Vật Chủ

Chương 36




Tin tưởng

Cuộc tụ họp bớt căng thẳng, và nhiều tiếng rì rào phấn khích vang lên trong nửa đám đông.

Tôi nhìn vào Jamie. Nó mím môi và nhún vai. “Bác Jeb đang cố đưa mọi thứ trở lại bình thường. Những ngày qua thật tồi tệ. Chôn cất Walter…”

“Jared có một quả bóng mới à?” ai đó hỏi.

“Tuyệt,” Wes nói bên cạnh tôi.

“Chơi thể thao,” Trudy lẩm bẩm, và lắc đầu.

“Nếu việc đó làm dịu bớt căng thẳng,” Lily khẽ trả lời, nhún vai.

Giọng nói của họ thấp, gần bên cạnh tôi, nhưng tôi cũng có thể nghe thấy những giọng khác, to hơn.

“Lần này cẩn thận với quả bóng đấy,” Aaron nói với Kyle. Anh ta đang đứng trước mặt Kyle, giơ tay ra.

Kyle tóm lấy bàn tay đó và chậm rãi đứng dậy. Khi anh ta đứng lên, đầu anh ta gần như chạm vào những chiếc đèn treo.

“Quả bóng lần trước mềm quá,” Kyle nói, nhe răng cười với người đàn ông lớn tuổi hơn. “Cấu trúc yếu.”

“Tôi đề cử Andy làm đội trưởng,” ai đó hét lên.

“Tôi đề cử Lily,” Wes nói to, đứng lên và duỗi tay chân.

“Andy và Lily.”

“Phải, Andy và Lily.” (Sao giống quảng cáo nước xả vải quá trời ^^)

“Tôi muốn Kyle,” Andy nói nhanh.

“Vậy thì tôi lấy Ian,” Lily đáp lại ngay. “Jared.”

“Brandt.”

Jamie đứng dậy và kiễng chân lên, cố để trông có vẻ cao.

“Paige.”

“Heidi.”

“Aaron.”

“Wes.”

Danh sách được gọi tiếp tục. Jamie rạng rỡ khi Lily chọn nó trước nửa tá người lớn khác. Thậm chí cả Maggie và Jeb cũng được chọn vào hai đội. Số người hai bên cân bằng cho đến khi Lucina trở lại cùng Jared, hai cậu con trai nhảy nhót vì thích thú. Jared cầm một quả bóng mới tinh sáng bóng trên tay; anh giơ nó ra, và Isaiah, cậu bé lớn hơn, nhảy lên nhảy xuống cố gạt nó khỏi tay anh.

“Wanda?” Lily hỏi.

Tôi lắc đầu và chỉ vào chân tôi.

“Phải rồi. Xin lỗi.”

Tôi đá bóng rất giỏi, Melanie càu nhàu. À, đã từng giỏi.

Tôi đi còn khó, tôi nhắc nhở cô ấy.

“Tôi nghĩ tôi sẽ ngồi ngoài lần này,” Ian nói.

“Không,” Wes phàn nàn. “Họ có Kyle và Jared. Chúng tôi sẽ chết nếu không có anh.”

“Chơi đi,” tôi bảo anh. “Tôi sẽ… canh tỷ số.”

Anh nhìn tôi, đôi môi mím lại thành một đường mỏng, cứng ngắc. “Tôi không thực sự ở trong tâm trạng muốn chơi.”

“Họ cần anh mà.”

Anh khụt khịt.

“Thôi mà, Ian,” Jamie giục.

“Tôi muốn xem,” tôi nói. “Nhưng sẽ rất… buồn tẻ nếu một đội có quá nhiều lợi thế.”

“Wanda.” Ian thở dài. “Em thực sự là người nói dối tệ nhất mà tôi từng gặp.”

Nhưng anh đứng dậy và bắt đầu khởi động chân tay với Wes.

Paige đang dựng cột gôn, bốn cọc.

Tôi cố đứng dậy – tôi đang ở ngay giữa sân bóng. Không ai chú ý đến tôi trong ánh sáng mờ mờ. Bây giờ, khắp căn phòng không khí đã náo nhiệt hẳn, đầy sự háo hức. Jeb đã nói đúng. Đây là thứ mà họ cần, cho dù với tôi nó rất kì quặc.

