Vào Nhà Mỹ Nữ Tổng Tài

Chương 56




Khuôn mặt Tạ Thụy Bình lập tức hồng hồng, gân xanh trên trán đều nổi lên, bước nhanh tới chỗ Bành Nặc, cầm ly rượu còn dư tạt lên người hắn, nắm áo hắn đấm một quyền vào mặt. Bành Nặc bị cú đánh vô cớ này chọc giận, hai người nhào vào đánh nhau.

Nháy mắt trở nên hỗn loạn, phóng viên chen chúc tới, đèn flash chớp nháy chụp được thời khắc đi vào lịch sử này.

"Đồ ngốc, ai cho em uống rượu? Mau lau đi." Lăng Khiêm Hi lấy khăn tay giúp Hạ Quân Thần lau đi rượu trên người, thật không ổn vì có vài giọt dính trên bộ đầm trắng, rượu màu đỏ ở trên lễ phục như hoa hồng nở rộ.

"Chị đâu có nói không được!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Quân Thần đỏ bừng, nàng nắm lấy tay Lăng Khiêm Hi đang lau vết rượu cho nàng, cười run rẩy cả người, hạ giọng nói, "Khiêm Khiêm thật lợi hại! Vị họ Bành kia bị đánh hẳn là rất tức giận, Tạ tổng là thật sự có bị gì đó sao? Vậy anh ấy chính là người câm ăn hoàng liên*, em nghĩ đánh chết anh ta cũng sẽ im lặng vì cái gì ra tay đánh người như thế!" Một gian kế hoàn hảo, cô gái này có độc! Xem như nàng đã hiểu, đắc tội ai cũng không thể đắc tội Lăng Khiêm Hi, tự gánh lấy hậu quả!

*Hoàng liên là tên một vị thuốc Đông y, người xưa có câu "Ách ba cật hoàng liên, hữu khổ thuyết bất xuất." (Người câm ăn hoàng liên, đắng ngắt mà không thể nói)

"Em đó..." Ngón trỏ Lăng Khiêm Hi nhẹ đẩy đầu Hạ Quân Thần, phá lệ lẳиɠ ɭơ cười, "Nhanh đi ăn một chút. Chị đã nghe được bụng người nào đó kêu ọc ọc."

Bị phát hiện! Hạ Quân Thần nghịch ngợm bĩu môi, ôm cánh tay cô làm nũng nói, "Chị đi theo em đi, còn có, không cho mắt qua mày lại với người khác, nghe chưa?" Lăng Khiêm Hi thật giỏi, luôn đoán được suy nghĩ của nàng.

"Không cho? Được rồi." Cô bé này, cô càng ngày càng không có biện pháp trị nàng. Hai người sóng vai đi đến chiếc bàn giữa đại sảnh tầng hai, rời xa thị phi ở tầng một. Vài người mặc đồ đầu bếp trắng bận rộn tối tăm mặt mũi, liên tục đưa đồ ăn lên băng chuyền. Hạ Quân Thần không ngại ngùng bắt lấy thật nhiều dĩa để trước mặt mình, beefsteak, bánh ngọt, chả giò chiên, vô cùng vui vẻ ăn. Lăng Khiêm Hi ở bên cạnh líu lưỡi, cô bé này, có khi nào có người lấy đồ ăn dụ dỗ là có thể đem nàng bán luôn không?

"Xin hỏi, ngài là thiên kim của Lăng Thiệu Thành?"

"Cô là con riêng của Lăng Thiệu Thành và người phụ nữ khác sao?"

"Lăng tiểu thư, phu nhân Lưu Tuệ làm mẹ kế có ngược đãi cô không?"

Phóng viên chuyển địa điểm, bắt lấy cơ hội đặt câu hỏi, mười mấy người cần micro khiêng máy quay vây quanh hai người.

Đêm này thu hoạch rất khá! Kauf Bành Nặc đánh nhau với Stanley Tạ Thụy Bình, lại chụp được cô con gái của Lăng Thiệu Thành chưa bao giờ lộ diện trước công chúng.

Hạ Quân Thần sửng sốt, ngây người ở nơi đó, miệng theo quán tính đang ăn, vật vã nuốt vào cổ họng. Lăng Khiêm Hi lấy khăn tay thay nàng lau đi vết dầu trên khóe miệng, kéo tay Hạ Quân Thần đứng lên, hướng về phía máy ảnh tươi cười, "Tiểu Quân chính là con gái của chú Lăng Thiệu Thành, nàng là đứa bé được nhà họ Lăng chúng tôi công khai tiếp nhận, trưởng bối trong nhà rất yêu thương nàng." Lăng Khiêm Hi khéo léo né qua đề tài con riêng này, vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận, người trong nhà đều đã chấp nhận nàng, người ngoài có thể nói gì?

