Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ

Chương 46: Chương 46





Vừa nghe quận chúa hỏi như vậy, Phù Niệm Niệm không khỏi nhớ lại ngày tuyết bảy năm trước kia.
Tô Huyên mặt như Quan Ngọc, khí khái hào hùng tụ ở hai đầu lông mày, nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần thì ánh mắt lại rất ôn nhu, hắn cười một tiếng thì con mắt cong cong, giống như hai vầng trăng lưỡi liềm.

Phù Niệm Niệm còn nhớ rõ hắn cánh mũi tinh xảo, môi mỏng trơn bóng, cho dù lấy một ngũ quan nào trong cả khuôn mặt ra mà xem xét đều không thể bắt bẻ.
Hắn quả thực là khác một trời một vực so với các ca ca của Phù gia, cho nên khi đó trong lòng Phù Niệm Niệm chỉ có một ấn tượng với Tô Huyên..

hắn thật là dễ nhìn, quả thực là người đẹp mắt nhất trên đời.
Đáng tiếc, cái vị Tô Huyên đã đồng ý sẽ lấy Phù Niệm Niệm có lẽ đã chết bởi cực hình, hoặc là chết trên đường sung quân, hoặc còn có thể lọt vào bẫy của người khác mà chết.

Bây giờ Tô Huyên là Nhiễm Mính giả mạo, sớm đã không còn là thiếu niên bảy năm trước kia, nghĩ đến đây trong mắt Phù Niệm Niệm khó tránh khỏi có chút mất mác.
Thấy Phù Niệm Niệm nửa ngày không nói lời nào, Nghị Đức quận chúa vội vàng túm túm lấy nàng: "Niệm Niệm, cô đang suy nghĩ gì vậy? Rốt cuộc là ai đẹp mắt hơn? Sao cô không nói?"
Phù Niệm Niệm vội vàng lắc đầu: "Điện hạ lớn lên tuấn mỹ, tài đức vẹn toàn, đương nhiên là Tô Huyên không so được."
"Hóa ra Niệm Niệm cô nương cũng nghĩ như vậy?" Lúc này Nghị Đức quận chúa mới thỏa mãn cười lên: "Ta cũng cảm thấy ca ca ta đẹp mắt nhất trên đời này."
Phù Niệm Niệm nhếch miệng, cười sâu xa, rồi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
"Ca ca luôn nói phải tìm nhà chồng cho ta, nếu gả cho người, làm sao ta biết người kia có thể quan tâm ta giống như ca ca hay không." Vẻ mặt Nghị Đức quận chúa ngây thơ ngửa đầu: "Niệm Niệm, nghe nói cô đã thành thân, sao không thấy cô với phu quân ở cùng nhau?"
Khóe miệng Phù Niệm Niệm cong lên hiện ra một nụ cười: "Hắn không ở trong kinh, không biết lúc nào sẽ trở về.

Nếu Dụ Vương điện hạ muốn tìm nhà chồng cho quận chúa thì đương nhiên sẽ tuyển chọn cẩn thận, lời nói của tôi trọng lượng nhẹ, nào dám so với quận chúa?"
"Không ở kinh thành? Cứ vứt bỏ cô như vậy?" Nghị Đức quận chúa có vẻ có chút không thể tưởng tượng nổi: "Một nam nhi sao có thể như thế này? Hắn vứt bỏ ngươi, nói không chừng sớm đã sớm ôm ôn hương nhuyễn ngọc khác vào lòng rồi, cô cần gì phải chờ hắn?"
Phù Niệm Niệm nghe Nghị Đức quận chúa nói, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.


Nàng cũng không nhất định phải chờ Nhiễm Chính trở về, Nhiễm Chính có thể tình đầu ý hợp với người khác hay không nàng cũng không quan tâm, chẳng qua trên đời này còn không có lang quân mà nàng thấy như ý, hơn nữa Nhiễm Chính cũng đã đồng ý thả nàng đi, trong nhất thời nàng cũng chưa vội.
"Vì chút chuyện khác, cũng không phải đang chờ hắn." Phù Niệm Niệm đáp lấp lửng.
"Niệm Niệm cô làm đúng lắm, nam tử trên đời này trừ ca ca của cô với ca ca của ta, thì đều là móng heo lớn, không thể tin bọn hắn." Nghị Đức quận chúa chắc chắn gật đầu: "Nếu là ca ca ta, chắc chắn hắn sẽ không đối xử với Vương phi của mình như thế.