Tôi đã có thể bò trên hai chân hai tay, rồi kéo cái chân lành của mình lên trước để tôi tỳ người lên chân què. Rất đau. Tôi cố nhảy lò cò trên một chân từ đây. Tôi mất thăng bằng, do cái trọng lượng không bình thường của bên chân què của tôi.

Hai bàn tay khoẻ mạnh tóm lấy tôi trước khi tôi ngã dập mặt xuống. Tôi nhìn lên, hơi hối hận, để cảm ơn Ian.

Từ ngữ bị ứ trong cổ họng tôi khi tôi thấy rằng người đưa tay ra giúp tôi đứng lên là Jared chứ không phải Ian.

“Đáng lẽ cô chỉ cần nhờ ai giúp đỡ,” anh nói bình thản.

“Tôi –“ Tôi hắng giọng. “Đáng lẽ tôi nên thế. Nhưng tôi không muốn…”

“Gây sự chú ý đến mình?” Anh nói ra những từ đó như thể anh thực sự tò mò. Chẳng có chút buộc tội nào trong đó. Anh giúp tôi nhảy về phía cửa hang.

Tôi lắc đầu. “Tôi không muốn… khiến ai đó phải làm bất kì việc gì họ không muốn làm, chỉ vì lịch sự.” Đó không phải là lời giải thích chính xác, nhưng dường như anh hiểu ý tôi.

“Tôi không nghĩ Jamie hay Ian sẽ tức tối với cô chỉ vì một bàn tay giúp đỡ.”

Tôi liếc họ qua vai mình. Trong ánh sáng mờ, cả hai đều chưa để ý là tôi đã đi. Họ đang tâng bóng qua đầu, và cười với nhau khi Wes bị đập bóng vào mặt.

“Nhưng họ đang vui vẻ. Tôi không muốn cắt ngang.”

Jared quan sát khuôn mặt tôi. Tôi nhận ra là tôi đang mỉm cười thân ái.

“Cô quan tâm đến thằng bé khá nhiều,” anh nói.

“Vâng.”

Anh gật đầu. “Và chàng trai?”

“Ian là… Ian tin tưởng tôi. Anh ấy chăm sóc tôi. Anh ấy quá tử tế so với… một con người.” Gần như là một linh thể, tôi đã muốn nói vậy. Nhưng điều đó nghe không giống như một lời khen đối với vị khán giả này. (Bất lợi của việc quá quen với một môi trường toàn người tốt quá mức: không phân biệt được đâu là lòng tốt và đâu là tình yêu, haizh!)

Jared khụt khịt. “Đối với một con người. Một điểm khác biệt quan trọng mà tôi đã không nhận ra.”

Anh hạ tôi xuống ngưỡng cửa. Nó tạo thành một cái ghế ngồi võng xuống khá thoải mái so với sàn nhà bằng phẳng.

“Cám ơn,” tôi bảo anh. “Jeb đã làm một việc đúng đắn, anh biết đấy.”

“Tôi không đồng ý với chuyện đó.” Giọng nói của Jared nhẹ nhàng hơn những lời lẽ của anh.

“Cảm ơn anh – vì lúc trước nữa. Anh không cần phải bảo vệ tôi.”

“Mọi lời tôi nói đều là sự thật.”

Tôi nhìn xuống sàn. “Đúng là tôi sẽ không bao giờ làm bất kì việc gì hại tới bất kì ai ở đây. Không phải cố tình. Tôi xin lỗi vì đã làm anh tổn thương khi tôi tới đây. Và Jamie. Tôi rất xin lỗi.”

Anh ngồi xuống ngay bên cạnh tôi, khuôn mặt trầm tư. “Thành thực mà nói…” Anh rụt rè. “Thằng bé đã khá hơn kể từ khi cô ở đây. Tôi đã gần như quên mất tiếng cười của nó nghe thế nào.”

Giờ cả hai chúng tôi đều đang lắng nghe tiếng cười đó, vang vọng trên những tiếng cười trầm hơn của người lớn.

“Cảm ơn anh vì đã nói cho tôi biết điều đó. Đó là… nỗi lo sợ lớn nhất của tôi. Tôi hi vọng tôi đã không phá hoại cái gì vĩnh viễn.”

“Tại sao?”

Tôi nhìn lên anh, bối rối.

“Tại sao cô lại yêu nó?” anh hỏi, giọng anh vẫn còn tò mò nhưng không căng thẳng.

