Hồ bơi ngoài trời được bao quanh bởi những bàn tiệc, món ngon, rượu đỏ trong ánh đèn mờ ảo hòa cùng sao trời càng khiến những món ăn trở nên đặc biệt. Thỉnh thoảng vài cơn gió nhẹ nhàng lướt qua làm ánh đèn phản chiếu trên mặt hồ nhấp nhô chuyển động. Bản blues jazz nhè nhẹ, giai diệu trang nhã mang theo chút biếng, một khung cảnh đầy phong tình.
"Đát" một tiếng, chiếc xe dừng trước hoa viên tư gia cao cấp ở trung tâm thành phố của Lăng Thiệu Thành. Một thân chế phục cung kính mở cửa xe, trên xe bước xuống, trên đôi chân thon dài là chiếc giày cao gót 7 phân, Lăng Khiêm Hi một thân váy tím ưu nhã, chiếc váy cắt xẻ độc đáo ôm lấy đường cong hoàn mỹ đầy gợi cảm trên người cô.
Mà trong căn phòng ở lầu hai lại là một cảnh tượng bối rối khác. Vòng cổ, hoa tai trâm xích cài ngực, một loạt phụ kiện đang chờ đeo lên người Hạ Quân Thần. Người hầu xếp một hàng dài, chờ đợi thợ trang điểm sai phái.
Hạ Quân Thần đứng trước gương lớn được chạm khắc hoa văn, mai tóc đen dài bồng bềnh tự nhiên xõa trên vai, lễ phục lệch vai, vừa gọn gàng lại hào phóng được chuyên gia thiết kế riêng cho nàng. Kết hợp với vóc người mềm mại của nàng phù hợp đến hoàn mỹ, tựa như thiên thần giáng thế. Khẽ vuốt lên làn váy, đầu ngón tay trượt trên lớp nhung mỏng tinh tế, lớp lụa mềm mại và mượt mà như vân đóa.
Gương mặt thanh tú được phủ thêm lớp trang điểm, đôi mày thanh mãnh chán chường rủ xuống, đôi mắt to trong suốt nhìn xung quanh. Vừa nhìn thấy cửa phòng mở ra, đột nhiên trong mắt lóe sáng, tinh thần liền tỉnh táo.
"Khiêm Khiêm, chị đến rồi!" Hạ Quân Thần kéo kéo cánh tay Lăng Khiêm Hi lãm nũng. Tuy nói quá trình trang điểm lâu tắc này nàng đã quen nhưng đê nàng một mình ở đây mặc cho người ta bài bố, thật sự là không hứng thú chút nào. Nàng đối với căn nhà này, vẫn còn rất xa lạ!
"Đồ ngốc, đêm nay là sinh nhật của em, không phải nên hảo hảo chuẩn bị cho mình sao?" Lăng Khiêm Hi nhéo nhéo mũi Hạ Quân Thần, mắt mang ý cười "Lần đầu tiên Tiểu Quân nhà chúng ta chính thức mừng sinh nhật, có cả ba và vợ bồi cạnh mình, có phải đang rất hạnh phúc hay không?"
"Đúng vậy a, đều bị chị nhìn ra." Hạ Quân Thần chớp chớp mắt "Quả Quả ở nhà một mình sao?"
"Ừm, tiểu quả quả đó đang xem Người đạo tạo sát thủ, nhìn dáng vẻ như muốn gia nhập Mafia." Cô bé hoàn toàn không thèm để ý xem trong nhà có còn ai hay không?
"Em đúng là quá bất công nha, quan tâm Quả Quả còn hơn cả chị." Lăng Khiêm Hi bĩu môi nói.
"Quan tâm chị, thân ái, đến đây, hôn một cái?" Hạ Quân Thần chu chu môi đỏ mọng của mình lên.
"Tiểu háo sắc, mọi người xung quanh, chú ý hình tượng." Lăng Khiêm Hi ho nhẹ một tiếng, nắm tay Hạ Quân Thần.
"Tiểu thư, giày của cô." người hầu đặt bên chân Hạ Quân Thần đôi giày cao gót hồng nhạt.
