tôi, rồi tôi nghe thấy anh đứng lên. Một vài giây sau, cánh cửa gỗ khẽ khàng dựa lại vào đá.
Cô nghĩ cô đang làm cái gì thế hả? Melanie hỏi.
Cái gì? Giờ thì tôi đã làm gì nào?
Wanda à, cô… gần như là người. Cô chắc phải nhận ra Ian sẽ nghĩ gì về lời mời của cô chứ.
Lời mời? Giờ tôi có thể nhìn thấy hướng suy nghĩ của cô ấy. Không phải như thế. Đây là phòng anh ấy. Có hai cái giường ở đây. Không có đủ chỗ ngủ để tôi được một mình một phòng. Tất nhiên là chúng tôi nên chia sẻ với nhau. Ian biết thế mà.
Thế á? Wanda à, mở mắt cô ra đi. Anh ta đang bắt đầu… Làm thế nào tôi giải thích cho cô để cô hiểu đúng được đây? Bắt đầu cảm nhận về cô… giống cách cô cảm nhận Jared. Cô không thấy thế hả?
Trong vòng hai nhịp tim tôi không thể nào trả lời.
Điều đó là không thể, cuối cùng tôi cũng nói.
“Anh có nghĩ chuyện xảy ra sáng nay sẽ ảnh hưởng tới Aaron và Brandt không?” Ian hỏi bằng giọng thấp từ phía bên kia cánh cửa.
“Ý cậu là Kyle phải từ bỏ?”
“Phải. Trước đây họ không cần phải … làm gì hết. Không khi mà rất có vẻ như Kyle sẽ làm việc đó cho họ.”
“Tôi hiểu ý cậu rồi. Tôi sẽ nói chuyện với họ.”
“Anh nghĩ thế là đủ à?” Ian hỏi.
“Tôi đã cứu mạng cả hai người họ. Họ nợ tôi. Nếu tôi yêu cầu họ làm việc gì họ sẽ làm.”
“Anh đặt cược mạng sống của cô ấy vào chuyện đó?”
Có một khoảng lặng.
“Chúng ta sẽ để mắt tới cô ấy,” Jared cuối cùng cũng nói.
Một khoảng lặng dài khác.
“Cậu không định đi ăn à?” Jared hỏi.
“Tôi nghĩ tôi sẽ ở ngoài này canh một lúc… Còn anh?”
Jared không trả lời. “Sao?” Ian hỏi. “Có việc gì anh muốn nói với tôi phải không, Jared?”
“Cô gái ở trong kia…” Jared chậm rãi nói.
“Thì sao?”
“Cơ thể đó không thuộc về cô ấy.”
“Ý của anh là?”
Giọng Jared trở nên cứng rắn hơn khi anh trả lời. “Giữ tay cậu tránh xa khỏi người cô ấy.”
Một tiếng cười khúc khích phát ra từ Ian. “Ghen à, Howe?”
“Đó không thực sự là vấn đề ở đây.”
“Thật sao.” Giờ thì Ian đang châm chọc.
“Dù thế nào, Wanda có vẻ đang hợp tác với Melanie. Nghe có vẻ họ gần như là bạn của nhau. Nhưng rõ ràng là Wanda đưa ra các quyết định. Nếu là cậu thì sao? Cậu sẽ cảm thấy thế nào nếu cậu là Melanie? Nếu như cậu là người bị xâm phạm theo cách đó? Nếu cậu bị sập bẫy, và ai đó khác ra lệnh cho cơ thể cậu phải làm thế này thế kia? Nếu cậu không thể tự mình nói chuyện? Chẳng lẽ cậu không muốn những mong ước của cậu – những điều có thể được biết tới – được tôn trọng sao? Ở mức độ tối thiểu bởi những con người khác?”
“Okay, okay. Hiểu rồi. Tôi sẽ để tâm đến điều đó.”
“Ý cậu là gì, cậu sẽ để tâm đến điều đó?” Jared hỏi.
“Ý tôi là tôi sẽ nghĩ về chuyện đó.”
“Chẳng có gì để nghĩ cả,” Jared phản bác. Chỉ cần nghe tiếng anh là tôi cũng biết trông mặt anh sẽ thế nào – răng nghiến chặt, cằm siết lại. “Cơ thể đó và con người bị khoá chặt ở bên trong nó đều thuộc về tôi.”
“Anh chắc chắn rằng Melanie vẫn nghĩ giống –“
“Melanie sẽ luôn luôn là của tôi. Và tôi sẽ luôn luôn là của cô ấy.”
Luôn luôn.
Đột nhiên cả Melanie và tôi đều ở hai đầu của cảm xúc. Cô ấy đang bay bổng, thăng hoa. Tôi… thì không.