Tôi cắn môi.

“Cô có thể nói với tôi. Tôi là… tôi đã…” Anh không thể tìm được từ ngữ để giải thích. “Cô có thể nói với tôi,” anh nhắc lại.

Tôi nhìn vào chân mình khi trả lời. “Một phần là vì Melanie yêu nó.” Tôi không hé mắt để xem cái tên có làm anh co người lại không. “Cứ nhớ về nó theo cái cách của cô ấy… đó là một thứ rất mạnh mẽ. Và rồi, khi tôi gặp mặt nó…” tôi nhún vai. “Tôi không thể không yêu nó. Đó là một phần của tôi… phần cội rễ nhất trong từng tế bào của tôi yêu nó. Tôi đã không nhận ra một vật chủ tác động tới tôi nhiều đến thế nào. Có lẽ chỉ có vật chủ là con người mới vậy. Có lẽ chỉ Melanie mới vậy.”

“Cô ấy có nói chuyện với cô không?” Anh giữ giọng mình bình thản, nhưng lúc này tôi có thể nghe được sự kiềm chế. “Có.”

“Có thường xuyên không?”

“Khi cô ấy muốn. Khi cô ấy quan tâm.”

“Ngày hôm nay thì sao?”

“Không nhiều. Cô ấy… kiểu như điên tiết với tôi.”

Anh phá ra cười một cách ngạc nhiên. “Cô ấy điên tiết à? Tại sao?”

“Bởi vì…” Có cái gì giống như là một cạm bẫy kép ở đây không nhỉ? “Không có gì.”

Anh lại nghe thấy tôi nói dối và nhận ra mối liên hệ.

“Ồ. Kyle hả. Cô ấy muốn nướng chín cậu ta.” Anh lại cười. “Cô ấy sẽ muốn thế.”

“Cô ấy có thể… rất bạo lực,” tôi đồng ý. Tôi cười, để làm dịu đi lời nói xúc phạm.

Với anh nó chẳng có nghĩa xúc phạm gì cả. “Thật ư? Như thế nào?”

“Cô ấy muốn tôi chống trả. Nhưng tôi… tôi không thể làm thế. Tôi không phải là một chiến binh.”

“Tôi có thể thấy chuyện đó.” Anh chạm vào khuôn mặt bầm dập của tôi bằng một ngón tay. “Xin lỗi.”

“Không. Bất kì ai cũng sẽ làm tương tự. Tôi biết anh chắc phải cảm thấy gì.”

“Cô sẽ không làm thế -“

“Nếu tôi là con người tôi sẽ làm. Hơn nữa, tôi không nghĩ về chuyện đó… Tôi đang nghĩ lại Người truy tìm.”

Anh cứng người.

Tôi lại cười, và anh thư giãn một chút. “Mel đã muốn tôi bóp cổ cô ta. Cô ấy thực sự ghét Người truy tìm đó. Và tôi không thể… không thể tìm được lời để đổ tội cho cô ấy.”

“Cô ta vẫn còn tìm cô. Ít nhất thì có vẻ như cô ta đã phải trả lại cái trực thăng.”

Tôi nhắm mắt, siết nắm tay lại, và tập trung vào hít thở trong vài giây.

“Tôi đã từng không sợ cô ta,” tôi thì thầm. “Tôi không biết tại sao bây giờ tôi lại sợ cô ta đến thế. Cô ta đang ở đâu?”

“Đừng lo. Cô ta chỉ đi đi lại lại trên đường cao tốc ngày hôm qua. Cô ta sẽ không tìm thấy cô.” Tôi gật đầu, ép bản thân mình phải tin.

“Giờ cô có… có thể nghe thấy Melanie không?” anh lầm rầm.

Tôi nhắm mắt lại. “Tôi… cảm nhận được cô ấy. Cô ấy đang chăm chú lắng nghe.”

“Cô ấy đang nghĩ gì?” Giọng anh chỉ như một tiếng thì thầm.

Cơ hội của cô đấy, tôi bảo cô ấy. Cô muốn nói gì với anh ấy?

Lần đầu tiên, cô ấy cảnh giác. Lời mời gọi làm cô ấy không yên. Tại sao? Tại sao giờ anh ấy lại tin cô?

Tôi mở mắt và thấy anh đang nhìn đăm đăm vào mặt tôi, nín thở.

