Vào Nhà Mỹ Nữ Tổng Tài

Chương 25




Hạ Quân Thần mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy Lăng Khiêm Hi ngồi trước gương trang điểm, từ cửa sổ ánh nắng chiếu vào bên trong chứng tỏ hiện tại không còn sớm.

Hạ Quân Thần dùng tay trái dụi dụi mắt, "Chị Khiêm, hình như em dậy trễ..."

Lăng Khiên Hi nhìn Hạ Quân Thần trong gương, buông bút kẻ mắt, đứng lên đi đến bên giường, hơi cúi người sờ sờ đầu Hạ Quân Thần, "Về sau không cho kêu chị Khiêm, gọi Khiêm Khiêm, đừng đi làm, chị cho em nghỉ, người em như vậy còn muốn đi làm sao? Thật là muốn phá hư hình tượng của công ty đúng không? Ngoan ngoãn ở nhà không được đi đâu."

Hạ Quân Thần ngây ngốc nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Lăng Khiêm Hi, giữa hai mắt có chút gì đó thiếu thiếu, cả người được ánh mặt trời chiếu gọi mang theo vô tận mị lực.

Thấy Hạ Quân Thần không có phản ứng, Lăng Khiêm Hi không khỏi thắc mắc, "Sao vậy? Trên mặt chị có gì?" Lại hét to một tiếng, "A! còn một bên mắt chưa kẻ xong!" Nhanh chóng quay về trước gương, ngồi xuống tiếp tục trang điểm. Hạ Quân Thần nhìn Lăng Khiêm Hi rối rắm cười cười, nàng cảm thấy cuộc sống hiện tại rất ấm áp. Cứ như vậy ngồi trên giường nhìn bóng dáng Lăng Khiêm Hi, người trước mắt này ngắm bao nhiêu cũng không đủ.

=====

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, đánh vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng, Lăng Khiêm Hi đang cúi đầu nhìn thư ký đưa tới tài liệu giới thiệu sản phẩm vệ sinh mới, phân tích và phương án tiếp thị. Cầm điện thoại lên nghe, là Phạm Duẫn Hách.

"Người đã vào bệnh viện, chẳng phải cô ta muốn tự sát sao? Cũng tương tự như vậy, nửa đời sau chỉ có thể ngồi trên xe lăn." Thanh âm cứng nhắc của Phạm Duẫn Hách trong ống nghe vang lên.

"Làm tốt lắm, hôm nào mời cậu đi uống rượu."

"Đừng hẹn, đừng hôm nào. Nói không bằng làm, tối nay đi."

"Tối nay không được."

"Sao không được? Cậu có hẹn?"

"Dạo này buổi tối phải về nhà ăn cơm."

"Không phải chứ? Tai mình có vấn đề rồi đúng không? Cậu? Lăng Khiêm Hi? Tối phải về nhà ăn cơm?" Phạm Duẫn Hách cố ý nhắc lại lời cô, còn nhấn mạnh kéo dài thật nghiêm trọng.

"Đúng vậy, tối không rảnh."

"Mình đều nói hẹn hết đám đàn em rồi, tối nay cậu phải tới."

"Không... Đi..."

"Hay vậy đi, bây giờ cũng gần giờ cơm trưa, qua công ty gặp cậu thì sao? Thấy sao? Sẽ không từ chối chứ?"

Lăng Khiêm Hi nhìn đồng hồ trên bàn, bây giờ là 10 giờ 10 phút, "Vậy đi, hẹn cậu 12 giờ ở dưới lầu. Vậy còn an hem của cậu thì làm sao?"

"Đại ca thật tốt nha, bọn họ sẽ thông cảm." Phạm Duẫn Hách chọc ghẹo nói.

Mộng đẹp của Hạ Quân Thần bị tiếng chuông di động đánh thức, ngáp một cái lười biếng lấy di dộng, "Alo..."

"Tiểu Quân, nghe nói em bị thương, chị và A Phàm muốn đến thăm em." Giọng nói ngọt ngào của Dư Uyển Nhu lộ ra nồng đậm quan tâm.