Mặc dù người người đều nói ca ca của ta tâm cao khí ngạo không nhìn trúng người, nhưng thật ra ca ca rất tốt, là những cô gái kia không xứng với hắn."
Nghị Đức quận chúa chưa từng trải qua những chuyện gió nổi mây vần trên triều đình nên có chút không dính khói lửa trần gian, làm sao nàng có thể biết được Nhiễm Chính là bị ép về vườn đâu? Chuyện trên đời này sao có thể dễ dàng được như ý muốn, chỉ cầu mọi việc đi không quá xa là được rồi.
Câu nói nào của tiểu quận chúa cũng không rời khỏi Dụ vương, Phù Niệm Niệm chỉ cảm thấy trò chuyện như thế rất mệt mỏi, nàng đành phải thuận theo đề tài này nói: "Quan hệ của quận chúa với điện hạ thực sự thân thiết khiến cho người khác hâm mộ."
"Cô cũng cảm thấy ca ca ta không tệ, đúng không?" Quận chúa liên tục gật đầu, "Đáng tiếc đến bây giờ huynh ấy còn chưa thành thân, thật là làm cho ta phát sầu."
Phù Niệm Niệm nhìn quận chúa ra vẻ già nua, không khỏi cười ra tiếng: "Dụ Vương là thiếu niên anh tài, chỉ là chuyện duyên phận này không vội vàng được."
"Thế nhưng ta gấp nha!" Quận chúa ngồi xích lại gần Phù Niệm Niệm: "Niệm Niệm cô nương, lấy ánh mắt của cô nhìn xem, ca ca nên thích dạng cô nương gì a."
Phù Niệm Niệm nghe vậy nở nụ cười khổ.
Loại chuyện riêng này lại lấy ra hỏi người ngoài như nàng? Hơn nữa đường đường là một thân vương, cũng không tới phiên nàng một thứ nữ của quốc công phủ đến chỉ trỏ.

Cũng không biết là nên nói quận chúa quá ngây thơ hay là quá mức không có phòng bị.
"Nếu nói người xứng đôi với điện hạ, tất nhiên là nữ tử tốt nhất trên đời này." Phù Niệm Niệm nhàn nhạt đáp.
"Làm sao mới được xem là nữ tử tốt nhất?" Nghị Đức quận chúa lại hỏi: "Theo ta thấy, ta với Niệm Niệm cô nương đều là nữ tử tốt nhất trên đời này."
Phù Niệm Niệm còn đang suy nghĩ trả lời Nghị Đức quận chúa như thể nào thì xe ngựa đang chạy bỗng nhiên ngừng lại.
Hôm nay đúng lúc thấy mở chợ trong cửa Đông An, đám người trên đường rộn rộn ràng ràng, vô cùng náo nhiệt.
Nghị Đức quận chúa vừa thấy phố xá phồn hoa, trong nháy mắt lực chú ý đã bị hấp dẫn đi, tiểu tỳ nữ đi theo bên cạnh mình cũng nhảy tung tăng dưới mặt đất, Phù Niệm Niệm đang muốn đi theo xuống dưới thì thấy Tô Huyên đi tới.
Hắn vươn tay, đây là muốn đỡ nàng?

Phù Niệm Niệm cau mày một cái, nhìn thấy trong lòng bàn tay Tô Huyên có một vết sẹo nhỏ thì ngây người, nàng chợt nhớ tới đêm qua Tô Huyên nói rõ lòng mình với nàng, việc này nghĩ như thế nào cũng khiến cho người ta thấy rùng mình.

Nàng không khỏi nhẹ nhàng nâng mắt trách mắng: "Ngươi đi ra."
Mặt nạ của Tô Huyên quá nổi bật ở trên phố nên hắn đã đổi thành đội mũ màn.

Bộ dạng này khiến ngay cả mắt của hắn cũng bị che lấp, Phù Niệm Niệm chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hình dạng của hắn, cũng không nhìn ra được ánh mắt của hắn.
"Sợ ngươi té." Tô Huyên cũng không thu tay lại, vẫn không nhúc nhích đứng ở bên cạnh xe.
Nhìn thế nào Phù Niệm Niệm cũng có cảm giác rất cổ quái, nàng không để ý tới hắn, xách váy quay người xuống xe từ một bên khác.
Đầu mùa xuân tiết trời lạnh xuống, váy khó tránh khỏi nặng nề, Phù Niệm Niệm vội vàng cầm trong tay nhưng không nắm chắc, không để ý liền từ trên xe ngã xuống.
Tô Huyên vẫn không lên tiếng, nhưng hắn nhanh chóng đưa tay bắt được cánh tay Phù Niệm Niệm, ôm lấy nàng vững vàng rơi trên mặt đất.