Hạ Quân Thần giơ lên chiếc giày, dùng ngón cái và ngón trỏ đo chiều cao gót giày, cắn cắn môi, gương mặt khổ sở nói "Có thể cao như thế! Giày cao gót thật không tốt chút nào, vừa đau chân lại còn khó đi, không biết phụ nữ mấy người tại sao lại thích mang nó như thế?"
"Phụ nữ mấy người?" Lăng Khiêm Hi quay qua kinh bỉ nhìn, em ấy không phải phụ nữ?
"Lần đó ở Paris, không phải em thường xuyên mang nó sao?" Lễ trao giải, hoạt động thương nghiệp, lúc đi làm, có lần nào thiếu nó?
"Là do người ta làm ra vẻ lâu rồi cho nên muốn trở về làm chính mình chứ bộ?" Hạ Quân Thần lầm bầm trong miệng. Có thể bớt đi một lần hành hạ chân mình thì cứ cố gắng hạn chế. Sau khi quay về bên cạnh Lăng Khiêm Hi, có một số việc nàng không thiết phải gượng ép bản thân như trước, cũng không cần phải tiếp tục tô son trét phấn lên mặt mình.
"Tiểu thư, tiệc đã bắt đầu rồi đấy, tiết mục liếc mắt đưa tình gì trước tiên tạm thời gác sang một bên, lão gia kêu cô xuống lầu." Cửa bị mở toang, Lăng Thánh Tuấn đứng ngoài cửa la ó. Đèn pha lê trong phòng khách đột nhiên tối sầm, khối đèn neon xoay tròn trên tay hai vịn cầu thang rực rỡ sáng lên, ánh sáng bắt mắt đập vào người, Hạ Quân Thần cẩn cẩn dực dực mang theo làn váy, chậm rãi bước xuống cầu thang.
Làm da sáng mịn trong bầu không khí mờ ảo càng trở nên duy mĩ, đôi môi đỏ mọng kia nở nụ cười nhàn nhạt làm rung động lòng người. Một nàng quyến rũ mê người như thế, chắc chắn là tâm diểm của mọi ánh nhìn.
Vầng sáng kia xoay đi, di chuyển đến nơi thấp nhất của bậc thang, đèn chùm trong phòng khách thắp lên một chút ánh sáng. Lăng Thiệu Thành tươi cười mang theo sự cỗ vũ và trấn an, ôn hòa đưa bàn tay ấm áp làm điểm tựa để Hạ Quân Thần bước xuống "Cảm ơn các vị đã dành thời gian đến đây tham dự bữa tiệc sinh nhật của con gái tôi, Lăng Thiệu Thành tôi vô cùng cảm kích. Và cũng nhân cơ hội lần này để làm sáng tỏ một việc, mong rằng phía truyền thông sẽ không vô cớ làm to mọi việc lên." Một tay khác của Lăng Thiệu Thành dẫn dắt Lăng Khiêm Hi đến, tiếp tục nói: "Tình cảm giữa hai đứa nhỏ này rất tốt, Khiêm Khiêm đến Pháp tìm Tiểu Quân là chủ ý của tôi. Người làm ba này cũng thật thiếu trách nhiệm, không thể dành chút ít thời gian để tự mình đón con gái về nước. Chuyện gì thì cũng có mực độ của nó, ngày hôm nay tôi đứng ở đây nói rõ, mong muốn các vị có thể xem xét, trả lại cho hai đứa nhỏ không gian cuộc sống yên tĩnh. Nếu như những tin tức như thế vẫn tiếp tục xuất hiện, tôi chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp để hai bên thẳng thắn với nhau. Được rồi, tôi dứt lời tại đây, mọi người cứ tùy ý, chúc mỗi người có một buổi tối thật vui vẻ."
Trong lời nói sự khiêm tốn có chứa đựng sự cảnh giác, mọi ngươi ở đại sảnh xôn xao nhìn nhau, đều gật đầu, nhưn không một ai tiếp tục nghị luận về vấn đề này, dù sao chuyên người ta thích ai cũng đã không liên quan đến họ, duy trì mối quan hệ trước mắt, dựa vào cây dại thụ Lăng gia này mới là hành động sáng suốt nhất.
