Hai ngày không phải là nhiều. Nhưng nó đủ để mọi người chuẩn bị kịp mọi thứ. Dịch Long Huấn và đồng bọn quan sát tình hình, sắc mở trở nên trầm trọng hơn.
Còn ở bệnh viện, có một nhóc con khi đêm về chìm vào giấc ngủ. Đều phải khóc thút thít liên tục gọi " Mì Trứng".
Một họ Trương muốn gia nhập vào đoàn cảnh sát để bảo vệ Viễn Minh.
Và một Tiêu Anh không ngủ vì lo cho Tần Liêm.
Người trong cuộc khổ cực vất vả làm theo đúng kế hoạch, người ngoài cuộc chỉ đành ôm nổi nhớ nhung và chờ đợi.
Chỉ là chẳng ai biết được rằng, có kẻ rất nhanh đã gặp lại người mình yêu. Có kẻ, phải chờ đợi đến nửa năm vẫn chưa thấy bóng dáng ai đâu.
-----*****------
Cuối cùng, ngày Dịch Tan công bố toàn quyền sỡ hữu các gia sản " kinh tế" của gia tộc hiện tại do hắn nắm giữ cũng đến. Từ sáng sớm, khách sạn lớn nhà họ Dịch đã có đông đúc đám phóng viên đứng trực chờ sự kiện Dịch gia thay đổi người kế nhiệm, lúc đó... Các trang báo này tha hồ mà viết báo.
Đoàn xe lần lượt kéo nhau đến, các quan khách được mời đến đều nằm trong giới quý tộc có quen biết với Dịch gia, còn có... Những kẻ đã cấu kết với Dịch Tan cũng xuất hiện.
Đoàn xe lớn gồm năm chiếc chậm rãi tiến vào. Đám người mặc vest đen dần dần đi xuống, không cần nói cũng biết đây chính là vệ sĩ của Dịch Tan. Hoặc nếu nói đúng hơn, thì chính là đám thuộc hạ đắc lực của y.
Tần Liêm nhìn qua khung cửa kính của tòa khách sạn đối diện với khách sạn của Dịch gia. Vẻ mặt nghiêm nghị nói với Cố Phi.
"Viễn Minh đã nghiên cứu kĩ các đường đi mà Dịch Tan để lộ sơ hở rồi. Cậu và Trắc Ảnh thông qua cầu thang thoát hiểm tầng hai, dãy hành lang phía bên tay phải không có ai canh gác. Các cậu cứ theo đó mà đi đến phòng trình chiều, đánh ngất mấy tên canh gác hoặc giết luôn cũng được."
Cố Phi gật đầu, cùng Trắc Ảnh bỏ dao găm vào trong người. Sau đó Cố Phi không yên tâm, đành vỗ vai Tần Liên mấy cái.
Tần Liêm xua tay, vẻ mặt bình tĩnh đáp.
" Yên tâm, thiếu gia nhất định không sao! Đã có tôi và mấy người khác bảo vệ cậu ấy"
Cố Phi với Trắc Ảnh nghe được vậy thì an tâm gật đầu. Sau đó mặc áo khoác vào, bắt đầu chạy đi.
Dịch Long Huấn khoác bộ vest trắng lên người, cả khuôn mặt hắn lạnh lùng không biểu cảm. Lúc hắn vừa cài một nút áo cuối cùng ở cổ tay thì Tần Liêm mở cửa.
" Thiếu gia, mọi người đã chuẩn bị xong cả rồi. Những người hợp tác với chúng ta đã đến, hiện tại đang cải trang và ở khách sạn. Phía bên cảnh sát cũng đã điều động thêm vài người. Dịch Tan đã bắt đầu vào cuộc họp."
Dịch Long Huấn nhìn đến Tần Liêm, Phi Quân, và cả Hưu Hy đang đứng ở đây. Hắn gật đầu, vẫn là giọng nói đều đều kia phát ra.
" Tôi đã biết rồi! Mau đi thôi"
Dịch Long Huấn thẳng lưng, bước từ trong phòng ra, Tần Liêm cùng hai mấy người ngoài cửa bỗng nhiên cúi đầu. Kính cẩn hô tô.