"Vâng." Hạ Quân Thần lập tức tỉnh ngủ, cái gì? Bọn họ muốn tới nhà mình. Tiền lương của mình một tháng 2000 sao có thể ở biệt thự xa hoa như vậy, nơi này là khu của người giàu a! Chắc chắn sẽ bắt mình lại nghiêm khắc thẩm tra. Không được, không thể để bọn họ đến! "Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, em mời. Trong nhà không tiện."

"Vì sao không tiện?" Hai người không nghĩ được Hạ Quân Thần có gì không tiện? Chẳng lẽ nàng sống chung với bạn trai? Hay ba mẹ cãi nhau đòi ly hôn?

"Em cãi nhau với chị dâu, làm gì cũng phải thật cẩn thận nên không dám mời bạn về nhà. Ăn nhờ ở đậu... rất khó xử...Aizz!" Hạ Quân Thần nói còn ra vẻ thở dài, làm người khác nghĩ thật sự như vậy.

"Ồ, tụi chị không làm khó em. Trưa nay tan tầm đợi em ở nhà hàng Khải Hoàng." Dư Uyển Nhu vừa định tắt máy lại hỏi thêm câu, "Em bị thương ở tay? Chân có sao không? Đi lại ổn chứ?"

"Em đi được!" Hạ Quân Thần thật muốn bất tỉnh, rõ ràng mình la người bị thương, lại còn phải mời cơm bọn họ, công đạo ở đâu!

Rời giường rửa mặt hoàn tất, xem TV một chút mới chậm chạp đi ra ngoài. Cuộc sống hiện tại trôi qua vô cùng thoải mái, Hạ Quân Thần cảm thấy mình ở nhà được Lăng Khiêm Hi nuôi sắp thành heo, mặc dù ở nhà chị ấy vẫn thường xuyên quét dọn, nấu cơm, làm việc nhà, thế nhưng so với ở nhà cũ mỗi ngày mệt mõi, mọi thứ đặt hết lên đôi vai nhỏ gầy của nàng thì tốt hơn rất nhiều, cái gì cũng không cho nàng làm, nàng phải lén Lăng Khiêm Hi dọn dẹp phòng.

Khi Lăng Khiêm Hi đến bãi đỗ xe, từ xa đã thấy Porsche 911 màu đỏ của Phạm Duẫn Hách, dưới ánh mặt trời vô cùng chói lóa. Cô không hiểu nổi, một đại nam nhân chọn xe màu đỏ để tuyên bố bản thân là công tử ăn chơi. Phạm Duẫn Hách thấy Lăng Khiêm Hi hướng anh đi tới, nhanh chóng xuống xe đến bên cạnh Bugatti của Lăng Khiêm Hi.

"Ngài, ngài muốn ăn gì?" Lăng Khiêm Thi lái xe không nhanh không chậm, thuận miệng trêu chọc Phạm Duẫn Hách.

"Được nhưng đừng kêu mình như vậy, giảm thọ tại cậu." Phạm Duẫn Hách nói, lôi điếu thuốc ra, vừa định đốt lửa liền bị  Lăng Khiêm Hi trừng mắt nhìn, "Không được hút thuốc ở đây, muốn hút về xe cậu đi."

"Không phải mình không đi xe tới đây sao?" Phạm Duẫn Hách đầy mặt ủy khuất.

"Ai bảo cậu ngồi vào xe mình? Sao? Không hài lòng? Đi xuống!" Lăng Khiêm Hi ném ánh mắt vô tình cho Phạm Duẫn Hách, vẻ mặt ý do cậu tự chuốc lấy.

Tại sao người phía trước giống như Hạ Quân Thần? Khóe miệng Lăng Khiêm Hi mỉm cười, giảm tốc độ xe chậm lại, "Cậu thấy người mặc đồ trắng ở phía trước thế nào?"

Phạm Duẫn Hách thò đầu nhìn qua, vừa vặn lúc này Hạ Quân Thần bị một bà cô béo cỡ tuổi trung niên cũng mặc đồ trắng che mất, anh khing thường lấy tay vuốt tóc, thuận miệng nói, "Thế nào?"