"Nghe nói hiện tại tiểu thư không sống cùng ba, ngài có thể nói một chút về vấn đề này không? Là phu nhân không chấp nhận sao?" Lại có một câu hỏi bay tới đây, Hạ Quân Thần không thể không bội phục khả năng đào bới thông tin của đám phóng viên.

"Tình cảm của chị em chúng tôi rất tốt, sống cùng nhau cho vui." Lăng Khiêm Hi vẫn nho nhã, lịch sự trả lời như cũ.

"Lăng tổng, Lăng tiểu thư làm lễ tân ở công ty ngài? Công việc như vậy có quá ủy khuất cô ấy không?" Thấy Hạ Quân Thần không hé lời nào, phóng viên rất tự nhiên chuyển câu hỏi qua chỗ Lăng Khiêm Hi.

Lăng Khiêm Hi giấu tay ra sau lưng, nhẹ nhàng cầm tay Hạ Quân Thần vuốt ve, hướng nàng gật gật đầu, ý bảo đừng căng thẳng, "Tính tình Tiểu Quân không ham hư danh, đường đường là một tiểu thư suốt ngày bị gò bó trong nhà ngược lại khiến em ấy khó chịu, chú nhìn được điểm ấy, nên cho phép em ấy tới công ty làm việc, tự lập. Được rồi, mọi người, em họ tôi có vẻ không quen bị chụp hình như vậy, hôm nay kỷ niệm một năm của Kauf, đừng khiến chúng tôi giọng khách át giọng chủ, được không? Cho qua một chút." Nói đến giọng khách át giọng chủ, cả nơi này đều vì cô bé kia mà hỗn loạn lên.

Nghe được lý do thoái thác, những người phóng viên cũng không còn đặt câu hỏi, đám người tách ra hai bên. Lăng Khiêm Hi nhìn bọn họ gật đầu mỉm cười, nắm tay Hạ Quân Thần đi xuống cầu thang.

Bugatti rời đi khu biệt thự ven biển, chơi được tên hồ ly kia một vố, nhiệm vụ hôm nay xem như hoàn thành viên mãn.

Đèn xe rọi lên mặt đường bằng phẳng, lại quẹo mấy vòng liền tới nhà, trong góc khuất có mấy người đàn ông vây quanh một chỗ, tình huống khá lộn xộn. Lăng Khiêm Hi không để tâm, xe rất tự nhiên lướt qua.

"Khiêm Khiêm, hình như chỗ đó có người đánh nhau!" Cảnh đó không phải cướp tiền thì là cướp sắc, chẳng may là cả hai không chừng.

"Thì sao? Em muốn đi xuống cho bọn họ cướp cả chúng ta? Vậy em bỏ ra nhan sắc, còn chị bỏ ra tiền thấy được không?" Lăng Khiêm Hi bất giác buồn cười, trừ chuyện của Hạ Quân Thần, việc của người khác cô không muốn quản nhiều.

"Không phải, chị gọi A Ken tới cứu người kia." Hạ Quân Thần giải thích. Lăng Khiêm Hi vừa nghe thấy ngữ khí ra lệnh? "Có được không?" Thêm vào ba chữ này, có vẻ thuận tai hơn. Hạ Quân Thần lại thay đổi chủ ý, "Không thì em tự nói với A Ken cũng được." Nàng lấy di động Lăng Khiêm Hi qua, nhìn một lát lại thất bại đặt về túi xách cô, nàng không quen dùng điện thoại cảm ứng, hơn nữa nàng và A Ken không nói cùng một loại ngôn ngữ.

Chỉ vài phút sau, A Ken liền xuất hiện ở cửa biệt thự. Làm vệ sĩ, anh và Steven luôn ở rất gần Lăng Khiêm Hi, khi xảy ra chuyện có thể nhanh chóng chạy tới.

Lăng Khiêm Hi từ gara đi ra, thấy Hạ Quân Thần đối A Ken làm mấy động tác kỳ lạ. Ngoại hình bé nhỏ của nàng đứng trước vóc dáng cao lớn của A Ken, lại có cảm giác như chim nhỏ nép vào người.

"Còn không vào nhà?"

"Em cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân..." Hạ Quân Thần thân mật kéo cánh tay Lăng Khiêm Hi, nói, "Nhanh đi thôi, đi dạy dỗ bọn người xấu xong còn về nhà."

=====

"Chị Quân, chị chắc chắn muốn xuống tay?" A Chính không yên lòng hỏi lại lần nữa, Giang Ức Quân thật sự muốn chiếm sự quan tâm của Lăng Khiêm Hi mà tổn hại thân thể mình? Con dao này rất sắc bén! "Chị chắc chắn Lăng Khiêm Hi sẽ đến cứu chị?"

