Tần Liêm vừa nhìn Phi Quân đã mừng như điên. Hai người này dường như rất thân thiết nhau. Phi Quân lên tiếng nói trước.
" May quá, tôi tìm thấy mọi người rồi. Tần Liêm, cậu chủ đâu ?"
Phi Quân là người làm ở nhà Dịch Long Huấn, người này rất được mẹ của họ Dịch kính trọng. Bởi lẽ dù cho chỉ là người làm nhưng Phi Quân lại một mực trung thành với nhà họ Dịch.
Không những thế, họ Phi này lại còn rất thân thiết với đám người Dịch Long Huấn, mặc dù chỉ là người làm. Nhưng mỗi khi Long Huấn về nước đều xem Phi Quân như anh em mà cho anh ngồi chung.
Tần Liêm thấy Phi Quân khóe miệng cười tươi rạng rỡ nói.
" Thế mà em cứ tưởng anh chết rồi"
Phi Quân xua tay, có vẻ gấp gáp đáp lời .
" Không, ông bà chủ đều có sắp xếp của mình rồi. Tôi trốn thoát ngay trong đêm, cậu chủ đâu? Tôi có việc quan trọng cần gặp cậu chủ"
" Được! Cậu chủ đang ở bên trong, mau vào thôi "
Tiêu Anh mở cánh cổng phụ nhỏ của bệnh viện, dẫn lối cho cả hai người kia. Trên đường đi vào trong, Phi Quân ngại ngùng nhìn Tần Liêm hỏi.
" Này Tần Liêm, anh hỏi chú một câu có được không ?"
Tần Liêm thu lại dáng vẻ thô lỗ cọc cằn của mình, đối với anh em tốt thì miền nở đáp.
" Có chuyện gì sao ? Anh cứ hỏi đi"
Phi Quân gãi đầu, ngập ngừng một chút rồi hỏi.
" Cậu...cậu chủ liệu còn nhớ tôi hay không ?"
" Có, chắc chắn nhớ mà. Anh với cậu ấy quen biết gần mười năm nay, chẳng lẽ cậu ấy không nhớ ra anh sao?"
Phi Quân thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ được suy nghĩ của mình.
" Tôi cứ tưởng cậu ấy bị ngốc nên quên tôi luôn rồi. Hai hôm trước xen tivi, thấy có bài đăng tin Long Huấn đang ở trại tâm thần. Tôi cứ lo lắng suốt dọc đường đi"
Tần Liêm như hiểu rõ mọi chuyện, chỉ đành phì cười lắc đầu rồi giải thích.
" Không có đâu, chẳng qua chúng em ở đây chỉ để qua mắt Dịch Tan thôi. Hiện tại thì thời cơ cũng đã đến. Hai ngày nữa bọn em sẽ rời khỏi nơi đây"
" Anh hiểu rồi"
Nghe Dịch Long Huấn không sao, Phi Quân liền thở phào nhẹ nhõm. Thật ra lúc đi trên đường, anh đã suy nghĩ và lo lắng rất nhiều. Bản thân cứ ngỡ Dịch Long Huấn bị điên thật, như thế thì lấy ai đòi lại công bằng cho ông bà chủ đây?
Vậy mà giờ nghe tin hắn vẫn ổn, Phi Quân nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm cả người.
Tần Liêm nắm tay Tiêu Anh, dắt Phi Quân đến phòng Dịch Long Huấn.
Lúc Tần Liêm mở cửa, Phi Quân lập tức thấy Dịch Long Huấn đang ngồi trên bàn xem gì đó. Cảm xúc bỗng dâng trào, Phi Quân không kìm được gọi to.
" Long...Long Huấn. Cậu chủ!"
Dịch Long Huấn vừa nghe tiếng gọi thì nhanh chóng ngẩng đầu lên. Vừa thấy Phi Quân, Long Huấn cùng mừng rỡ không kém gọi.
" Anh Quân!!"
Gặp được cậu chủ, Phi Quân cảm thấy cuộc đời mình không còn gì luyến tiếc. Anh chạy đến gần chỗ của hắn, anh em lâu ngày gặp. Lại thêm phần xúc động, Phi Quân ôm chặt Dịch Long Huấn. Nước mắt nước mũi rơi đầy trên mặt, nam nhân hơn ba mươi tuổi cảm động đến khóc to.
" Long Huấn, anh cứ tưởng chú mày điên thật rồi. Còn tưởng sẽ chẳng ai báo thù cho ông bà chủ nữa. Nếu vậy thì anh sẽ sống trong ân hận cả đời mất. Vậy mà giờ đây gặp lại chú, anh cảm thấy mình đã có mặt mũi gặp hai người kia dưới suối vàng. Thật may là mọi người vẫn ổn"
Hôm nay Phi Quân cảm thấy rất vui, gánh nặng trong lòng dường như đã được trút bỏ. Anh ôm Long Huấn một hồi lâu để cảm nhận được người thân cuối cùng của ông bà chủ vẫn còn đây. Cảm nhận được cái gọi là gặp lại người cũ, bao kỉ niệm ùa về.
Dịch Long Huấn cũng cảm thấy xúc động, hắn trấn an Phi Quân.
" Anh Quân, thời gian qua vất vả rồi. Vài ngày nữa thôi, em nhất định sẽ đòi nợ món thù này"
" Được...được"
Tiểu Mao Mao vừa nãy được Trương Tuấn Kiện dắt ra ngoài mua kẹo cuối cùng cũng đã về. Trên đầu cậu vẫn còn đội cái mũ tai bèo hình con thỏ màu vàng. Miệng ngậm cây kẹo mút dâu tây, vẻ mặt vui sướng đi vào.
Chỉ là vừa bước vào trong liền thấy cảnh tưởng trước mắt. Nhóc con như chết sững ngẩn ngơ.
" Anh...anh ấy đang ôm ai vậy?"
Trong mắt Tiểu Mao Mao, người mà anh Mì Trứng ôm còn khóc lóc hu hu. Hai người ôm nhau thắm thiết.
Trong lòng bỗng nhiên khó chịu, Tiểu Mao Mao cảm thấy tức giận đến khó thở. Khóc con bỗng nhiên mếu máo ngồi bệch xuống sàn rồi gào khóc to. Tay chân vung vẫy.
" Oaaaa... Anh Mì Trứng đánh ghét, anh hết thương em rồi sao?"
Tiếng gào khóc vang trời nhanh chóng thu hút được Dịch Long Huấn. Hắn vội buông Phi Quân ra, lòng thầm nghĩ.
" Thôi xong, lần này chắc dỗ nhóc con này dỗi khá lâu rồi đây...."
Tiếng gào khóc của cậu chạm vào lỗ tai từng người, mấy thuộc hạ khác cũng nhanh chóng chạy qua. Trương Tuấn Kiện đến sớm hơn liền thấy cảnh tưởng như Mao Mao, Dịch Long Huấn vẫn đang ôm người kia không buông.
Nhưng chẳng ai hiểu được rằng, do Mao Mao gào khóc to quá... Nên hai người này vẫn còn chết sững mà thôi.
Trương Tuấn Kiện sắn tay áo, nhảy bổ nhào đến trước mặt Dịch Long Huấn rồi nói.
" Á à, Dịch đầu heo. Cậu dám dang díu với người khác à? Hay lắm, tôi cho cậu biết tay!"