Bởi vì lần này dùng sức mà chống nên vết thương mới bị cắn giống như rách ra, trong nháy mắt cảm giác đau truyền đến, Tô Huyên đành phải âm thầm hít sâu một hơi.
Đáng tiếc Phù Niệm Niệm cũng không cảm kích vì chuyện này, nàng nhanh chóng lui một bước dài về phía sau: "Ngươi đừng đụng vào ta."
"Còn tiếp tục không đuổi theo thì điện hạ với quận chúa sẽ đi xa đấy." Tô Huyên cũng không tức giận, chỉ chậm rãi nói với Phù Niệm Niệm như vậy.
Nhưng mà giọng nói của Tô Huyên thực sự âm trầm, bỗng nhiên nghe được cũng không phân biệt được là hắn đang vui hay giận, sẽ chỉ làm cho người khác không hiểu sao sinh ra một trận rùng mình.
Phù Niệm Niệm cau mày một cái, nàng luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Giọng điệu này tuyệt đối không giống Nhiễm Mính, hơn nữa giọng nói này cũng không giống là Nhiễm Mính có thể giả bộ ra.

Bảy năm trước, Tô Huyên cũng không nói chuyện như thế này, lúc hắn đồng ý với Phù Niệm Niệm, mặc dù chỉ nói một chữ vô cùng đơn giản, nhưng rơi vào trong tai Phù Niệm Niệm thì trở thành tiếng suối chảy trong khe thánh thót dễ nghe.

Nếu như không phải thật sự bị ép nuốt than nóng như lời đồn thì có tiếng nói ai lại biến thành dạng này?
Phù Niệm Niệm lại nghĩ tới tối hôm qua đối mặt với đôi mắt kia, hôm qua náo loạn thành như thế, hắn chịu thiệt thòi không ít vậy mà cứ buông tha mình như vậy?
Tô Huyên này thật sự là Nhiễm Mính sao?
Phù Niệm Niệm không khỏi quay đầu lại vụиɠ ŧяộʍ dò xét hắn, muốn nhìn ra chút manh mối, thế nhưng liếc nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy Tô Huyên mang theo mũ màn, mơ hồ còn thấy ánh mắt Tô Huyên nhìn mình qua lớp sa mỏng.
Chẳng lẽ hắn vẫn luôn nhìn mình như vậy? Phù Niệm Niệm không khỏi run lên, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng lập tức sinh ra một loại quẫn bách, còn có chút quỷ dị không sao nói rõ.
Phù Niệm Niệm rụt lại giống như bị kim đâm, vội vàng quay đầu lại.
Tô Huyên nhìn hành động của Phù Niệm Niệm, khóe miệng cách lớp vải mỏng nhẹ nhàng kéo lên.
Cho dù Tô Huyên làm thế nào, thì rõ ràng Phù Niệm Niệm vẫn không có chút thay đổi nào với mình.

Khóe mắt hắn giấu trong lớp vải mỏng cụp xuống, chỉ có thể nhanh chóng đuổi kịp bước chân Phù Niệm Niệm đi ở sau lưng nàng.
Tuy nói trên danh nghĩa Tô Huyên hắn đến để bồi Dụ Vương với quận chúa, nhưng hắn lười làm bộ, cũng chỉ một tấc không rời canh giữ bên người Phù Niệm Niệm.

Cũng may Nghị Đức quận chúa hào hứng dạt dào, bám lấy Dụ vương nhìn quanh trái phải không để ý tới hắn, đối với loại tình huống này, ai cũng không nói gì thêm.
Quận chúa bên trái ngó ngó bên phải nhìn nhìn, vô cùng hưng phấn.

Phù Niệm Niệm cũng tiện thể quan sát ở phía sau, chợt nhìn thấy quầy bán đồ trang sức bày một cái trâm hoa có khắc hình chim sẻ nhỏ, tinh xảo lại độc đáo.
Trâm hoa không phải là đồ chơi quý giá gì, chủ yếu là nhìn tay nghề, cho dù là phu nhân bình dân hay phú quý trong kinh đều có mang trâm.

Phù Niệm Niệm có mấy cái trâm hoa, đều được chế tác tỉ mỉ mua trong tiệm có danh tiếng lâu năm.
Thế nhưng những cái trâm hoa kia đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng kiểu dáng vẫn luôn ở trong khuôn khổ gần với những loại phổ thông, nói cho cùng vẫn là có chút qua quýt bình thường.
Bất quá cái trước mắt này có điêu khắc một con chim sẻ nhỏ sinh động như thật, Phù Niệm Niệm chỉ liếc một cái liền không dời mắt nổi.