“Cô ấy muốn biết bây giờ chuyện gì đã khiến anh… thay đổi. Tại sao anh lại tin chúng tôi?”

Anh nghĩ một lúc. “Một… số sự việc. Cô đã rất… tử tế với Walter. Tôi chưa từng thấy ai ngoài Doc vị tha đến thế. Và cô đã cứu mạng Kyle, trong khi phần lớn chúng tôi sẽ để mặc anh ta ngã chỉ để bảo vệ bản thân thôi, chứ chưa nói đến việc anh ta âm mưu giết người. Và rồi chuyện cô là một kẻ nói dối tệ hại.” Anh cười lớn. “Tôi đã cố gắng nhìn sự việc như là một bằng chứng của âm mưu to lớn nào đó. Có lẽ ngày mai tôi sẽ thức dậy và lại cảm thấy như thế.”

Mel và tôi co rúm người.

“Nhưng khi họ bắt đầu tấn công cô ngày hôm nay… à, tôi đã bừng tỉnh. Tôi có thể đọc được trong họ tất cả mọi thứ đáng lẽ không nên có trong tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đã tin rồi, và rằng tôi chỉ đang ngoan cố. Độc ác. Tôi nghĩ tôi đã tin kể từ khi… à, một khoảng thời gian ngắn sau cái đêm đầu tiên khi cô đã đặt chính mình lên trước để cứu tôi khỏi Kyle.” Anh cười như thể anh không cho Kyle là một mối nguy. “Nhưng tôi nói dối giỏi hơn cô. Tôi thậm chí có thể lừa dối chính mình.”

“Cô ấy hi vọng anh sẽ không thay đổi ý kiến. Cô ấy sợ anh sẽ thay đổi.”

Anh nhắm mắt lại. “Mel à.”

Trái tim tôi đập nhanh hơn trong lồng ngực. Chính là niềm vui của cô ấy đã làm nó tăng tốc, không phải niềm vui của tôi. Chắc hẳn anh đã đoán được tôi yêu anh thế nào. Sau những câu hỏi của anh về Jamie, chắc hẳn anh đã thấy được điều đó.

“Nói với cô ấy… chuyện đó sẽ không xảy ra.”

“Cô ấy nghe thấy anh.”

“Mối liên kết… có trực tiếp lắm không?”

“Cô ấy nghe được những gì tôi nghe, nhìn thấy những gì tôi nhìn.” “Cảm thấy những gì cô cảm thấy?”

“Phải.”

Mũi anh hỉnh lên. Anh chạm vào mặt tôi lần nữa, rất nhẹ, một cái vuốt ve. “Em không biết anh hối hận đến thế nào đâu.”

Da tôi nóng lên ở những chỗ anh chạm vào; đó là một nhiệt lượng tốt, nhưng những lời lẽ của anh còn nóng bỏng hơn cả sự đụng chạm của anh. Tất nhiên anh hối tiếc vì đã làm đau cô ấy. Tất nhiên. Chuyện đó không làm phiền tôi.

“Nhanh lên, Jared! Đi thôi!”

Chúng tôi nhìn lên. Kyle đang gọi Jared. Dường như anh ta hoàn toàn thoải mái, như thể anh ta đã không có một phiên toà quyết định sự sống chết của mình ngày hôm nay vậy. Có lẽ anh ta đã biết là nó sẽ kết thúc theo cách ấy. Có lẽ anh ta là người nhanh chóng vượt qua mọi chuyện. Dường như anh ta không để ý thấy tôi ở ngay bên cạnh Jared.

Tôi nhận ra, lần đầu tiên, là những người khác có để ý thấy.

Jamie đang nhìn chúng tôi với nụ cười hài lòng. Điều này có vẻ là một điều tốt lành với nó. Phải không?

Ý cô là gì?

Nó thấy gì khi nhìn vào chúng ta? Gia đình của nó, đoàn tụ bên nhau ư?

Chẳng phải sao? Kiểu như vậy?

Với một thành viên trội thêm không được chào đón.

Nhưng thế còn tốt hơn ngày hôm qua mà.

Tôi đoán vậy…

Tôi biết, cô ấy thừa nhận. Tôi mừng là Jared biết tôi ở đây… nhưng tôi vẫn không thích anh ấy chạm vào cô.