"Tiêu Quân tiểu thư, xin chào, rất vui được biết cô." Một thanh niên mang kính gọng đen, nho nhã học thức nâng ly chào hỏi Hạ Quân Thần.
Hạ Quân Thần khẽ gật đầu, cũng nâng champagne trong tay chạm nhẹ vào.
"Không biết tôi có thể hãnh diện được cùng cô nhảy một bài?" Anh ta một bước tiến gần, thân sĩ vươn tay phải ra.
Lăng Khiêm Hi ôn hòa cười, ôm cánh tay Hạ Quần Thần "Ngại quá, đôi giày mới của Tiểu Quân hôm nay hơi khó đi, e là không thể khiêu vũ được." Khách khí lễ phép này chính là cách từ chối khéo, không thể không biết thức thời mà tiếp tục yêu cầu. Nam nhân nở nụ cười, xoay người rời đi.
Đây đã không biết là người thứ mấy chủ động ve vãng, nàng lao lực ứng phó. "Khiêm Khiêm, chúng ta trốn vào góc một chút đi, bữa tiệc kết thúc thì về nhà." Hạ Quân Thần chạm chạm tay Lăng Khiêm Hi, nói nhỏ vào tai cô. Nàng chỉ thích một sinh nhật yên tĩnh chỉ với hai người, ngọt ngào lại ấm áp.
"Ừm, nhưng cho ba em một chút mặt mũi đã, hiện tại không thích hợp." Đây cũng là ý tốt của Lăng Thiệu Thành, mượn cơ hội này công khai giải thích sự việc.
Buổi party sinh nhật này trên thực tế chính là một buổi giao lưu bậc cao của nhiều thương gia, những người tham dự ở đây đều là lợi dụng nhau, thổi phòng nhau, càng có nhiều mối quan hệ càng tốt, cố gắng để sự nghiệp của bản thân được thuận buồn xuôi gió.
Một cú hất đuôi tuyệt đẹp, chiếc Aston Martin màu bạc tinh ngừng ở trước ngôi nhà lớn. Đầu ngón tay thon dài bóp tắt tàn thuốc, Triệu Lương Huân xoay chiếc gương chỉnh lại kiểu tóc.
"Triệu tổng dừng bước." Một thân ảnh chặn cách vài bước chặn lại bước chân của Triệu Lương Huân.
"Cô là?" Triệu Lương Huân nhíu mày, từ đâu lại nhảy ra một nữ nhân thế này, anh ta có quen sao?
"Dừng một bước để nói chuyện, tôi đảm bảo anh sẽ không hối hận về vài phút nói chuyện này cùng tôi đâu." Giọng nói băng lãnh này là của của Lương Lữ không sai.
Triệu Lương Huân đưa mắt nhìn về xung quanh khu nhà, nhìn dòng người với quần áo đẹp đẽ cao quý, vậy thì lãng phí vài phút xem rốt cuộc nữ nhân này nói cho anh ta nghe tin tức có giá trị gì.
"Tôi nghe nói Triệu tổng không thích tham gia yên hội, đêm này là vì cái danh Lăng Khiêm Hi mà đến, đúng không?"
Trong lòng Triệu Lương Huân lập tức ngẩn ra, đôi mắt đen nhánh thịnh khí nhìn Lương Lữ ở đối diện, não cô ta bị vào nước hay sao? Nếu đã biết anh ta ghét tham gia yến hội tại sao lại ngu xuẩn mà chạy đến đây để phỏng đoán cái yêu thích trong lòng anh ta?
Anh ta liếc mắt nhìn nữ nhân đứng trước mặt "Tránh ra."
"Không phải Triệu tiên sinh thích Lăng Khiêm Hi sao? Vậy sao không nhân cơ hội này thử xem mối quan hệ giữa cô ấy và Hạ Quân Thần? Tôi tin là ngài không muốn lãng phí thời gian với một cô gái không thể tiến đến được." Lương Lữ không nhanh không chậm nói.
Một đao phủ thành công là một kẻ, khi trong tay không đạn dược mà vẫn có thể gϊếŧ người một cách vô hình; có thể tìm đúng từng yếu điểm, từ từ đẩy người đến vách núi.