" Đại thiếu gia Dịch Long Huấn, hoang nghênh ngài trở lại"
Cạch!
Tiếng đóng cửa phòng vang lên, những ngày bình yên chính thức khép lại. Dịch Long Huấn từ một bệnh nhân tâm thần trở thành đại thiếu gia, hiên ngang quay trở về đoạt lại những gì đã mất. Báo thù cho cha mẹ!
Xoảng!
" Tiểu Mao Mao, em làm sao vậy ? Có chảy máu ở chỗ nào không ?"
Tiêu Anh lo lắng quan sát Mao Mao xem cậu có vết thương hay không? Cũng may, Mao Mao mới không bị gì. Nếu không, Long Huấn sẽ tránh Tiêu Anh mất.
Bỗng nhiên, Mao Mao nói.
" Em không có làm vỡ ly... Là do cửa sổ bật mở, cái ly để ở gần đó nên bị đẩy vỡ ạ."
" Được rồi, ngoan nào! Không sao cả"
------***------
Dịch Tan hôm nay mặc vest đen, tóc vuốt ngược trong rất lịch lãm. Từ lúc bước vào cửa cho đến bây giờ, không ít người tung hô chúc mừng y.
Dịch Tan vui đến cười thành tiếng, bước chân lên khán đài nhanh hơn một chút.
Cuối cùng, buổi lễ cũng bắt đầu.
Ánh đèn mở nhạc bao quanh hội trường, Dịch Tan bắt đầu nói.
" Chào các vị quan khách, cảm ơn mọi người đã đến dự buổi lễ kế nhiệm này của tôi"
Tiếng vỗ tay lại vang lên. Dịch Tan tiếp tục cười nói.
" Như các vị đã biết, sản nghiệp nhà tôi là do anh trai và chị dâu dốc lòng dốc sức xây nên. Vị trí Dịch gia được cũng cố, việc làm ăn nhờ có anh chị mà phát đạt. Rất nhiều đối tác tin tưởng Dịch gia. Nhưng thật đáng tiếc, ngay khi lúc công việc hưng thịnh. Anh chị lại phải rời xa nhân thế, điều này khiến đứa em trai như tôi thật sự không thể tin được "
Y vừa nói đến đây, cả phòng bỗng nhiên im lặng. Vẻ mặt của Dịch Tan chín mười phần đau xót, không hề có chút gì gọi là hả hê.
Những kẻ bị hắn che mắt bỗng nhiên đồng cảm cho con người này.
Dịch Tan phục hồi tinh thần, tiếp tục nói.
" Cháu trai tôi, tức là Dịch Long Huấn sau khi hay tin đã về nước. Nhưng thật không ngờ lại phải gặp tai nạn, mạng được giữ nhưng hóa ngốc hóa dại. Hiện đang được các bác sĩ ở trại tâm thần chăm sóc. Áp lực trên vai rất nhiều, Dịch Tan tôi lại không phải người được chọn. Nhưng bản thân tôi đã cố gắng gồng gánh chèo kéo cả một con thuyền này trong suốt một năm qua. Để nó luôn được an toàn. Nay được sự tín nhiệm của nhiều người, tôi cuối cùng cũng được vinh dự ngồi lên chức vị cao nhất. Để có thể củng cố địa vị hơn, đưa Dịch gia ngày càng lớn mạnh hơn nữa"
Y nhìn tất cả mọi người, sau đó hỏi.
" Xin hỏi, ở đây có ai phản đối việc tôi trở thành người nắm quyền Dịch gia không ạ ?"
Tất cả mọi quan khách ở đây đều đã được Dịch Tan mua chuộc, đám phóng viên liên tục chụp ảnh. Vậy mà, chẳng có ai phản đối. Không những thế còn ủng hộ y rất nhiều.
Dịch Tan thỏa mãn, cười cười nói.
" Vậy được rồi ! Tôi xin tuyên bố-"
" Khoan đã! Tôi phản đối"
Bỗng nhiên, một âm thanh quen thuộc vang lên. Tất cả mọi sự tập trung đều đổ dồn vào cửa, Dịch Tan nhíu mày, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.