Và tôi thì thích quá nhiều. Mặt tôi râm ran ở những chỗ ngón tay Jared đã chạm vào. Xin lỗi về chuyện đó.

Tôi không đổ lỗi cho cô. Hay, ít nhất, tôi biết là tôi không nên.

Cám ơn.

Jamie không phải là người duy nhất đang nhìn.

Jeb cũng tò mò, một nụ cười nhẹ lướt qua một bên bộ ria của ông.

Sharon và Maggie nhìn với đôi mắt toé lửa. Biểu hiện của họ giống nhau đến nỗi làn da trẻ trung và mái tóc sáng màu không làm cho Sharon trông trẻ hơn bà mẹ tóc hoa râm của chị ta.

Ian thì lo lắng. Đôi mắt anh nhíu lại, và dường như anh chỉ chực lao tới bảo vệ tôi lần nữa. Để chắc chắn rằng Jared không làm tôi buồn khổ. Tôi mỉm cười, trấn an anh. Anh không cười lại, nhưng hít một hơi thở sâu.

Tôi không nghĩ đó là lý do tại sao anh ta lo lắng, Melanie nói.

“Giờ cô có đang lắng nghe cô ấy không?” Jared đã đứng lên nhưng vẫn nhìn vào mặt tôi.

Câu hỏi của anh làm tôi phân tâm trước khi có thể hỏi cô ấy muốn nói gì. “Vâng.”

“Cô ấy nói gì?”

“Chúng tôi đang để ý xem những người khác nghĩ gì về sự… thay lòng đổi dạ của anh.” Tôi gật đầu về phía bà bác và chị họ của Melanie. Họ đồng loạt quay lưng lại phía tôi.

“Những cái đầu cứng,” anh nhận xét.

“Tốt thôi,” Kyle bùng nổ, quay cả người về phía quả bóng đặt dưới một ngọn đèn sáng nhất. “Chúng tôi sẽ thắng mà không cần có anh.”

“Tôi tới đây!” Jared ném một cái liếc nhìn tiếc nuối về phía tôi – về phía chúng tôi – rồi chạy tới tham gia vào cuộc chơi.

Tôi không phải là người canh tỷ số giỏi nhất. Hang quá tối tôi không thể nhìn được bóng từ nơi tôi ngồi. Thậm chí không nhìn rõ các cầu thủ khi họ không ở ngay dưới ánh sáng. Tôi bắt đầu đếm bằng phản ứng của Jamie. Tiếng reo vang chiến thắng của nó khi đội nó ghi bàn, tiếng rên khi đội kia ghi bàn. Tiếng rên hơn đứt số tiếng reo vang.

Tất cả mọi người đều chơi. Maggie là người giữ gôn cho đội của Andy, và Jeb là người giữ gôn cho đội Lily. Cả hai người đều giỏi một cách đáng kinh ngạc. Tôi có thể thấy được bóng của họ trong ánh sáng chiếu ra từ đèn để làm cột gôn, di chuyển lanh lẹ như thể họ trẻ hơn hàng chục tuổi. Jeb không hề e ngại lao bổ xuống sàn để chặn một cú sút, nhưng Maggie thì chơi hiệu quả hơn mà không cần phải dụng sức quá mức như thế. Bà giống như một thanh nam châm đối với quả bóng vô hình. Mỗi lần Ian hay Wes tung cú sút thì… bịch! Nó nằm gọn trong bàn tay bà.

Trudy và Paige bỏ cuộc sau khoảng nửa giờ và đi ngang qua chỗ tôi trên đường đi ra, vui vẻ chuyện phiếm với nhau. Cứ như là không có chuyện họ bắt đầu buổi sáng bằng một phiên toà, nhưng tôi thấy mừng vì mọi thứ đã thay đổi nhanh chóng đến thế.

Hai người phụ nữ không đi lâu. Họ trở lại với một ôm đầy những hộp. Những thanh Granola – loại có nhân hoa quả. Cuộc chơi dừng lại. Jeb tuyên bố nghỉ giữa hiệp, và tất cả mọi người vội vã lao tới để ăn sáng.

Thức ăn được phân phát ở hàng trung tâm. Lúc đầu nó gần giống như một đám đông. “Của chị này, Wanda,” Jamie nói, chuồi ra khỏi đám người. Hai tay nó đầy những thanh Granola, và hai chai nước được kẹp dưới nách.

