Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc

Chương 14: Vì sao Mao Mao ngốc ?




Tiểu Mao Mao nằm trên giường Dịch Long Huấn ngủ say sưa, cậu cuộn tròn mình trong chiếc chăn ấm áp kia, hưởng thụ một giấc ngủ trưa yên bình đến một cách lạ thường.


Nhóc con ngủ trong khi miệng vẫn còn mở, một chút nước dãi từ khoan miệng cậu thấm ướt hết gối. Dịch Long Huấn ngồi trên ghế sofa nhìn ngắm cảnh tượng kia đến nhàm chán.


Cố Phi đang dùng máy tính kiểm tra chút thông tin bên ngoài, nhìn thấy cảnh tượng đại thiếu gia nhà mình nhường giường cho nhóc con mới quen, đã vậy còn dùng vẻ mặt nhàn hạ nhìn ngắm Tiểu Mao Mao. Cố Phi không sợ chết trêu chọc hắn.


" Làm gì mà nhìn con trai tôi ghê thế ? Động lòng cậu bé rồi hả ?"


Dịch Long Huấn cười nhếch mép, không lạnh không nóng trả lời.


" Tôi chỉ cảm thấy thằng nhỏ này đúng là không sợ chết. Mắng chửi nó đến thế mà nó vẫn bu bám tôi, đã vậy còn là bám lấy một kẻ không quen biết. Nó giống hệt mẹ tôi vậy, lúc bản thân nóng giận nhất thì luôn có một viên kẹo ngọt ngào cho vào miệng."


" Vậy cậu cứ gọi nó là Mao ma ma cũng được"


Cố Phi bản tính cà lơ phất phơ trổi dậy, Dịch Long Huấn ném cho y một cái nhìn ghét bỏ khiến y biết điều tự ngậm mồm. Mãi một lúc sau hắn mới nói tiếp.


" Thằng nhỏ này có chút thú vị, rất hợp cho việc nghe tôi mắng chửi"


Cố Phi cảm thấy mình mới là kẻ làm việc cho một người có đầu óc không bình thường ....


Cửa phòng hắn vẫn mở để có thể hưởng thụ chút khí thoáng, phòng bên cạnh bỗng vang lên tiếng của bác sĩ Tiêu Anh.


" Tiểu Mao Mao đến giờ tiêm thuốc rồi... Mao Mao, em đâu rồi!?"


Nghe giọng điệu giống hệt gà mẹ đang đi tìm gà con, Cố Phi tốt bụng bước ra ngoài đánh tiếng gọi.


" Này, thằng bé đang ngủ tại phòng chúng tôi. Anh mau qua gọi nó dậy đi"


Tiêu Anh vừa nhìn thấy Cố Phi lập tức nhíu mày, mang theo sự nghi hoặc anh tiến vào phòng họ.


Quả thật là Tiểu Mao Mao đang ngủ rất ngon, đã vậy còn nằm trên giường kẻ đã mắng mình ngủ say như chết. Mất hết cả liêm sĩ.


Nhưng dáng ngủ của thằng bé rất ngoan, khuôn mặt từ trước đến nay không hề mang theo chút bụi trần hay gì cả, ngây thơ tựa như một bông hoa mới hé nở giữa ánh nắng mặt trời vậy.


Tiêu Anh khẽ mỉm cười vuốt tóc nhóc con rồi nói.


" Long Huấn, hai ngày qua anh mới đến... Nhưng Tiểu Mao Mao quả thật đã thay đổi rất nhiều"


Dịch Long Huấn cười khẩy, hai tay vòng trước ngực hỏi.


" Thay đổi ? Nó thay đổi cái gì? Tôi thấy nó chẳng thay đổi gì cả"


" Đó là do anh mới đến nên vậy, khi trước Tiểu Mao Mao lúc nào cũng lầm lầm lì lì, Trương Tuấn Kiện là người thân cận nhất với thằng bé mà nó cũng không hề cười với Tuấn Kiện... Nó chẳng khác gì con búp bê gỗ cả... Hôm qua anh đến, Tiểu Mao Mao làm loạn... Lại còn muốn được anh hôn, cười với anh. Bản thân tôi cũng thật sự rất bất ngờ"


" Ý anh là thằng nhãi này thay đổi cảm xúc từ khi có tôi đúng không?"


Tiêu Anh khẽ gật đầu, ánh mắt anh vẫn không hề nhìn đến Dịch Long Huấn, cũng tự nguyện nói ra những chuyện từ trước đến nay không ai hay.


" Cha mẹ của Tiểu Mao Mao bị một kẻ lên cơn nghiện giết chết, thằng bé năm mười hai tuổi đã đi làm giúp việc cho nhà Trương Tuấn Kiện... Nào ngờ anh họ tôi lại đem lòng yêu thằng bé, tìm mọi cách để Mao Mao yêu anh ấy. Bốn năm ở nhà Tuấn Kiện, Tiểu Mao Mao lúc nào cũng bị cách theo đuổi ấu trĩ của anh tôi làm cho sợ hãi. Sau này... Trương Tuấn Kiện không biết làm ra tội lỗi gì mà Tiểu Mao Mao hóa ngốc... Y cảm thấy mình có lỗi nên đã vào trại tâm thần này lo cho cậu ấy suốt hai năm qua. Nhưng Tiểu Mao Mao dù có mất đi ý thức... Nó vẫn không hề thích anh trai tôi, còn Dịch Long Huấn anh... Mao Mao vừa gặp đã thích. Đúng là duyên trời"


Đối với Trương Tuấn Kiện, Dịch Long Huấn ngay từ đầu đã không ưa gì. Bây giờ nghe đến sự thật đằng sau của người kia, hắn cảm thấy càng lúc càng khinh miệt cái sự thanh cao chó chết của Tuấn Kiện.


Nhưng Long Huấn cũng đồng cảm cho Mao Mao, một sự đồng cảm vô hình được tạo nên.


Cha mẹ Mao Mao cũng bị giết chết, nhưng thằng bé còn khổ hơn hắn nhiều. Hắn còn thuộc hạ, còn được chỗ ở sạch sẽ khi về nước, chân tay cũng chưa chạm vào việc nặng.


Nhưng thằng nhóc ngốc này thì lại khác, nó phải đi làm, nó phải bươn chải để có thể ăn cơm. Nó còn quá nhỏ để chống trả lại mọi thứ, nó bị Tuấn Kiện chèn ép cũng không dám lên tiếng.... Bởi vì lúc đấy nó không còn chỗ nào nương tựa cả.


Tiểu Mao Mao bị bắt ép, bị thứ tình cảm ấu trĩ tước đi nhận thức của người bình thường. Nó bị ăn hiếp đến ngu ngốc, thanh xuân của Mao Mao bị trói buộc trong tâm trí không bình thường.


Buồn cười thật ! Mạng người đúng là cỏ rác, có kẻ chết không nhắm mắt, có người bị chèn ép đến ngu dại. Quy luật của cuộc đời, đúng là khó định đoạt.


Dịch Long Huấn bỗng nhiên chẳng còn ác cảm với Tiểu Mao Mao. Thay vào đó là một sự đồng cảm giữa người với người. Sự đồng cảm giữa những con người chịu sự mất mát về gia đình.