"Kêu cậu chém thì chém, nói nhiều như vậy làm gì?"

Loại người gì thế này? Làm việc không dứt khoát? Là đàn ông lại giống như con gà mái.

"Đến rồi đến rồi!" A Lượng ở một bên đang canh chừng thấp giọng quát.

Lập tức trình diễn trò hay.

"Cô em, anh khuyên cưng nhanh đưa tiền ra, không thì, đại ca ta không ngại hiếp rồi gϊếŧ, sau đó cướp tiền." Dáng vẻ A Chính mười phần lưu manh, con dao trên tay kề vào mặt Giang Ức Quân, lưỡi dao bị đèn đường chiếu xuống lóe sáng. Bất quá hắn chỉ được nhờ đi diễn một chút, còn có thể kiếm chút tiền, cớ gì không nhận lời?

"Nhiều lời với cô ta làm gì? Thỏa mãn bản thân trước đã." A Lượng giả vờ muốn đi cởϊ qυầи áo trên người Giang Ức Quân, A Hổ cũng tiến lên giúp hắn.

Mắt thấy cổ áo bị xé rách một chút, Giang Ức Quân la to, "Đồ khốn khiếp tụi mày! Đừng làm bậy!" Nói xong hướng A Chính nháy mắt, dao trong tay A Chính lập lức lướt qua cánh tay cô, dùng lực vừa phải, kéo một đường, máu chậm rãi chảy xuống.

Thu được ánh mắt Giang Ức Quân nhìn chằm chằm, A Chính không thể không bội phục khả năng nhập vai của cô, liếc mắt nhìn lại cô, "Nhìn cái gì? Thể hiện thái độ với ai? A-----" Nói chưa dứt câu, chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết như con heo bị gϊếŧ.

Vung chân một phát, cú đá mạnh mẽ của A Ken hướng vào hạ bộ A Chính, hắn ta đóng chặt hai chân đau đớn quỳ xuống đất. Anh lại kéo lấy cổ áo A Chính, nhấc lên như nắm một con gà, nắm tay hướng bụng hắn đấm một kích, hắn đau đến không còn khí lực để gọi mẹ, lập tức ngất xỉu. A Lượng hoảng hốt, cầm dao muốn đâm vào A Ken, anh xoay người một vòng, né khỏi lưỡi dao, nện một cú trên mũi A Lượng, đánh cho hắn cảm thấy trên đầu toàn là sao, một chất lỏng nóng ấm từ mũi tràn ra.

"Anh hai, anh hai! Em sai rồi, em không dám!" A Hổ sợ tới mức quỳ xuống mặt đấy hướng A Ken đang bước tới gần mình liều mạng dập đầu, sớm biết rằng sẽ bị thương nghiêm trọng như vậy đã không nhận làm việc này, còn không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?

Chân A Ken dùng sức đạp lên lưng A Hổ, khiến hắn quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy. Mẹ nó, một cú này, sẽ không bị xuất huyết trong chứ?!

Giang Ức Quân ngồi xổm trên mặt đất bóp bóp cái đầu gối đau nhức, miễn cưỡng đứng vững lại, lấy tay che đi vết thương trên cánh tay, ra vẻ kinh ngạc hỏi, "Khiêm Khiêm, là em đã cứu chị sao?"

Lăng Khiêm Hi đã sớm phát hiện là chị ta, đôi mắt sắc lạnh đứng một bên xem kịch vui, cô mới không ngây thơ cho rằng đây là cướp sắc cướp tiền, bất quá là Giang Ức Quân làm xiếc mà thôi. Đây thật sự là người cô từng yêu sao? Vứt bỏ người khác không cần lý do, muốn hàn gắn lại không từ thủ đoạn.

"Nếu đã không sao, chúng ta vào nhà thôi." Lăng Khiêm Hi hừ lạnh một tiếng, nắm lấy tay Hạ Quân Thần đang ôm cánh tay mình.

"Tay chị bị thương, em không định mời chị vào nhà băng bó một chút sao?" Trên tay đổ máu, trong lòng so với vết thương ngoài da này đau gấp mấy lần.

"Đi bệnh viện." Buồn cười, nhà cô không có người băng bó cho chị ta.

"Khiêm Khiêm, tay chị ấy vẫn còn chảy máu, hơn nữa đã tối rồi, cũng không nên đi lung tung bên ngoài." Đáng chết, tâm tính thiện lương của Hạ Quân Thần bắt đầu tràn ra.

Gương mặt Lăng Khiêm Hi trở nên âm u, lạnh lùng nói, "Vào đây." Lần này là cấp thể diện cho Hạ Quân Thần, bất quá băng xong cánh tay chị ta phải lập tức rời đi.