“Cám ơn. Chơi vui không?”

“Có! Ước gì chị cũng chơi.”

“Lần sau,” tôi nói.

“Của em đây…” Ian đã ở đó, hai tay anh đầy nhưng thanh granola.

“Hớt tay trên anh rồi,” Jamie bảo anh.

“Ôi,” Jared nói, xuất hiện ở phía bên kia của Jamie. Anh cũng có quá nhiều granola cho một người.

Ian và Jared trao đổi một cái liếc mắt dài.

“Thức ăn đâu hết rồi?” Kyle hỏi. Anh ta đứng bên cạnh cái hộp trống không, đầu xoay quanh phòng, truy tìm thủ phạm.

“Bắt lấy này,” Jared nói, ném mạnh từng thanh granola một, như phi dao.

Kyle bắt chúng trên không dễ dàng, rồi chạy tới để xem Jared còn giữ lại gì không.

“Đây này,” Ian nói, dúi nửa chỗ thức ăn của anh cho anh trai mình mà không hề nhìn vào anh ta. “Giờ thì đi đi.”

Kyle lờ anh đi. Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, anh ta nhìn vào tôi, chằm chằm vào chỗ tôi đang ngồi. Đồng tử của anh ta chuyển màu đen vì ánh sáng ở phía sau lưng. Tôi không thể đọc được biểu hiện của anh ta.

Tôi thu mình lại, và nín thở khi xương sườn của tôi phản đối.

Jared và Ian khép chặt vòng vây trước mặt tôi như hai tấm rèm sân khấu.

“Cậu nghe Ian rồi đấy,” Jared nói.

“Tôi có thể nói vài điều trước được không?” Kyle hỏi. Anh ta nhìn qua khe hở giữa hai người họ. Họ không phản ứng.

“Tôi không xin lỗi,” Kyle bảo tôi. “Tôi vẫn nghĩ đó là việc cần phải làm.”

Ian đẩy anh trai anh. Kyle lùi lại nhưng lại bước về phía trước. “Chờ đã, chưa xong.”

“Rồi, xong rồi,” Jared nói. Hai bàn tay anh nắm chặt, da trên các khớp ngón tay trắng bệch.

Giờ tất cả mọi người đều nhìn. Căn phòng im tịt, tất cả trò vui của cuộc chơi đã mất.

“Không, tôi chưa xong.” Kyle giơ hai bàn tay anh ta lên, một cử chỉ đầu hàng, để lại được nói với tôi. “Tôi không nghĩ là tôi sai, nhưng cô đã cứu mạng tôi. Tôi không biết tại sao, nhưng cô đã làm. Vì thế tôi cho là, một mạng đổi một mạng. Tôi sẽ không giết cô. Tôi sẽ trả nợ theo cách đó.”

“Anh là đồ khốn ngu ngốc,” Ian nói.

“Ai mới là kẻ phải lòng sâu bọ hả, em trai? Chú mà dám gọi tôi là ngu ngốc hả?”

Ian giơ nắm tay lên, vươn người tới trước.

“Tôi sẽ cho anh biết tại sao,” tôi nói, khiến giọng tôi lớn hơn mức tôi mong muốn. Nhưng nó đã có được hiệu quả mà tôi muốn. Ian và Jared và Kyle quay lại nhìn chằm chằm vào tôi, tạm thời quên mất trận đánh nhau.

Việc đó khiến tôi lo lắng. Tôi hắng giọng. “Tôi đã không để anh ngã là bởi vì… tôi không giống anh. Tôi không nói là tôi không… giống loài người. Bởi vì có nhiều người khác ở đây cũng sẽ làm như thế. Họ là những người tốt bụng và tử tế. Những người như em trai anh, và bác Jeb, và Doc… tôi đang nói là rằng tôi không giống anh về mặt cá nhân mà nói.”

Kyle nhìn đăm đăm vào tôi một phút rồi cười khúc khích. “Ối,” anh ta nói, vẫn còn cười. Anh tay quay đi, sau khi đã gửi đi thông điệp của mình, và trở lại để lấy ít nước. “Một mạng đổi một mạng,” anh ta nói vọng ra sau lưng mình.

Tôi không chắc là tôi tin anh ta. Không chắc chút nào hết. Con người là những kẻ nói dối rất tài.