Chúng tôi sốt ruột chờ đợi cho qua khoảng lặng tiếp theo. “Nhưng nếu là anh thì sao?” Ian hỏi chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút. “Nếu anh bị nhét vào trong một cơ thể con người và bị thả xuống hành tinh này, chỉ để thấy mình lạc lõng giữa chính giống loài của mình? Nếu như anh là một … người tốt đến nỗi anh đã cố cứu lấy mạng sống mà anh đã chiếm, đến nỗi anh suýt chết để đưa được cô ấy về với gia đình mình? Và rồi nếu sau đó anh thấy chính mình bị bao vây bởi một đám người ngoài hành tinh bạo lực căm ghét anh và làm anh bị tổn thương và cố giết chết anh, hết lần này đến lần khác?” Giọng anh bỗng lạc đi. “Nếu anh vẫn cứ tiếp tục làm bất kể điều gì để có thể cứu giúp và chữa lành những con người đó bất chấp việc ấy? Chẳng lẽ anh không đáng được sống hay sao? Chẳng lẽ anh không đáng được nhiêu đó?”
Jared không trả lời. Tôi cảm thấy mắt mình ươn ướt. Ian thực sự nghĩ về tôi tốt đẹp đến thế ư? Anh thực sự nghĩ rằng tôi xứng đáng được sống ở đây ư?
“Hiểu chưa?” Ian thúc giục.
“Tôi – tôi sẽ nghĩ về chuyện đó.”
“Làm đi.”
“Nhưng –“
Ian cắt ngang anh bằng một tiếng thở dài. “Đừng có nhắng lên. Wanda không thực sự là con người, bất chấp thân thể cô ấy. Có vẻ như cô ấy không phản ứng với những… tiếp xúc về mặt thể xác như cách một con người sẽ phản ứng.”
Giờ đến lượt Jared cười lớn. “Lý thuyết của cậu đó hả?”
“Có gì buồn cười?”
“Cô ấy khá là có khả năng phản ứng với những tiếp xúc về mặt thể xác,” Jared thông báo với Ian, giọng anh đột nhiên lại trở nên buồn bã. “Cô ấy đủ phần người cho việc đó. Hoặc có thể là cơ thể cô ấy đủ.”
Mặt tôi nóng lên.
Ian im lặng.
“Ghen hả, O’Shea?”
“Thực sự… là có. Thật ngạc nhiên làm sao.” Giọng Ian căng thẳng. “Làm sao anh biết chuyện đó?”
Lúc này Jared do dự. “Đó là… kiểu như một thí nghiệm.”
“Một thí nghiệm?”
“Nó đã không diễn ra như tôi nghĩ. Mel đã đấm tôi.” Tôi có thể nghe thấy anh đang cười trước kí ức đó, và tôi có thể thấy, trong đầu tôi, những nếp nhăn nhỏ hằn lên quanh mắt anh. “Melanie… đã đấm… anh?”
“Chắc chắn đó không phải là Wanda rồi. Anh phải nhìn mặt cô ấy mới được… Cái gì? Này, Ian, bình tĩnh đi cậu!”
“Có lúc nào anh nghĩ việc đó sẽ gây ra cái gì cho cô ấy không hả?” Ian rít lên.
“Mel ư?”
“Không, đồ ngốc, Wanda cơ!”
“Cho Wanda á?” Jared hỏi, nghe có vẻ bị choáng vì ý tưởng đó.
“Ôi. Ra khỏi đây ngay. Đi ăn cái gì đi. Tránh xa khỏi tôi trong vòng vài giờ tới.”
Ian không cho Jared cơ hội để trả lời. Anh kéo cánh cửa ra – mạnh tay nhưng rất khẽ khàng – rồi trượt vào trong phòng anh và đặt cánh cửa trở lại chỗ của nó.
Anh quay người và bắt gặp anh mắt của tôi. Từ biểu hiện của anh, có thể thấy anh ngạc nhiên khi biết tôi vẫn thức. Ngạc nhiên và thất vọng. Ngọn lửa trong mắt anh cháy rực và rồi từ từ lụi đi. Anh mím môi.
Anh nghiêng đầu sang một bên, lắng nghe. Tôi cũng lắng nghe. Nhưng Jared rút lui không gây tiếng động nào. Ian chờ một lát nữa, rồi thở dài và sụp xuống rìa cái đệm của anh, đối diện với tôi.
“Tôi đoán chúng tôi đã không im lặng như tôi tưởng,” anh nói.
“Trong hang động âm thanh vang đi xa,” tôi thì thầm.
Anh gật đầu. “Vậy…” cuối cùng anh nói. “Em nghĩ sao?”