"Khiêm Khiêm, cùng nhau nhảy một bài đi." Vài ly rượu vào người, Hạ Quân Thần nhìn mặt hồ trong suốt hiện lên nhóm người đang khiêu vũ, có hơi ngứa nghề
"Hửm, tiểu dưa ngốc chúng ta học khiêu vũ từ lúc nào? Giày cao gót không còn khó chịu?" Lăng Khiêm Hi hé miệng cười, giọng nói nũng nịu, ôn nhu đánh nhẹ vào nội tâm Hạ Quân Thần.
"Chị vu oan cho em, cũng không phải là em nói nó khó đi. Quà sinh nhật cho em chị còn chưa có tặng đâu, nhảy một bài với em cũng không được? Chị còn chưa làm tròn chức trách của người vợ thì đã kiêu ngạo với em như thế?"
Trên trán Lăng Khiêm Hi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, có ai phân xử dùm hay không? Rốt cuộc là ai đang kiêu ngạo?
Hạ Quân Thần dắt tay Lăng Khiêm Hi, tiến nhập sàn nhảy, bàn tay nhẹ đặt lên hông cô. Bản《Endless Horizon 》của Badari du dương uyển chuyển, sắc lam từ đường chân trời như dần hiện lên, yên tĩnh và đầy thơ mộng. Tay Hạ Quân Thần nhẹ nhàng đặt bên hông Lăng Khiêm Hi, tại sàn hai người nhanh nhẹn khởi vũ, dần dần hòa nhập vào mỹ cảnh.
Triệu Lương Huân uống một hớp rượu, khóe môi câu lên một nụ cười đầy tà ác, nới lỏng cà vạt, từ từ đi đến giữa sàn nhảy.
"Nha đầu, tại sao hôm qua lại bỏ đi vội vội vàng vàng như thế? Lẽ nào em không có chút nào lưu luyến đối với tôi sao?" Triệu Lương Huân lôi kéo Lăng Khiêm Hi đi ra, ánh mắt tiến đến gần sát.
Trong lúc nhất thời, mọi ánh nhìn đều chuyển về hai người, tụm đầu vào ghé tai đàm luận.
Lăng Khiêm Hi không nói gì mà nhìn anh ta, người này bị bệnh sao? Ngày hôm qua cô đến tìm hắn là vì chuyện gì chẳng lẻ hắn không biết, có cần nói lời mờ ám như thế không?
"Kính nhờ Triệu tiên sinh không nên nói những lời không rõ ràng này, để tránh gây ra hiểu lầm không đáng có."
"Có thể lọt vào mắt xanh của Triệu Lương Huân tôi, em nên cảm thấy hãnh diện."
Giương nụ cười vênh váo tự đắc, Triệu Lương Huân dùng ánh mắt lợi hại của mình cô gắng bắt lấy chút biên hóa trên mặt của Lăng Khiêm Hi. Chỉ tiếc, anh ta đã đánh giá quá thấp cô gái đang đứng trước mặt.
Vẻ mặt Lăng Khiêm Hi vẫn là nét tươi cười ưu nhã trước sau như một, âm thanh ngọt ngào từ bên môi tràn ra "Thật sao? Tôi nhận không nổi sự ưu ái của ngài." Cô đến sát bên tai Triệu Lương Huân, nhàn nhạt nói "Thế giới này đẹp thật, anh nên cùng cô gái của mình OOXX nhiều vào. Nếu như không muốn nửa đời còn lại gameover, hãy sớm đem ý niệm đối với tôi ngủ yên."
Triệu Lương Huân sững sờ ở tại chỗ, nữ nhân này nói lời cự tuyệt có thể nào đàng hoàn hơn chút không? Cô ta là đang uy hiếp?!
"Ghê tởm, còn dám mơ đến vợ của tôi!" Hạ Quân Thần cắn răng căm giận bất bình nói.
Lăng Khiêm Hi cười yếu ớt, giúp cô thắt dây an toàn "Đồ ngồ, góc tường nhà vợ em không ai có thể đào, bây giờ dẫn em đi xem món quà chị chuẩn bị."
Trong bóng đêm mờ ảo, Bugatti nhanh chóng rời khỏi ánh đèn của khu nhà...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: -_-|||