Nàng đang muốn lấy túi tiền ra rồi hỏi chủ quán xem bán thế nào thì Tô Huyên ở sau lưng liền bước lên trước nàng cầm cây trâm này lên, trở tay ném một thỏi bạc vào tay người bán.
"Cho ngươi." Tô Huyên đưa hoa trâm tới trước mặt Phù Niệm Niệm, tựa như tình lang tặng đồ cho nữ tử mình thích.

Nhưng mà hình ảnh tình chàng ý thiếp cũng không hề xuất hiện, Phù Niệm Niệm nhanh chóng cúi đầu buộc túi tiền lại, trừng Tô Huyên một cái, rồi cũng không quay đầu lại đi ra.

Chủ quán nhìn một mạch động tác trôi chảy kia, không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh vì người mua bị ăn quả đắng.
- - người này mang mũ màn, không phải vì thân phận quý giá mà không lộ ra, càng giống người hay làm việc xấu hơn, thấy thế nào cũng không phải người hiền lành.
Nghĩ đến cái này, chủ quán vội vàng tươi cười tiếp đón nói: "Lão gia, tiền này của ngài quá nhiều, chỗ này của ta thực sự không có tiền lẻ, nếu không.."
Ánh mắt Tô Huyên rời khỏi bóng lưng Phù Niệm Niệm nhìn lại: "Không cần tìm." Dứt lời hắn liền cất hoa trâm, quay người rời đi.
Hơn nửa ngày sau, cuối cùng quận chúa cũng bắt đầu mệt mỏi, cầm củ khoai đậu mà Phù Niệm Niệm mua ở bên đường trong tay, cũng chẳng quan tâm gì nhiều mà ăn luôn, vừa ăn vừa kêu than, nói mình không đi nổi nữa.
"Nơi này cách Hộ Quốc tự không xa, không bằng cùng đi ăn mật ba đao với đậu hũ hạnh nhân?" Phù Niệm Niệm hơi suy tư, đề nghị một chỗ: "Nếu không quận chúa nếm thử đường hỏa thiêu ngải ổ ổ? Đều là đặc sắc trong kinh thành."
*Mật ba đao
* Đậu hũ hạnh nhân
Nghị Đức quận chúa liên tục gật đầu, giống được cứu giống như thật dài thán ngoạm ăn cả giận: "Mau mau đi, ta đã sớm đi không được rồi."
Quận chúa vẫn là có tính tình trẻ con, có vẻ thật sự sống rất đơn giản vô cùng vui vẻ.
Phù Niệm Niệm cúi đầu xuống cười lên, lúc nàng vụиɠ ŧяộʍ cười rất ngại ngùng, còn mang theo chút dáng vẻ đáng yêu của những tiểu cô nương.
Trong mắt Tô Huyên chỉ có Phù Niệm Niệm, coi như cách tầng sa mỏng, hắn vẫn có thể thấy rõ Phù Niệm Niệm hơi nhếch miệng.

Hắn cảm thấy thời khắc này Phù Niệm Niệm tựa như bách hợp nở rộ trong sơn cốc, mềm mại đẹp đẽ, duyên dáng yêu kiều, có thể khiến cho tất cả xung quanh đều trở nên ảm đạm phai mờ.
Mà Dụ vương cũng nhìn thấy Phù Niệm Niệm cười yếu ớt, lập tức cũng liếc nhìn nàng với đôi mắt sáng, hắn chậm rãi đến bên người Phù Niệm Niệm, ôn nhu nói: "Hôm nay thật sự là làm phiền Phù cô nương rồi, không bằng cứ để ta làm chủ nhà, cũng mời ngươi ăn vài thứ được không?"
Ánh mắt Tô Huyên chuyển lên người Dụ vương, lông mày cũng nhẹ nhàng nhíu lại, hôm qua Dụ Vương vô duyên vô cớ giúp Phù Niệm Niệm, hôm nay Dụ vương lại muốn mời khách lấy lòng trước mặt Phù Niệm Niệm, thật đúng là một khắc cũng không chịu yên tĩnh.
Làm sao Tô Huyên có thể cho phép Dụ Vương Đại triển khai quyền cước? Lúc đầu hắn vẫn ở sau lưng Phù Niệm Niệm buồn bực không lên tiếng, lần này chợt ho khan một tiếng khiến mấy người chú ý.
Phù Niệm Niệm còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Tô Huyên nói ra trước: "Việc nhỏ như trả tiền, há có thể làm phiền điện hạ? Điện hạ với quận chúa đường xa mà đến, thật sự không có đạo lý để cho hai người tiếp đãi."
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay đã là một viên Mai Mai xào dấm thành thục _ (: з"∠) _.