"Như thế nào? Không tệ đúng không? Có hơi ngốc ngếch thật khả ái! Lang Khiêm Hi cười càng nhiều, Phạm Duẫn Hách há hốc miệng, điếu thuốc trong tay rớt xuống, không thể tin được nói, "Cậu... Thích... Nàng?!" Có chút ngốc? So với người già cũng phải... Trên đầu Phạm Duẫn Hách xuất hiện quạ đen, quác quác bay qua.

"Cậu lắp bắp cái gì?"

Phạm Duẫn Hách ngậm miệng lại, cẩn thận xem xét Lăng Khiêm Hi, thiếu điều đưa tay lên trán cô sờ sờ xem có phát sốt không, "Trừ người kia, lần đầu tiêng cậu nói với mình thích người khác, khẩu vị rất... Nặng! Chậc chậc chậc..." Anh lấy gương ra soi mặt mình, "Khó trách không chấp nhận mình, thì ra hình mẫu của cậu và mình khác xa như vậy?"

"Cậu nói gì đó? Không cho nói xấu nàng." Lăng Khiêm Hi đối với phản ứng này của Phạm Duẫn Hách rất không hài lòng, có ý tứ muốn đuổi anh xuống xe.

"Được được được, mình không nói, không nói, cậu thích là được."

"Rốt cuộc ăn cái gì?" Người này, ăn gì cũng không nói, làm cô lái xe chở hắn đi vòng vòng trên đường.

"Vào đây đi." Kỳ thật Phạm Duẫn Hách không đói bụng, chỉ là muốn nhìn thấy Lăng Khiêm Hi mà thôi, ý không ở trong lời a. Nhưng một cái chỉ, lại chỉ đến... nhà hàng Khải Hoàng!!

Ba người nhóm Hạ Quân Thần vừa gọi món, sau đó vểnh tai nghe Dương Phàm kể chuyện, người này thích nhất lừa dối người khác.

"Hai người không biết đâu... Tối hôm trước nhà hàng xóm của mình bị trộm, trong phòng bị lục tung, tên trộm kia dùng dao hành hung người. Cảnh sát đã phá được án, hai người đoán xem ai làm?

"Ai?" Ánh mắt Dư Uyển Nhu nhìn chằm chằm Dương Phàm hỏi.

"Lăng tổng..."

"Cái gì?" Dư Uyển Nhu thoái sửng sốt, sau đó cười lớn nói, "Đùa hả? Lăng tổng giàu như vậy, còn đi trộm nhà hàng xóm cậu? Ha ha... Cậu thật hài!"

Trán Hạ Quân Thần hiện lên vài đường hắc tuyến, liền nghe Dương Phàm thấp giọng la lên, "Lăng tổng vào đây, Tiểu Quân em không phải xin phép ở nhà sao? Tốt nhất em đi trốn một chút đi."

Dư Uyển Nhu cũng phản ứng lại, "Muốn đi toilet trốn không?"

Trong lòng Hạ Quân Thần vui vẻ, hai chị đúng là quan tâm đến mình, bất quá nàng không cần trốn đâu, nàng xin nghỉ giả chính là ý kiến của Lăng Khiêm Hi, mình còn được thoải mái ngủ trên giường của cô, cần gì phải trốn? Dương Phàm thấy Hạ Quân Thần không có phản ứng, trong lòng cực kì gấp gáp, đã thấy Lăng Khiêm Hi hướng bọn họ đi tới, nhanh chóng nhấc lên khóe miệng cười, "Ha ha... Lăng tổng ngài cũng ăn cơm ở đây a!"

Lăng Khiêm Hi hướng về phía bọn họ hơi hơi gật đầu, sau đó đi đến bên người Hạ Quân Thần, sờ sờ đầu nàng nói, "Sao không ở nhà đợi, lại chạy ra đây ăn?" Hạ Quân Thần có chút xấu hổ, sao Lăng Khiêm Hi lại ở trước mặt Uyển Nhu và Dương Phàm sờ đầu nàng giống như sờ đầu con cún a?

Mà hai người kia lại mở to mắt nhìn, lại nhìn nhau xác định không phải ảo giác! Lăng tổng sờ đầu Hạ Quân Thần! Nói chuyện giọng điệu thân mật! Này, là thế nào? Ai có thể trả lời cho các cô.